Đông Hoang Thần Vương

Chương 7


Tiếp đó là một cuốn sổ màu đen.
Trần Thiên Hạo mở ra xem thử.
Số dư công trình đợt 1 trong hôm nay, ba triệu.
Tiền vật liệu kiến trúc đợt 1 của dự án, thiếu bảy triệu.
Kết toán tiền lương công nhân hai đợt, năm triệu.
Tổng đầu tư dự án vịnh Lam, hai trăm bảy mươi tám triệu.
Phần đằng sau của cuốn sổ bị xé đi, không biết có chứa nội dung gì.
“Đây là đồ vật bố để lại sao?”, Trần Thiên Hạo vội hỏi.
Trong lòng anh chợt có một dự cảm khác lạ, dường như cái chết của ông Trần không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông như vậy.
“Không sai, lúc đó bố con đi rất vội vàng, mẹ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cứ tưởng là tai nạn giao thông bình thường”.
“Nhưng về sau, nhà họ Triệu lại khởi kiện yêu cầu bồi thường tiền nợ từ công trình vịnh Lam”.
“Căn cứ vào ghi chép các khoản đầu tư hồi đó của chúng ta, ít nhất cũng phải lên đến một trăm triệu, hơn nữa cũng chưa thu về được chút lợi nhuận nào”.
“Bọn họ còn kiện chúng ta nợ bọn họ một trăm triệu tiền dự án”.
"Chúng ta thua vụ kiện đó, tòa phán toàn bộ lợi nhuận đầu tư liên quan đến dự án vịnh Lam đều thuộc về nhà họ Triệu”.
“Với cả một vài miếng đất ở phía Đông Nam Thành của chúng chúng ta cũng bị niêm phong để đấu giá”.
“Vụ kiện lần đó, chúng ta thua không phục.

Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào, mọi chứng cứ có giá trị đều nằm trong tay nhà họ Triệu”.
“Mẹ chỉ nghĩ là bọn họ tranh thủ cơ hội lúc bố con qua đời đột ngột để lợi dụng hợp đồng bắt chẹt”.
“Nhưng sau đó, lúc hạ huyệt bố con, mẹ phát hiện trong tay bố con vẫn nắm chặt chiếc cúc áo này, Còn nữa, cái người tông chết bố con đã nhảy lầu tự tử ngay sau đó mấy ngày”.
Trần Thiên Hạo cau mày, vẻ mặt trở nên tối sầm.
Sợ tội tự sát? Đồ ngu cũng nhìn ra được chuyện này rất có vấn đề.
“Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ điều tra rõ chuyện này”.
“Không cần biết là ai, chỉ cần kẻ đó có liên quan đến cái chết của bố, con sẽ tự tay trả thù cho bố”.
Anh căm giận tuyên bố.
Chắc chắn nhà họ Triệu không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện này.

Hơn nữa, anh cảm thấy chiếc cúc áo có biểu tượng đầu sói kia không phải là thứ mà một kẻ sợ tội nhảy lầu có thể có được.
Có lẽ vẫn còn bí mật nào đó.
“Ừ!”
Bà Trần gật đầu tỏ vẻ vui mừng.
“Tất cả những kẻ nào đã từng khinh thường sỉ nhục chúng ta, con nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá đắt!”
Chẳng bao lâu sau, Lưu Tiểu Nguyệt bê một chiếc hộp dài màu đen đi tới.
Trần Thiên Hạo không có tâm trạng ngắm tranh chữ.

Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới bí mật ẩn giấu đằng sau cái chết của bố mình.
Nhà họ Triệu, và cả kẻ đứng sau sở hữu chiếc cúc áo hình đầu sói kia.
Nhất định phải tìm ra được.
Anh rời khỏi nhà thờ tổ của gia tộc.
Sau khi đến đại viện nhà họ Trần, anh triệu hồi Chu Tước tới.
Đưa chiếc cúc áo hình đầu sói kia cho anh ta.
“Điều tra xuất xứ của chiếc cúc áo này”.
“Ngoài ra, điều tra hết toàn bộ tình hình hiện nay của nhà họ Triệu ở Nam Thành”.
“Nhớ là phải thật nhanh!”
Ánh mắt của anh trở nên âm trầm.
Chu Tước gật đầu nhận lệnh.
Anh ta vừa mới rời đi, Lưu Tiểu Nguyệt đã tìm tới.
Dáng người cao lớn của Trần Thiên Hạo đứng sừng sững giữa đại viện như một ngọn núi hùng vĩ vững chãi.

Anh đang ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Trông có vẻ đang có tâm sự nặng nề.

Thực ra lúc này anh cảm thấy hơi thấp thỏm.
Thật lòng mà nói, điều khiến anh sợ nhất chính là ở một mình với Lưu Tiểu Nguyệt.

Anh sợ bị cô nhìn ra sơ hở gì.
Cho nên khi ở riêng với cô, anh thà ít nói chuyện, hoặc là dứt khoát ra vẻ đang có tâm sự để tránh phải trò chuyện với cô.
Lưu Tiểu Nguyệt lại đang có suy nghĩ khác.
Cô tưởng anh đang lo lắng vì chuyện sắp phải đến nhà họ Lưu, nghĩ anh vì mình nên mới cắn răng đồng ý.
Trong lòng cô lập tức cảm thấy xót xa.
“Thiên Hạo, hay là anh đừng đến chúc sinh nhật ông nội em nữa.

