Đông Lạnh

Chương 86

Nàng nhìn tờ báo trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Tiếng điện thoại vang lên bất chợt, dẹp ngang đống suy tư của nàng. Là James gọi.

- Alo... Khi nào về Cục rồi nói...

Nàng chẳng nói nhiều. Trả lời qua loa rồi cúp máy. Bỏ qua tờ báo với những tin tức kia, nàng ăn nhanh bữa sáng rồi về nhà. Thay một bộ đồ công sở, nàng tới Bộ Ngoại giao trước.

Thư kí ở đây vô cùng thân thiện. Cô ta tiếp đón nàng nồng hậu như một vị sếp vô cùng quen thuộc. Nàng ngồi trong phòng phê duyệt kế hoạch hơn một tiếng thì cô thư kí lại bước vào.

- Có chuyện gì?_ Nàng điềm đạm hỏi.

- Cựu cố vấn pháp lý của đại tướng Lưu Hoài Mẫn tới ứng cử cho chức cố vấn của ngài. Ngài có muốn gặp ngay không?_ Cô ta ân cần hỏi.

Nàng chớp nhẹ mắt nhìn cô thư kí, rồi lại tiếp tục nhìn bản kế hoạch.

- Bảo về đi. Khi nào rảnh tôi sẽ gặp._ Nàng chầm chậm nói.

- Vâng. Chiều này 3 giờ bên phía lễ kỉ niệm 15 với đối tác thương mại A sẽ bắt đầu. Ngài có gì căn dặn không? _ Cô ta tiếp tục hỏi, trên tay còn cầm một quyển sổ và cái bút.

- Chuẩn bị bài diễn văn chưa?_ nàng không ngẩng lên.

- Rồi ạ, cả trang phục cũng chuẩn bị rồi. Ngài có muốn duyệt qua không?_ Thư kí trả lời

- Không cần, tôi tin tưởng người mình dùng._ Nàng nói.

- Cảm ơn ngài đã tin tưởng._ Cô thư kí cười tươi tắn, hơi cúi người rồi lui ra ngoài.

Văn phòng này của nàng rộng hơn ở Cục nhưng mà cũng nhiều giấy tờ hơn. Căn phòng chìm trong tĩnh mịch hoàn toàn hợp với vẻ trang trí của nó...

Không bao lâu sau, nàng rời Bộ tới Cục.

Phòng của nàng.

Nàng theo thói quen ngồi ở ghế dài, nhâm nhi ly trà thanh mát trên tay. Thời tiên hôm nay vô cùng dịu dàng, không còn nắng gắt nữa. James đứng phía đối diện, nét mặt có chút khẩn trương...

- Việc gì gấp?_ Nàng hỏi.

- Ngày trước ngài dặn dò tôi để mắt tới người nhà của Hoàng Đông Lâm....tôi vẫn luôn theo sát họ. Mọi chuyện đều bình thường cho tới đêm hôm qua. Theo báo cáo thì họ phát hiện có người theo dõi nhà Hoàng Đông Lâm 24/24h._ James giọng nói êm dịu nói lại sự tình.

Chén trà nàng được đặt mạnh xuống kính thì vang lên một tiếng. Nàng nhìn James chằm chằm. Lại nhớ đến chuyện sáng nay. Sau đó vẫn tự bản thân dẹp loạn trong lòng...

"Người trên đời giống nhau là chuyện thường tình. Anh ấy đã chết rồi... Đó chỉ là một người có đôi mắt giống anh ấy mà thôi, những đường nét trên khuân mặt hoàn toàn có tỉ lệ chênh lệch..."

Nàng lại đưa mắt rời khỏi James...

- Nhớ bảo vệ họ an toàn. Có thể lần ngược được người phía sau là tốt nhưng không được đánh rắn động cỏ."_ Nàng chậm rãi dặn dò.

- Tôi hiểu._ James gật đầu nhưng vẫn chưa rời khỏi phòng, cái miệng mở ra lại khép vào như có điều muốn nói lại thôi.

