Đông Hoang Thần Vương

Chương 97



“Thiên Hạo?”
“Anh đi đâu vậy?”
Tiền Cẩm Lâm nhíu đôi chân mày thanh tú, trông thấy đột nhiên anh đi nhanh như vậy, chợt hiểu ra điều gì đó.

Bực bội giậm chân tại chỗ rồi lập tức đuổi theo.

“Anh dám lừa tôi!”
Vết thương ở eo của anh bị rỉ máu là vì cuộc chiến đấu ác liệt vào tối qua.

Mà lần này anh đến bệnh viện cũng không phải là để thăm bệnh Tiền Cẩm Lâm mà là đến thăm mấy cựu binh bị đánh.

Bọn họ được anh chăm sóc nhiệt tình, hào phóng cho nằm điều trị ở phòng bệnh tốt nhất.

Cũng chính là dãy phòng bệnh cùng tầng với cô ta.

Kỳ thực Trần Thiên Hạo không muốn gặp cô ta cho lắm, hơn nữa anh sắp kết hôn rồi, quả thực không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào.

Vốn dĩ anh chỉ muốn lặng lẽ đến thăm mấy người lính già rồi về, nào ngờ lại gặp phải cô ta ở ngay ngoài hành lang.

Anh bước đi thật nhanh, nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn đuổi theo bằng được.

Anh không dám dừng bước dù chỉ một lần, thoắt cái đã đi tới phòng bệnh của các cựu binh.

Một phòng bệnh thường sạch sẽ, ngăn nắp có thể để tám bệnh nhân nằm điều trị cùng một lúc.

Người lính già bị cụt tay đang ngồi chung với vài người khác nói chuyện rôm rả.

Giây phút bọn họ nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào.

Tất cả đều hưng phấn hết cả lên.

“Cậu Trần”.

Người lính bị cụt tay xông ra đầu tiên, dùng cánh tay kẹp lấy bàn tay của anh.

“Tiền bối!”
Trần Thiên Hạo nhìn thấy bọn họ, trong lòng lập tức dâng lên một bầu nhiệt huyết dạt dào.


Hai mắt anh rưng rưng, anh nắm chặt cánh tay cụt lủn của người lính già rồi nhìn sang những người còn lại.

“Mọi người phải chịu khổ rồi”.

Vẻ mặt anh tràn đầy áy náy, ánh mắt cảm động.

Những người lính già kia thi nhau lắc đầu nói.

“Cậu đang nói linh tinh gì thế?”
“Cậu là người tốt đã đứng ra bảo vệ chúng tôi.

Nếu không có cậu thì chúng tôi đã không được như ngày hôm nay”.

“Đúng rồi, không nhờ có cậu thì chẳng ai thèm để ý tới những kẻ tàn tật vô dụng như chúng tôi đâu”.

Bọn họ vừa nói vừa cảm động bật khóc.

Quả thực, suốt bao năm qua, bọn họ đã phải chịu quá nhiều ấm ức, bị mọi người quên lãng.

“Sao mọi người lại là kẻ tàn tật vô dụng được? Nếu không nhờ có các chú, chúng cháu sẽ không được sống trong một đất nước yên bình như bây giờ”.

Trần Thiên Hạo lắc đầu phủ định.

Lời anh nói khiến những người lính già kia đều cực kỳ cảm động.

“Nào, mau lại đây ngồi đi”.

Người lính cụt tay chợt sực tỉnh, chớp mắt vài cái để không phải rơi nước mắt.

Họ dẫn anh đi tới ngồi xuống ghế.

Anh mỉm cười đặt giỏ quà đựng thuốc bổ ở dưới đất.

“Cậu có lòng đến là được rồi, sao phải mua quà cáp làm gì?”
“Cậu khách sáo với chúng tôi quá”.

Bọn họ cười nói vui vẻ, bận rộn rót nước mời anh uống, sau đó thi nhau kéo ghế tới gần trò chuyện sôi nổi.

Tiền Cẩm Lâm đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy anh đang được những cựu binh vây quanh nói chuyện rôm rả.

Cô ta vô thức nở nụ cười si ngốc.

Bên trong phòng bệnh.

Suốt cả nửa ngày trời anh chẳng nói năng gì, chỉ lặng yên ngồi nghe các bậc cha chú kể lại sự tích chiến đấu anh dũng khi xưa của mình.

Trong lòng sinh ra cảm giác khâm phục và kính nể với họ.

Trước khi anh rời đi, những người lính già đều lưu luyến không nỡ chia tay.

Anh trịnh trọng nói với bọn họ rằng.

“Thưa các chú, hôm nay cháu không chỉ muốn đến thăm hỏi các chú mà còn có việc muốn nói”.

Vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Cậu yên tâm, chỉ cần không phải là chuyện gây hại cho đất nước, bảo chúng tôi làm gì chúng được”.

Nghe thấy thế, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Không nghiêm trọng tới vậy đâu”.

“Cháu chỉ muốn chính thức thông báo cho mọi người biết, dự án Nhà của chiến thần đã được xây xong.

Đây là nơi dưỡng lão được xây dựng riêng cho cựu binh như các chú.

Nếu các chú muốn thì có thể dọn tới sống bất cứ lúc nào”.

“Nhà của chiến thần?”
“Tôi có nghe nói rồi”.

“Tôi còn nhìn thấy nó từ đằng xa rồi cơ.

Trông kiến trúc nhà đẹp lắm, còn đẹp hơn cả công viên”.