Cứ để em đi một mình là được rồi”.
“Một mình em? Sao có thể được?”
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không những phải đến nhà họ Lưu, anh còn phải khiến bọn họ sáng mắt ra.

Trần Thiên Hạo này đã trở về, từ nay trở đi không ai còn có tư cách sỉ nhục em nữa”.
Hai mắt Lưu Tiểu Nguyệt ngấn lệ, không kìm được khẽ tiến lên ôm lấy cánh tay anh.
Gương mặt xinh đẹp của cô tì sát lên cánh tay to lớn của anh.
Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, hai má đỏ bừng.
“Có lời này của anh là đủ rồi.

Năm năm chờ đợi của em không phải là vô ích”.
Cô rất vui, nhưng cô sẽ không để anh đi.
Khổ cực, nhục nhã để mình cô gánh chịu là được.
Anh là anh hùng trong lòng cô.

Cô không muốn nhìn thấy anh bị người khác sỉ nhục.
Cô cũng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy.
Trong đầu Lưu Tiểu Nguyệt hiện lên những ý nghĩ này.


Cô đã thầm hạ quyết tâm.
“Phải rồi, Tiểu Nguyệt, anh đã chuẩn bị xong quà tặng sinh nhật cho ông nội của em, để anh cho em xem thử”.
Anh bị hành động đột nhiên dựa vào của cô khiến cho cả người cứng đờ, trong lòng lại càng cảm thấy ngượng ngùng.
Anh nói một câu đánh lạc hướng, thuận tay tránh ra khỏi người cô, đi vào phòng lấy một bức tranh thư pháp.
“Thư pháp? Mẹ… đã tặng một bức tranh chữ rồi”, cô nói ra từ mẹ rồi bất chợt khựng lại, mặt đỏ ửng.

Lời nói phía sau ngày càng nhỏ dần.
“Tranh chữ của mẹ là do bố để lại trước khi chết, chúng ta không thể mang đi tặng được”.
“Hơn nữa, ông nội em cũng sẽ không thích bức tranh chữ đó đâu”.
Trần Thiên Hạo mở bức tranh chữ của mình ra.
Đó là một bức thư pháp dài một mét, phía trên có bốn chữ lớn.
“Dòng họ công thần!”
Nét bút mạnh mẽ, khí thế hoành tráng!
“Em thấy không, dòng họ công thần.

Ông nội của em là cựu chiến binh, chắc chắn sẽ rất thích nó”.
“Em nhớ trong nhà cũng có một chiếc như vậy”, Lưu Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
“Thế em có nhìn thấy lạc khoản ở phía dưới không?”
“Chiến thần Đông Hoang!”
Khi nhìn thấy bốn chữ này, cô không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Chiến thần Đông Hoang là chiến tướng bất khả chiến bại danh tiếng vang dội suốt mấy năm gần đây của nước Hoa.
Ba năm trước Đông Hoang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, đối mặt với hàng triệu quân địch của bốn nước như hổ đói rình mồi.

Nhờ có chiến thần Đông Hoang dẫn đầu bốn vị thần tướng đánh tan toàn bộ những kẻ có ý đồ xâm phạm.
Người đó là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng người dân nước Hoa.
Lưu Tiểu Nguyệt không ngờ lạc khoảng của bức tranh chữ này lại là chiến thần Đông Hoang.
“Anh tìm được nó ở đâu thế?”, cô kích động gặng hỏi.
“Nếu anh nói đây là phần thưởng của chiến thần Đông Hoang dành cho anh vì thành tích xuất sắc trong quân đội, em có tin không?”, Trần Thiên Hạo cười nói.
Đương nhiên anh không thể nói thẳng ra rằng, chiến thần Đông Hoang chính là anh.
“Em không tin đâu.


Chiến thần Đông Hoang là chỉ huy cao nhất trong quân đội, sao anh ấy có thể tặng cho một anh lính nhỏ như anh món quà tốt như vậy được?”
Dứt lời, cô lại thấy nói vậy không ổn, chột dạ lén nhìn anh.
Nhẹ giọng an ủi.
“Không phải em coi thường anh đâu.

Trong lòng em anh là giỏi nhất.

Cho dù là chiến thần Đông Hoang cũng không bằng anh”.
Hai mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng.
“Vậy thì sợ là em phải thất vọng rồi.

Bức tranh chữ này thật sự là phần thưởng do chiến thần Đông Hoang tự tặng cho anh”.
Trần Thiên Hạo ngẩng cao đầu, bộ dạng rất đắc ý.
“Thật sao?”, Lưu Tiểu Nguyệt khó tin nhìn anh.
Cô không thể tin nổi, chồng chưa cưới của mình lại từng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chiến thần Đông Hoang.
Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy kích động tột độ.
“Chắc chắn là thật mà”.
“Lần này chúng ta lấy nó làm quà mừng thọ tặng ông nội em được không?”
“Đương nhiên là được rồi.

Ông nội em kính phục chiến thần Đông Hoang nhất đấy.

Nếu tặng bức tranh này cho ông thì giá trị sẽ cao hơn bức tranh chữ cổ kia nhiều”.
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu đáp, sau đó lại tỏ ra không nỡ.
“Anh… nỡ tặng nó đi sao?”
“Có gì mà không nỡ chứ.

Cùng lắm thì lần sau anh lại đòi chiến thần Đông Hoang một bức to hơn là được mà”, Trần Thiên Hạo bật cười lên tiếng.
“Anh lại bắt đầu chém gió rồi đấy”..

Bình Luận (0)
Comment