Đông Lạnh

Chương 12

"Xin lỗi vì hôm qua không gọi lại cho cậu"_ Uyển Nhi nhắn.

"Cậu ko sao chứ?"_ Tuyết Tuyết.

"Mình ổn, chỉ bị va chạm chút thôi"_ Uyển Nhi

"Ơn trời, vậy hẹn gặp cậu trên lớp. <3"_ Tuyết Tuyết.

":*"_ Uyển Nhi.

Sau một vài tin nhắn với Tuyết Tuyết, nó ra khỏi nhà và khóa cửa. Tiếp tục đeo chiếc khẩu trang y tế chỉ để lộ lại mắt. Đôi mắt to, đẹp, sâu và trong veo ấy thật tuyệt.

Nhanh chóng đi trên con đường mới của tháng năm đại học, nó không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ tập trung tiến về lớp học. Có vẻ sinh viên thường đi học muộn nên lúc này trường lớp còn trống trải. Khu năm nhất của nó còn trống hơn. Vẫn còn đang cắm cúi nhìn cái điện thoại, tai đeo tai nghe bước vào lớp thì nó đâm sầm vào một người.

Lúc này thời gian như ngừng lại. Nó đang ám mặt vào một chiếc áo phông đen bên ngoài của một bộ ngực vững chắc.Rồi vượt qua tiếng nhạc trong tai nghe, truyền đến tai nó là tiếng tim đập, là của bản thân, hay của người phía trước? TRong khi còn đang quá bất ngờ thì một mùi hương nam tính lại len vào đường hô hấp của cô. Cảm giác bất ngờ mà lại thật yên bình...

Tất cả trở lại bình thường khi chàng trai phía trước lùi lại, giữ bả vai nó, đầy hốt hoảng nhìn nó. Đôi mắt biến chuyển từ lo lắng cho tới ngạc nhiên nhìn xuống khuân mặt nó - chiếc khẩu trang.

- Cậu không sao chứ?_ Chàng trai kia hỏi nó.

Nó ậm ừ, đưa tay vỗ vỗ nhẹ cái đầu bản thân, ậm ờ đinh trả lời thì thanh âm của chàng trai kia đã vang lên lần nữa.

- Cậu đau đầu à?_ Cậu hỏi.

Nó nhanh chóng xua xua tay kèm theo lắc đầu.

- Không, tôi không sao!

Rồi, đáp lại giọng điệu quan tâm ấy thì giọng nói của nó có phần hơi lạnh lùng. Chàng trai khưng lại, bỏ tay khỏi vai nó, đứng ngượng ngùng gãi đầu.

Nó liền tránh mặt cậu, đi qua cậu ta và bước vào lớp. Cậu ta trống tay nhìn cô có chút gì đó muốn nói nhưng không thành lời. Nó đã ngồi xuống chỗ, nhìn ra vẫn thấy cậu ta ở cửa nhìn mình chăm chú.

- Còn việc gì sao?_ Nó vừa hỏi vừa tháo khẩu trang, đưa mắt nhìn cậu ta.

Lúc ấy, nó không hề hay biết ánh mắt trong veo của mình, cái nhìn đầy dịu dàng ấy lại khiến trong cậu ta thay đổi. Cậu ta hơi há miệng. Rồi mãi mới lên tiếng.

- Cậu tên là gì?_ Cậu ta hỏi nó.

-...Kiều Uyển Nhi..._ Nó hơi do dự nhưng cũng trả lời.

-...Ừ...ừm... Mình cũng học lớp này, tên là Dương Minh Phong. À...Xin lỗi cậu chuyện vừa rồi_ Cậu ta ậm ờ nói mãi mới xong.

Uyển Nhi thoáng thích thú trước vẻ mặt bối rối của cậu bạn này. Đã lâu lắm rồi nó mới chứng kiến lại cái cảnh kiểu bạn cùng tuổi bối rối như thế này. Khóe miệng nó hơi nhếch lên thành một nụ cười, rồi hơi lắc đầu nhẹ.

- Không sao, không phải lỗi của cậu. Là tại tôi đeo tai nghe, mắt thì cắm vào điện thoại, không nhìn đường nên mới đâm vào cậu... Tôi xin lỗi cậu mới phải..._ Nó từ tốn thanh thoát nói.

- Ấy... Không có gì đâu. À, chuyện là mình có để sách bên trong ngăn bàn cạnh chỗ cậu,cậu...không phiền...chứ?_ NHìn mặt Phong có vẻ khó xử.

Uyển Nhi hơi cúi nhìn vào ngăn bàn bên phía tay trái, quả nhiên có một chiếc cặp ở đó. Rồi nó lại nhìn Phong phía cửa.

- Không sao! _ Nó nói rồi quay đi.

Phong cũng không biết nói gì đành bỏ đi. Lúc đầu là cậu định đi kiếm cái ăn. Sáng nay lỡ lời to tiếng với bố mẹ cho nên không ở ăn sáng mà đi học luôn nên giờ cũng phải ăn để còn học chứ. Phong đi tới cầu thang thì Tuyết Tuyết tới. Cô chả mẩy may để ý tới chàng trai nọ, chỉ nhanh chóng lên lớp gặp cô bạn thân của mình.

- Uyển Nhi..._ Tuyết tuyết vui vẻ chạy tới ôm lấy nó qua cái bàn đầy phấn khích. (phan cuồng chăng?)

- Cậu đi lâu quá_ Nó thở dài nói vẻ buồn buồn.

- Thì mình đi chậm ý, mình bỏ lỡ chuyện gì sao?_ Tuyết lại hỏi nó.

Chợt nghĩ lại chuyện khi nãy xảy ra nhưng rồi lại nhìn cô bạn ngồi bên phải mình. Tốt nhất là không nên nói để tránh lôi thôi rắc rối.

- Không, mình chỉ hơi chán thôi. Chả có gì chơi cả..._Nó than vãn.

- Tưởng gì..._ Tuyết tuyết nhìn nó đầy chán chường.

- Mà các bạn trong lớp đi học muộn nhỉ?_ Nó nhìn quanh lớp khi mới được một vài người bước vào.

- Sinh viên mà. Khéo mấy buổi sau sẽ ít dần đi thôi..._ Tuyết lướt điện thoại, lắc đầu ngao ngán.

Nó cũng chả mấy ngạc nhiên lại chăm chú vào câu chuyện trong chiếc điện thoại. Lại là ngôn tình có cái kết buồn. Nhưng điều này nó lại chưa từng nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới bản thân mình từ bao giờ lại chỉ thích đọc ngôn tình có cái kết buồn. Ngày trước bản thân nó thích đọc chuyện kiểu như oan gia yêu nhau như thế hài hài rất thú vị.Bây giờ nó còn chẵng hề nghĩ tới có gì khác nhau.

Sau tiếng chuông kêu lớp cũng đông lên được chút xong vẫn ít hơn ngày hôm qua. Chàng trai vừa rồi cũng thản nhiên đi vào lớp ngồi cạnh nó. Khoảng cách giữa hai người có lẽ là 20cm. Nó thì chỉ chăm chú nghe giảng còn cậu ta lại lén nhìn nó...
Bình Luận (0)
Comment