Đông Lạnh

Chương 43

Trong khi Nhi đã về nhà với bố mẹ thì Lâm lại chưa bắt đầu cuộc du ngoạn cùng đám bạn. Ăn cơm tối xong anh đi lung tung trong khuân viên trường. Dù ở đây chỉ có một khoa nhưng cũng là 4 khóa liền. Lại là phó hội viên khóa mình nên cũng có nhiều người biết anh.

Đi tới phòng thể thao thì có bóng người phía trước. 3 người đàn ông đang trò chuyện.

- Ai vậy?_ Lâm nhìn về phía đó lên tiếng hỏi.

3 người kia phản ứng rất nhanh, nhưng một trong số đó nhận ra cậu nên họ dừng lại động tác đang định lấy gì đó từ trong túi áo ra.

- Lâm à? Sao giờ này lại ra đây?_ Một giọng nam trầm, tuổi khá cao.

- Thầy Du._ Lâm hơi cúi chào thầy một chút, lại nhìn hai người bên cạnh. Một người là học trưởng khóa cuối, một người là phó hội khóa năm ba.

- Ba đứa chào hỏi đi.

Thầy Du nói rồi hai người kia cũng lần lượt giới thiệu. Một người là Hiếu, một người là Vũ.

- Thầy định đợi năm sau mới cho em biết bí mật này. Nhưng nếu em đã tự tìm được đến thế này thì thầy cũng không giấu._ Nét mặt thầy DU rất nghiêm túc. Ngừng một lúc nhìn sắc mặt anh rồi lại nói tiếp._ Trường chúng ta thực ra còn có một hội do quân đội lập ra. Nhằm giao nhiệm vụ cho các học viên ưu tú, đều là nhiệm vụ đời thực. Hơn nữa còn gắn liền với sự phát triển của đất nước.

Lâm không có biểu cảm gì mấy. Thế thì sao chứ. Cũng không liên quan đến cậu ta.

- Nhiệm vụ lần này dù sao cũng thiếu người. Em có thể tham gia chứ?_ Thầy Du thẳng thắn nói.

- Em..._ Lâm vừa mới nghĩ tới việc không liên quan thì giờ đã bị thầy hỏi câu này cho nên khá bất ngờ.

- CŨng không khó, lần đầu nên hội anh sẽ dạy bảo em. _ Vũ lên tiếng, giọng nói còn mang theo nét cười vô cùng cởi mở.

- Vậy được ạ._ Lâm gật đầu đồng ý.

- Ngày mai đội sẽ đi Đà Lạt để làm nhiệm vụ. Nội dung thì mai Hiếu và Vũ sẽ nói rõ cho em. Bây giờ về nghỉ đi. Thầy sẽ cho người nhắn thời gian cho em. NHớ giữ bí mật!_ Thầy Du tưởng chừng như gỡ được gánh nặng mới trong người.

- Vâng_ Lâm gật đầu rồi quay người trở ra.

Lúc này ba người kia nhìn nhau. Qua ánh sáng mờ nhạt hắt lên một chút gì đó kiêng dè.

- Nó mới là năm hai. Chưa trải qua khảo sát. Làm vậy em sợ nó không tiếp nhận nổi..._ Người tên Hiếu bấy giờ mới lên tiếng.

- Không, Lâm rất giỏi, lại nghiêm túc trong công việc, quy củ đúng giờ, học một biết 10. Các em cứ để nó hỗ trợ phía sau lần này. Sau vụ này sẽ đào tạo thêm. Bây giờ đã gấp quá rồi._ Thầy Du vỗ vỗ vai Hiếu.

- Em sẽ đễ ý cậu nhóc._ VŨ nói.

- ĐƯợc rồi. Hai đứa về nghỉ sớm đi._ Thầy gật nhẹ đầu.

- CHào thầy!_ Hai người cùng lên tiếng rồi tản ra, mỗi người một hướng.

THầy Du nhìn hai cậu học trò đi khuất mới rời đi rất nhanh chóng.

Lâm về đến phòng vẫn đờ đẫn. Nhưng rồi cũng tiếp nhận bắt buộc.

- Mày sao thế?_ Mạnh hỏi Lâm.

- Tao bị đau dạ dày nữa rồi. Có lẽ mai không đi được cùng chúng mày._ Lâm nhẹ giọng trả lời.

- Ấy, cố đi. CHứ không tiếc lắm._ Đức thấy vậy nói xen vào.

- HƯ, cố. Mẹ đau dạ dày mà mày làm như muỗi đốt._ SƠn khinh bỉ nói một câu.

- Vậy ở nhà nghỉ ngơi đi cưng. Tao sẽ chụp ảnh gửi cho mày mỗi ngày._ Mạnh nở nụ cười quỷ dị nhìn Lâm chớp chớp mắt.

Cả đám cười lên. Lâm cầm gối ném thẳng vào mặt Mạnh. Thế rồi cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng.

.............

