Đông Lạnh

Chương 68

Người ta thất tình liền có thể yên tâm nghỉ ngơi, khóc hay ngủ trọn vẹn cả ngày.

Ta thất tình, đến ngủ cũng bị người ta dựng dậy?

Mà không! Nói sai rồi, ta không thất tình. Tình yêu của ta rất đẹp. Chính vì quá hạnh phúc khiến cho mọi thứ khác ghen tỵ. Thế rồi chính vì anh ấy quá tốt nên trời cao cướp anh ấy đi. Vậy là tình yêu đẹp mất, người tốt mất... Chỉ còn mình ta ngang trái ở đây đấu tranh. Tại sao không mang ta đi cùng đi? Tại sao lại là anh ấy mà không phải là ta...

Ta lại tự hỏi... Nếu như ta và anh ấy không hề gặp nhau... Nếu như chúng ta không có mối duyên tình này? Thứ anh ấy mất đi có còn là sinh mạng không? Thứ ta mất đi có phải là cả một thanh xuân thương nhớ?

...

"Cốc cốc cốc"

Tiếng gõ cửa kính vang lên trong không gian tĩnh lặng. Không có tiếng hồi đáp. Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên... Sau đó Sarah vội vàng chạy vào phòng. Trên chiếc ghế dài cho khách, nàng ngồi đó. Đầu hơi tựa ra sau, mắt nhắm nghiền. Ly trà cơ hồ là từ trên tay rơi xuống sàn nhà, vỡ ra thành 5 mảnh, mùi hoa hồng trà thơm thơm khuếch đại trong không gian...

- Sếp, sếp... Anne...

"Harry"

Nàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to nhìn khuân mặt lo lắng trước mặt. Không phải anh ấy, mãi mãi không phải anh ấy.

- Sếp không sao chứ?_ Sarah rót cho nàng một chén trà mới.

Nàng nhận lấy chén trà, lại nhìn phía dưới sàn nhà...Tất cả chỉ là một giấc mơ. Nàng thế mà lại đi kêu oan uổng. Nhưng mà trời đất không thấu, lòng người không hay...

Nàng nhìn Sarah cười nhẹ.

- Không sao. Có chuyện gì à?_ Nàng hỏi.

- Bây giờ đã tới giờ tan ca chiều rồi. Thấy sếp từ sáng không ra khỏi phòng nên có chút lo lắng thôi. Không có gì đâu. _ Sarah cười thân thiện.

- Ừm, không sao. Chị cứ về đi._ Nàng đặt chén trà xuống. =

Sarah tính ra luôn nhưng đi tới cửa lại quay đầu nói với vào.

- Sếp không nên lao lực bỏ bữa. Dù gì sức khỏe cũng quan trọng.

- Cảm ơn chị._ Nàng cười nhìn Sarah.

Sarah nhanh chóng đi mất sau bức cửa. Nàng cũng thu dọn tài liệu gọn gàng. Cầm chiếc áo khoác của Tú ra khỏi phòng làm việc. Vừa mới ra ngoài thì James chạy vội tới. Quần áo từ sáng, tay sách túi. Có thể là tan làm nhưng lại quay lại. Nhìn thấy nàng cậu ta vội đứng lại.

- Sếp...Sếp...May quá..._ Cậu ta thở gấp.

- Từ từ nói_ Nàng đứng lại nhìn cậu ta.

- Sếp à, có kết quả rồi. _ Cậu ta có vẻ rất vui vẻ.

- Nhanh vậy?_ Nàng đúng là có chút nghi ngờ về chất lượng của thông tin này...

- Thực ra chuyện....

James đứng sát lại nói vào tai nàng. Từng câu từng chữ đối với nàng giống như mở ra một bí mật lớn vậy. Khuân mặt nàng biến chuyển liên tục.

Nàng nhìn cậu nhân viên chăm chỉ trước mắt. Cậu ta có thể lựa chọn ngày mai mới nói, cũng có thể gọi điện. Nhưng lại chạy một mực tới đây. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên sự coi trọng.

- Có sợ không?_ Nàng chậm rãi hỏi.

- Vì tổ quốc mình, có gì phải sợ hy sinh._ Cậu ta lắc đầu. Sau đó cười thật tươi nhìn nàng.

- Tốt lắm. _ Nàng cảm thấy nên nâng lương cho cậu ta.

Nhìn nàng có ý định rời đi, James cảm thấy hơi kì quặc. Chả nhẽ chỉ điều tra rồi để đó sao. Nàng cũng nhận ra thắc mắc của cậu ta, khẽ khàng nở một nụ cười dịu dàng.