- Còn gì không?_ Nàng nhìn cái bộ dạng đó có chút hài hước.

- À... Đại tướng không biết có phải đã nhận ra mình bị theo dõi rồi hay không mà thường xuyên di chuyển địa điểm. Không dừng chân nơi nào lâu. Tới đêm qua ngủ cũng đi mấy điểm liền. Ngài xem, có cần ngăn cản không?_ James hỏi.

- Mặc xác lão già đó...._ Nàng vừa nghe tới hai từ "đại tướng" sự chán ghét lại ngập tràn trong cơ thể, máu trong người cũng như sôi lên.

James "vâng" nhẹ một câu tính ra ngoài, thì giọng nói trong trẻo của người đối diện lại truyền đến.

- Bọn buôn ma túy thế nào rồi?_ Nàng cũng là tự dưng nhớ tới chuyện này.

Bị hỏi tới bất ngờ, James hơi đờ đẫn một chút để load câu trả lời. Gần một phút sau mới lên tiếng.

- Nhóm người này không đi qua biên giới nữa. Lại dừng lại ở Trung Quốc. Cũng không biết bọn chúng đã làm ở nước đó mà lại có thêm con tin người Trung Quốc. Theo báo cáo thì là uy hiếp để dừng chân ở đó. Các nước liên quan đều chưa đưa ra ý kiến rõ ràng. Chính là vừa không muốn làm hại con tin lại còn muốn được lời.

Nàng nghe những lời này cũng không thấy gì bất ngờ. Đám người buôn ma túy cũng đâu có khác gì đám buôn người. Nhưng mà buôn người nhiều khi lại nhân hậu hơn. Họ giữ mạng sống của họ để bán được giá. Nhưng mà cái loại buôn ma túy kia thì khác, thâm sâu độc ác hơn. Một là chủ nhân của bọn chúng vì mưu đồ chính trị muốn bồi đắp gia sản mà làm nghề này, bản thân sạch sẽ trách xa ma túy. Nói chuyện với loại người này thì phải có đầu óc một chút. Còn thứ hai chính là loại ông chủ muốn kiếm tiền nhưng bản thân đã sớm xa vào nghiện ngập chỉ có thể làm con đường vừa bán vừa dùng. Nếu con tin ở loại hai này vô cùng nguy hiểm. Họ có thể giết người bất cứ lúc nào, tốt hơn chết một chút chính là làm con tin bị nghiện theo. Loại này thường bị người ta lợi dụng làm đá lót đường, không nên nói lý lẽ với những con người này.... phí thời gian.

- Dù sao cũng ngăn cản mọi sự giao dịch với trong nước ta. Cho một số người giả trang người Trung Đông tới tăng thêm công việc cho chúng, xem chúng tính làm gì tiếp._ Nàng chầm chậm nói.

- Nhưng làm thế liệu có ổn với luật pháp không?_ James có chút bất ngờ. Nếu như con tin gặp nguy hay bị điều tra ra người gây ra chẳng phải là họa lớn sao...

Nàng không nói gì, khóe miệng cong lên. Dự tính trong đầu nàng đã được sắp xếp ổn thỏa. Nàng đưa con mắt lạnh thấu xương tủy quét tới James.

James nhìn ảnh mắt với nụ cười đối lập nhau một trời một vực ấy quả nhiên không dám nói nhiều.

- Tôi đi làm ngay._ James nhanh chóng lui ra ngoài.

Nàng lại điên cuồng làm việc. Chạy hết từ Cục về Bộ lại chạy ngược lại. Thỉnh thoảng lại phải tham gia mấy buổi họp, hội nghị, lễ kỉ niệm,... Mọi thứ liên quan tới bộ Ngoại giao. Nàng rút ra một kinh nghiệm. Ngay khi nàng chắc chắn được mọi chuyện, ngay khi trả được mối thù lớn...Nàng sẽ rời về Cục. Chứ cái chức Bộ trưởng này thật khiến nàng mệt mỏi. Ngày ngày bị xoay vòng...
Bình Luận (0)
Comment