Đông Hoang Thần Vương

Chương 99



Dưới sự dẫn dắt của Trần Thiên Hạo.

Hơn trăm người lính già xếp hàng ngay ngắn đi xuyên qua từng tòa đại viện.

Cuối cùng cũng tới tòa đại viện thứ bảy.

Tòa thứ nhất.

Là dành cho các thế lực và gia tộc hàng đầu.

Tòa thứ hai dùng để tiếp đãi các quan chức cấp cao.

Tòa thứ ba là chỗ của các nhân vật cầm quyền đứng đầu từ các thành phố.

Tòa thứ tư dành riêng cho Vương đầu to và các anh em của gã.

Tòa thứ năm là chỗ ngồi của các binh lính trực thuộc đội quân Đông Hoang.

Tòa thứ sáu bao gồm Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Tiết Thiên Linh cùng với mấy đại biểu của đội quân Đông Hoang.

Tòa thứ bảy.

Được dành lại cho các cựu chiến binh!
Bọn họ không khỏi cảm thấy bất an.

Tuy bọn họ không biết những người khác nhưng lại nhìn thấy mặt của các quan chức chính quyền thành phố trên ti vi không ít lần.

Đến cả phó chủ tịch Trần cũng chỉ được ngồi ở tòa thứ ba, vậy mà bọn họ lại được dẫn đến tòa thứ bảy.

Trần Thiên Hạo cười bảo.

“Các chú đừng khách sáo”.

“Mọi người mới là khách quý của cháu”.

Những người lính già cảm động không nói nên lời, lần lượt ngồi vào chỗ.


Cùng lúc đó.

Nhà họ Lưu cũng treo đèn giăng hoa tưng bừng.

Các thế lực đến nhà họ Trần mừng cưới cũng phái thêm một nhóm người đến nhà họ Lưu chúc mừng.

Các khách mời trong đại viện đều đã ngồi yên vị.

Đua nhau mang quà quý lên tặng.

Không hề khoa trương khi nói sau này ở Nam Thành trừ nhà họ Trần thì tất cả đều thuộc về nhà họ Lưu.

Hai nhà Trần Lưu liên hôn với nhau thì không chỉ ở Nam Thành, mà ở cả bốn thành phố đều không còn thế lực nào có thể so được.

Lưu Cảnh Minh mặc một bộ quần áo màu đỏ, vui mừng chào hỏi khách khứa.

Những gia tộc mà trước kia ông ta từng phải ngước lên ngưỡng mộ giờ đây đều đối xử với ông ta vô cùng cung kính.

Ông ta cực kỳ kích động, có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay.

Tất cả những chuyện này đều nhờ vào công lao của Lưu Tiểu Nguyệt.

Nếu không nhờ cô năm xưa nhất quyết đòi đi theo Trần Thiên Hạo thì sao ông ta có thể được hưởng đãi ngộ như bây giờ?
Nghĩ tới đây, ông ta bỗng thấy lòng mình chua xót.

Trước kia ông ta không biết đối tốt với cô.

Người làm bố như ông ta cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận.

“Ông chủ, tôi có chuyện cần báo với ông”.

Trưởng lão nhà họ Lưu phụ trách tiếp đón khách khứa ở ngoài cổng hớt hải chạy vào hô to.

Lưu Cảnh Minh trò chuyện câu được câu chăng với phó chủ tịch thành phố đang nhiệt tình bắt chuyện rồi đi tới bực bội mắng.

“Hôm nay là ngày vui của Tiểu Nguyệt, ông hoảng loạn như vậy trông có ra thể thống gì không?”
Giờ đây ở trong Nam Thành còn ai có thể khiến người nhà họ Lưu của ông ta sợ hãi như vậy được nữa?
Phó chủ tịch thành phố ở chỗ ông ta, còn chủ tịch thì ở chỗ con rể.

Thống lĩnh đội quân Đông Hoang cũng là người một nhà.

Chiến thần Đông Hoang còn là anh trai kết nghĩa của con gái ông ta.

Còn ai dám giương oai ở đây?
“Ông chủ, Lưu Bá Thiên đang ở ngoài cổng”, vị trưởng lão kia bất đắc dĩ nói.

“Ông cụ trở về sao?”
Lưu Cảnh Minh trầm ngâm suy tư.

“Ông ấy muốn làm gì?”
“Ông ấy chẳng bảo gì, chỉ kêu Tiểu Nguyệt ra ngoài một chuyến”.

“Lão già chết tiệt này còn định giở trò gì nữa?”
“Để tôi đi xem thử”.

Lưu Cảnh Minh vội vã đi ra cổng đại viện.

Chỉ thấy Lưu Bá Thiên đang đứng chờ, bộ dạng nghèo túng rách rưới.

Dù sao nhiều năm gọi lão ta là bố, lại còn là người ông mà Tiểu Nguyệt vẫn luôn tôn trọng nên Lưu Cảnh Minh cũng thấy khó xử.

Ông ta chỉ lạnh lùng cất giọng hỏi.

“Lưu Bá Thiên, hôm nay là ngày cưới của Tiểu Nguyệt, ông định làm gì?”
Trông lão ta già đi rất nhiều, cũng kham khổ hơn xưa.

Quần áo trên người bẩn thỉu dơ dáy.

Lão ta ngước nhìn Lưu Cảnh Minh, trầm ngâm hồi lâu.

Cất giọng khàn khàn nói.

“Bảo Tiểu Nguyệt ra gặp tôi”.

“Ông không nghe thấy tôi nói gì à? Hôm nay là ngày cưới của con bé, nó đang bận trang điểm, không rảnh ra gặp ông đâu”.