Nhi đang ngồi ở phòng khách xem phim. Cả nhà đầy đủ. Cô xem ti vi chăm chú tới nỗi mọi người dặn mình mai làm gì cũng không nghe thấy. Một lúc sau quảng cáo mới thấy mẹ nói cái gì mà bao nhiêu người, cô lại tò mò.

- Mai nhà mình làm gì à?_ Cô ngơ ngác lên tiếng. Lập tức bị 3 người kia nhìn chằm chằm.

Biết cô không nghe gì, mẹ cô lắc đầu ngao ngán rồi giải thích lại cho cô từ đầu. CHuyện là ngày mai nhà cô làm giỗ ông nội. Anh em nhà nội sẽ đến đông đủ. Cô nghe điều này xong liền cảm thấy chắc chắn ngày mai cô sẽ là đứa bị hành nhiều nhất.

Lại nhìn sang thằng anh.

"À thì ra nó còn nhàn dỗi hơn. Mà chắc chắn ngày mai nó cũng nhàn rỗi mà. Lần nào ở nhà có công có cán nó cũng nhàn dỗi cả...Làm cháu trai thật thỏa nguyện!!!"

7 giờ hơn, ngoài trời nắng còn chưa len tới cửa thì gà khắp nơi đã ầm ầm kêu lên. Cô nằm trên giường mơ hồ cảm thấy tiếng gà kêu qua cửa sổ mở. Quả nhiên, lăn đi lăn lại trên giường chưa được 3 lần, mẹ cô đã gõ cửa phòng cô kêu dậy.

- Nhi...Nhi ơi, dậy đi con. NHi...

Sau đó lại thấy tiếng gõ xa hơn một chút.

- Thiên, dậy dọn nhà, dọn phòng đi. Thiên...

Cô quơ quơ cái tay, vớ được cái điện thoại.

"7h23."

"Rất tốt!"

Cô ngồi dậy ở mép giường, nhìn cái cửa sổ mở. Hàng loạt nghi vấn chạy ra. "Rõ ràng hôm qua cửa không mở. Tại sao bây giờ lại mở to thế kia? Thả nào hôm qua mình chết lạnh..."

Cửa phòng bật mở. Mẹ cô nhìn cô đang nhìn cửa sổ đầy dò xét.

- Còn đờ đẫn gì nữa???_ Hỏi một câu hỏi hết sức ẩn dụ.

"À, ra là mẹ đột nhập phòng con, rồi mở cửa sổ."

Chưa kịp lên tiếng kêu than, mẹ cô đã đi mất. Cô ái ngại đi đánh răng rửa mặt - NƯớc.

Khi xuống dưới nhà đã thấy bố ngồi đó ăn bánh mì pate. Cô nhìn khắp cái bàn, nửa ngày cũng không thấy cái bánh thứ hai.

- Bố, ai mua bánh cho bố?_ Cô chống tay hỏi bố mình.

- Ai mua thì mua._ Bố cô vừa xem bản tin buổi sáng, vừa ăn sáng, quả nhiên không hề muốn đoái hoài đến cô.

Mẹ cô lúc đó vừa từ ngoài đi vào nhà.

- Mẹ không mua bánh cho mày đâu. Tưởng mày dậy muộn lại không ăn.

- Thế mẹ còn gọi con dậy sớm làm gì? Con đi ngủ đây._ Cô bực bội quay ngược lên phòng.

Chưa bước được hai bước, phía ngoài nhà đã có tiếng xe máy. Sau đó có thêm hai người nữa bước vào nhà.

- Cháu chào hai bác, em chào chị.

Hai đứa con trai lần lượt lên tiếng. Một đứa hơn cô hai tuổi tên là Thanh, đứa còn lại kém cô 4 tuổi tên là Thành. Con chú cô, tức em trai của bố cô. Bố chúng nó mất rồi, mẹ thì tái hôn. Nhưng vẫn luôn nghe lời nhà nội.

- Sớm thế?_ cô nhàn nhạt đáp chúng nó một câu.

- Em dậy từ lâu rồi, sợ chị chưa dậy nên giờ này mới xuống đấy._ Thằng nhỏ hơn trả lời cô

Cô nghe xong câu này thì giở khóc giở cười.

- CHúng mày vô bếp xem có việc gì thì làm luôn đi._ Mẹ cô chuẩn bị đi vào bếp.

- Giờ này nấu thì mấy giờ ăn?_ Cô chép miệng nói.

- Nấu sớm ăn sớm!_ Ai ngờ mẹ cô chỉ nói có vậy.

Thế là bác gái cùng hai thằng cháu ngoan đi vào bếp bắt tay vào làm việc. Cô đứng ở chân cầu thang liếc liếc bố cô. Bố cô thở dài rồi chỉ ra cái ti vi. Cô bước về phía ấy tìm. Nhanh chóng tìm thấy một cái xúc xích kèm theo vỉ sữa. Thế là cô cứ ở đó từ tốn, từ tốn ăn.

....
Bình Luận (0)
Comment