Nghe thấy đồng chí của mình khen tấm tắc, người lính cụt tay nhỏ giọng hỏi.


“Nhà của chiến thần đúng là ngôi nhà trong mơ của chúng tôi, đương nhiên là chúng tôi muốn đi rồi.

Chỉ có điều…”
“Ở đó thu phí có đắt không?”
Trần Thiên Hạo khẽ mỉm cười.

“Nhà của chiến thần hoàn toàn miễn phí với các cựu chiến binh”.

“Không thu tiền!”
“Không?”
“Không thu tiền sao?”
Đám người nghe vậy đều giật mình kinh hãi.

“Không sai, không chỉ không thu tiền nhà, còn bao ăn ở, giúp việc, bảo vệ”.

“Nếu mọi người có gì không hài lòng cứ thoải mái góp ý”.

Trần Thiên Hạo ôn tồn giải thích.

Các cựu chiến binh ngây người, vẻ mặt mừng rỡ.

“Cậu đúng là người tốt”.

“Đâu chỉ mỗi người tốt, là Bồ Tát sống luôn rồi”.

Anh mỉm cười xua tay.

“Các chú ạ, cháu chỉ đề xuất ý kiến thôi, chính phủ mới là bên đồng ý cho tiến hành dự án”.

Nói xong, vẻ mặt anh trở nên trang nghiêm.

Quay người nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt hướng về phía Đế Đô xa xôi.

Các cựu binh cũng đồng loạt đứng thẳng người dậy, giơ tay nghiêm chào.

Đồng thời, sắc mặt của Trần Thiên Hạo cũng trở nên nghiêm nghị.

Tiền Cẩm Lâm ở ngoài cửa trông thấy cảnh tượng này cũng tỏ ra kính sợ.

Kính chào!
“Tổ quốc vĩ đại!”
Những người lính già vui vẻ tiễn đưa.

Trần Thiên Hạo rời khỏi phòng bệnh, đồng thời cố gắng khuyên nhủ bọn họ từ bỏ ý định tiễn anh ra tận cổng viện.

Tiền Cẩm Lâm đứng chờ ở ngoài, nhìn ngây ngốc như một em gái si tình.

“Thiên Hạo, anh vĩ đại thật đấy”.

Anh vừa nhìn thấy cô ấy là thấy đau đầu.

Anh không nhịn đưa tay lên che eo, bất chợt phát hiện chỉ có cách này mới có thể khiến cô ta bớt làm lố lại.

“Cô đừng qua đây, eo tôi đau thật đấy”.

“Anh…”
Tiền Cẩm Lâm cắn môi dưới, liếc mắt nhìn anh đầy tình tứ.

Dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của mình.

“Thiên Hạo, anh không thấy tôi đẹp sao?”
Vừa nói cô ta vừa vén ống quần bệnh nhân lên, khoe đùi bị quấn kín băng vải.

Sắc mặt cô ta trở nên xấu hổ, vội vàng thả quần xuống.

Trần Thiên Hạo dở khóc dở cười.

Anh vốn định đi luôn nhưng lại nhớ ra mình sắp kết hôn, sau này không thể tiếp tục dây dưa với cô ta nữa.

Đương nhiên phải nói cho rõ ràng, không thể để cô ta tiếp tục mập mờ với mình như vậy.

Sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc.

Anh không nói lời nào dẫn cô ta vào phòng bệnh.

Anh đi trước, cô ta theo sát phía sau.


Cô ta biết ý vừa vào phòng liền đóng cửa lại.

“Cẩm Lâm”.

“Có vài lời tôi nhất định phải nói cho cô biết”.

Trần Thiên Hạo nhìn về phía cô ta, vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn phải hạ quyết tâm.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ kết hôn”.

Mặc dù Tiền Cẩm Câm đã nghĩ tới khả năng này vô số lần, dù cho cô ta vẫn luôn tự nhủ mình không tam tâm.

Thế nhưng giây phút nghe chính anh nói ra.

Cô ta vẫn không khỏi chấn động.

Nước mắt rơm rớm.

Cô ta hít sâu một hơi.

Quay về thái độ nghiêm túc.

“Chúc mừng anh”.

Trần Thiên Hạo gật đầu coi như đáp lại.

Trong lòng anh bỗng có chút chua xót.

Cô ta không dây dưa, không tức giận, cũng không tỏ ra khó chịu.

Phản ứng của cô ta khiến anh thấy thất vọng lạ thường.

Cho dù không muốn thừa nhận nhưng sau nhiều lần cùng trải qua sinh ly tử biệt.

Cô ta đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng anh.

“Cẩm Lâm, cô là một cô gái tốt”.

“Tôi hi vọng cô có thể mãi mãi vui vẻ”.

“Chúng ta không thể tiến xa hơn được đâu”.

Trần Thiên Hạo nói xong, sắc mặt trở nên ảm đạm.

Sau đó, anh không nói gì nữa, cất bước rời đi.

Anh đi lướt qua người cô ta lại bị cô ta kéo tay lại.

“Thiên Hạo, anh đừng đi được không?”
Anh dừng bước, lạnh lùng hất tay cô ta ra, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Tiền Cẩm Lâm cảm thấy đất trời như sập xuống.

Bao nhiêu giấc mơ đẹp đẽ đều sụp đổ trong nháy mắt.

Nước mắt tuôn rơi không ngừng, từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi xuống mặt đất.

Giờ phút này.

Vết thương trên người cô ta như tê dại, không còn đau đớn gì nữa.

Nhưng trái tim, thì quặn thắt lại..


Bình Luận (0)
Comment