Lưu Cảnh Minh bực tức phản bác.

Lưu Bá Thiên nhìn ông ta thật lâu rồi lắc đầu cười khổ.

“Anh chỉ là một thằng đi ở rể gặp thời thì phất mà cũng dám răn dạy tôi sao?”
“Ha ha ha ha…”
Lão ta cười phá lên rồi không nói gì nữa, quay người đi thẳng.

Lưu Cảnh Minh nhìn theo bóng lưng cô độc của lão ta, không nhịn được thầm mắng một tiếng.

“Ông tưởng bây giờ ông vẫn là chủ nhà họ Lưu sao?”
“Bây giờ khác rồi.

Ông chẳng là cái thá gì cả!”
Sau năm năm chờ đợi mòn mỏi.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.

Ngày cưới mà Lưu Tiểu Nguyệt chờ đợi ngày đêm rốt cuộc đã đến.

Trong phòng.

Cô mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, mái tóc ngắn được cài một chiếc bờm kim cương thật lớn.

Cần cổ mịn màng trắng như tuyết đeo dây chuyền kim cương hình trái tim.

Phấn nền nhàn nhạt, lông mày được kẻ vẽ tỉ mỉ.

Hôm nay trông cô cực kỳ xinh đẹp.

Thế nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn còn cảm thấy bất an.

Hai ngày nay khi đã lấy lại bình tĩnh, cô cũng bắt đầu đón nhận lời giải thích của Trần Thiên Hạo.

Có lẽ.

Là tại cô quá nhạy cảm thôi.

Quá quan tâm tới anh.

Đến mức không thể chấp nhận được việc anh có quan hệ thân mật với bất kỳ một người phụ nữ nào khác.

Cô không thể phủ nhận một điều.

Tiền Cẩm Lâm thật sự có tình cảm với anh, còn thể hiện rất rõ ràng.

Lúc đầu.

Cô tuyệt vọng tới mức cảm thấy như cả thế giới đều sụp đổ, mối tình của cô có khả năng sẽ tan vỡ.

Tất cả những thứ cô đang bảo vệ đều là sai, sức sống đều bị rút cạn.

Thế nhưng về sau, cô đã nghĩ thông suốt.

Trần Thiên Hạo là người xuất chúng như vậy, tương lai chắc chắn sẽ xảy ra vô số tình huống tương tự.

Cô không thể dễ dàng từ bỏ.

Nhất định phải giữ anh thật chặt.

“Thiên Hạo”.

“Hôm nay, chúng ta sẽ kết hôn”.

“Em hi vọng tình yêu của chúng ta sẽ mãi trường tồn, đến chết cũng không đổi thay”.

“Em hi vọng anh đừng phản bội em”.

Cô nhìn vào bản thân trong gương, ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của mình, lẩm bẩm vài câu.

Cùng lúc đó ở một góc khuất.

Tiền Cẩm Lâm đứng ở nơi xa nhìn về phía nhà họ Trần, hai mắt ướt nhòe.

Vừa rồi cô ta cũng đã chứng kiến cảnh tượng anh ra mặt bảo vệ các cựu chiến binh.


Cô ta thực sự rất muốn xông vào nói với anh, chúng ta kết hôn đi.

Nhưng cô ta biết điều này là không thể.

Điều mà cô ta có thể làm chỉ là trơ mắt đứng nhìn anh cưới một người con gái khác.

Cô ta không cam lòng.

Nhưng lại bất lực không thể làm gì.

Trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

“Cô là Tiền Cẩm Lâm phải không?”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ bên cạnh cô ta.

Cô ta đau đớn tới mức phải đến khi nghe thấy có người nói chuyện bên tai mới sực tỉnh.

Cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua lão già nghèo túng bên cạnh.

Nước mắt rưng rưng.

Nhưng giọng điệu lại toát lên vẻ lạnh lùng.

“Ông là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng.

Quan trọng là cô thích Trần Thiên Hạo.

Tôi nói có đúng không?”
Trên mặt lão ta lộ ra nụ cười bí ẩn.

Tiền Cẩm Lâm đề phòng nhìn ông ta, lùi lại mấy bước.

“Rốt cuộc ông là ai? Ông muốn làm gì?”
“Cô đừng sợ, tôi không có ác ý gì đâu”.

Nói xong, lão ta chậm chạp lôi ra mấy tờ giấy đã ố vàng từ trong ngực.

“Cô có muốn phá hỏng đám cưới của bọn họ không?”
Nghe thấy thế, Tiền Cẩm Lâm giật nảy mình.

Nhìn chằm chằm người trước mặt, lại nhìn tờ giấy trong tay lão ta.

Những thứ này có thể phá hủy đám cưới của bọn họ sao?
Có thể thật sao?
Một cơ hội thỏa mãn khát vọng sâu kín trong lòng cô ta lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt.

Khiến cô ta cảm thấy thật khó tin.

Bèn hỏi lại.

“Chỉ bằng những thứ này thôi sao?”
Lão già kia nhìn về phía đại viện nhà họ Trần, trong mắt lóe lên tia giận dữ.

“Nếu cô muốn làm vậy thì cứ gọi điện thoại cho Trần Thiên Hạo, bảo với cậu ta là nửa còn lại của cuốn nhật ký đang nằm trong tay tôi”.

“Cuốn nhật ký?”
Cô ta đã từng nghe thấy anh nhắc tới cuốn nhật ký này.

Sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Cô ta liếc nhìn tờ giấy lão ta đang cầm rồi bất thình lình giơ tay giật lấy..


Bình Luận (0)
Comment