- Đã vất vả nguyên ngày rồi. Về nhà đi. Mai rồi sẽ có phân công..._ Nàng nói dứt lời liền bước đi trước.

James vui vẻ bước ở sau. Hai người cùng rời khỏi công ty. Từng bước đi bình tĩnh, vẻ mặt thanh tú, ánh mắt kiên định, sáng lấp lánh như vì sao. Phía ngoài trời một màu hồng ấm áp. Nàng dừng lại trước cửa ô tô. Ngẩng đầu nhìn lên trời. Giống như ai đó đang mỉm cười với nàng vậy, nàng cùng cười chào một cái, một nụ cười rực rỡ giữa dáng chiều đô thị. Trong lòng nàng không khỏi thoải mái bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng nhấn ga vụt đi...

Phía không xa sau đó, một chiếc ô tô khác cũng chuyển động theo...Khi thấy xe chở nàng dừng lại ở một tòa nhà lớn, diện tích khu này cũng tới trăm nghìn mét vuông mất. Bên ngoài được sơn một màu trắng trang nhã. Có kiểu trang trí giống cung điện. Đây là Kim An. Chỗ này vừa cho thuê, vừa bán nhà. Nhà ở đây rất đắt, giá trên trời đi. Hơn nữa chủ nhân của khu này cũng là người có tiếng tăm, gia thế hùng hậu.

Nhìn nàng từ tốn bước vào trong đó, chiếc xe cũng rời đi. Người đàn ông bên này không khỏi cảm thấy thú vị. Một cô sinh viên rốt cuộc làm cái gì lại có thể sống ở đây?

- Kiểm tra đi. _ Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Ngay lập tức có một người đàn ông mặc vest đen, tay cầm một chiếc áo khoác dạ màu đen bước xuống xe, đi vào khu đó. Ông ta đứng ở quầy lễ tân.

- Tôi tới gặp cô Kiều Uyển Nhi, đã có hẹn trước, mà cô ấy chỉ nói là ở đây thôi, nói là tới bảo lễ tân dẫn lên nhà. Các cô có thể giúp tôi không?_ Ông ta thành thục nói.

Hai cô nhân viên vày vô cùng lúng túng.

- Để chúng tôi tìm đã._ Một cô gái đáp lại. Sau đó họ bắt đầu tìm kiếm tên ở trong danh sách đăng kí. Tuy nhiên không tìm được cái tên Uyển Nhi nào hết.

- Có không?_ Ông ta hỏi lại.

- CÓ lẽ ông nhầm rồi. Ở đây không có tên._ Cô nhân viên trả lời ngay.

- Ơ, lúc nãy tôi dừng xe phía ngoài, nhìn thấy cô ấy vào đây mà. Mỗi tội đường phố đông xe cộ, tôi gọi mà cô không nghe thấy._ Người đàn ông tỏ ra vô cùng tội nghiệp.

Ngay khi hai cô nhân viên lương thiện chưa biết làm gì thì chị quản lý tiếp tân đã từ phía thang máy bước tới.

- Có chuyện gì thế?_ Cô ta hỏi.

- Chị, cô gái lúc nãy chị tiễn lên phòng là ai?_ Một cô nhân viên hỏi. Đúng là lúc nãy có một cô gái về, là chị ấy thân thiện ra ấn thang máy, đi cùng lên mà.

Cô quản lý nhanh chóng nhớ tới.

- Là người của chủ tịch. Có chuyện gì?_ Cô quản lý nhìn người đàn ông kia.

- À, có cô quản lý thì tốt quá. Nhờ cô chuyển cái áo này tới cô ấy hộ tôi. Là đồ của cô ấy, để quên ở quán ăn. May mà tôi quen_ Người đàn ông cười vui vẻ, đưa áo cho quản lý rồi nhanh chóng rời đi.

Ba người không khỏi một hồi nghi hoặc. Cô quản lý dặn dò nhân viên xong thì cầm cái áo đi vào một phòng kín. Lặng lẽ gọi điện thoại...

....

Người đàn ông nhanh chóng lên xe.

- Quản lý ở đó nói cô ta là người của chủ tịch bọn họ. _ Ông ta thuật lại.

Người đàn ông kia hạ kính cửa xe xuống. CHút ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, hiện rõ ra màu tóc vàng xoăn nhẹ cùng đôi mắt người nước ngoài màu xanh lam. Khóe môi anh ta hơi nhếch lên.

- Điều tra đi...
Bình Luận (0)
Comment