Chính văn–
Lý Hà Đồ nhìn gương mặt trước mắt mình, tưởng như xa lạ, lại như vô cùng quen thuộc. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều bị nhiệt độ hơi lạnh kia bao lấy, giống hệt nhiệt độ trong mơ.
Người này là ai?
Cậu rốt cuộc là ai?
Lý Hà Đồ động môi, thì thầm một tiếng.
“Caesar”
Chàng trai chớp mắt, lặng yên đáp lại.
Lý Hà Đồ nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị cầm đi, Caesar buông lỏng tay, mất mát cụp mắt xuống.
Tay Lý Hà Đồ không thu về như dự đoán mà chuyển đến trên trán Caesar, vén lớp tóc màu bạch kim lên. Làn da sáng bóng, vết thương khi đó không để lại bất cứ dấu vết nào. Nhưng những tổn thương kia sẽ không theo đó mà biến mất, chúng thực tế vẫn tồn tại.
Khẽ thở dài một tiếng, Lý Hà Đồ rít tay về đặt trên đùi.
Trong tiếng thở dài kia chứa đủ loại ưu tư phức tạp, đủ loại từ ngữ không thể cất thành lời.
Là “Xin lỗi em” sao?
Không, nếu có một người làm quá nhiều thứ cho người kia, ba chữ này sẽ phản tác dụng mà trở thành một sự hời hợt thương tâm.
Là “Cảm ơn em” sao?
Ba chữ này dường như lại quá nhẹ nhàng tùy tiện, nào xứng nổi với tình nghĩa và tín nhiệm kia.
Là “Vì sao” sao?
Có lẽ vậy, bởi vì Caesar cái gì cũng không hiểu lại chỉ nhớ tiếng đàn của mình.
Vì vậy, anh chẳng nói được câu nào, chỉ có thể lặng yên nhìn mặt đất.
Caesar khụy gối ngồi xuống, làm thành tư thế ngẩng đầu nhìn anh, “Đồ, lần sau… em sẽ không nhận nhầm người nữa, anh… đừng buồn mà.” Có vẻ như cậu không quen nói một câu dài như vậy, trầy trật nói từng chữ một nhưng lại vô cùng thành khẩn nghiêm túc.
Lý Hà Đồ bỗng chuyển ánh nhìn về phía người trước mắt.
Em ấy nói, em sẽ không nhận nhầm người nữa, sẽ không nhận nhầm tiếng đàn của anh nữa, sẽ không làm anh áy náy và đau lòng như vậy.
Đến tận lúc này, điều em ấy nghĩ đến cũng chỉ là anh có ổn hay không
Người này là ai thế?
Là thế.. là thế, cõi đời này còn ai sẽ ngốc nghếch, dại dột như vậy nữa.
Mình chỉ kéo cello làm bạn với em ấy, em ấy lại không chút do dự mang tất cả những gì mình có trao cho mình.
Khóe mắt Lý Hà Đồ hơi đỏ, anh nhẹ nhàng lắc đầu “Anh không buồn.”
Lý Hà Đồ sẽ không nói, anh không đáng để em làm như vậy. Anh cho rằng, nếu bây giờ mình không xứng với sự tín nhiệm này thì anh sẽ từ từ cố gắng, cho đến ngày có thể xứng với nó, ngày bất kể có chuyện gì xảy ra cũng tin tưởng nhau.
Caesar gật đầu, khóe miệng căng chặt lúc này mới thả lỏng.
Tâm trạng ổn định lại, Lý Hà Đồ nhìn cửa, lo lắng hỏi: “Caesar, em vào đây như thế nào? Có bị người ta nhìn thấy không?”
“Chỉ có anh mới có thể thấy em.”
Vừa nói, Caesar vừa đứng lên bước lùi ra sau. Lý Hà Đồ thấy thân thể cậu từ từ trở nên trong suốt thì hoảng hốt, giơ tay kéo lại theo bản năng, thế nhưng tay lại xuyên qua cơ thể cậu. Lý Hà Đồ lập tức đứng lên, dùng cả hai tay bắt lấy, “Caesar”. Giọng nói hơi cao, nhưng âm đuôi lại run rẩy bất an.
Caesar không ngờ Lý Hà Đồ sẽ phản ứng như vậy, lập tức khôi phục thực thể.
Lý Hà Đồ nắm chặt cẳng tay của Caesar, cau mày nói: “Đừng đột nhiên biến mất.”
“Em chỉ muốn cho anh biết em đi vào như vậy.”
Lý Hà Đồ ngạc nhiên rồi cười bất đắc dĩ, có chút lúng túng lại có chút thư thái.
Trong lúc kinh hoàng có đủ loại cảm xúc vui vui buồn buồn cùng đến, bình tĩnh lại mới thấy vô cùng mỏi mệt.
“Ngủ đi, Đồ.”
“Em thì sao?” Lý Hà Đồ buột miệng hỏi.
“Anh ngủ rồi, em sẽ đi.”
Lý Hà Đồ hơi lúng túng, “Hay là để anh tiễn anh đi trước đã.” Bị người ta nhìn như vậy làm sao mà ngủ được?
“Tại sao?”
Lý Hà Đồ nhận ra giọng chàng trai có hơi tủi thân nhưng gương mặt cậu vẫn không cảm xúc như cũ.
Caesar cau mày, “Đàn của em luôn ngủ chung một chỗ.”
Lý Hà Đồ ngẩn ra, nhớ tới khi còn bé Caesar luôn ngủ một mình ở nơi cách đàn không xa, rất cô đơn, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
Anh đồng ý kèm theo tiếng thở dài, “Được thôi.”
Lý Hà Đồ đánh giá thấp sức mạnh của buồn ngủ, anh nằm trên giường trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Caesar ngồi bó gối trên sàn nhà, cằm tựa vào đầu gối, mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trên giường. Cho đến khi hô hấp anh trở nên đều đều bình thản, Caesar mới rón rén đi bằng đầu gối tới đầu giường, cánh tay cậu vòng lên mép giường, đầu gối lên, từ từ khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Hóa ra, ngủ cùng người thân ấm áp như vậy.
Sáng sớm tỉnh lại, Lý Hà Đồ đứng dậy nhìn xung quanh, hơi cau mày. Anh xuống giường, bước nhanh ra phòng khách, bên cửa sổ sát đất còn đặt một chiếc ghế sô pha. Anh đi tới đó, ngồi xuống ghế, vị trí mà một chàng trai đã ngồi.
Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà ngẩn người, từ từ giơ tay che kín mắt.
Sau khi trở về London, việc đầu tiên Lý Hà Đồ làm là bảo Andrew định kỳ chuyển tiền vào tài khoản của lão John. Lý Hà Đồ không giỏi xử lý chuyện liên quan đến tài chính, những việc này vẫn luôn để Andrew phụ trách.
“Lý, lão John này là ai?” Đây vốn là chuyện riêng của Lý Hà Đồ, Andrew đáng ra không nên hỏi nhiều. Nhưng Andrew trên danh nghĩa là người đại điện của anh chừng ấy năm, thực tế càng giống quản gia hơn, đối với người có vòng giao tiếp xã hội hạn hẹp như Lý Hà Đồ không khỏi quan tâm nhiều hơn.
“Là người tôi quen ở Fiji, nhờ ông ấy làm vài việc.”
“Được, tôi sẽ nhớ.”
Chạng vạng mấy ngày sau, chuông cửa nhà Lý Hà Đồ reo.
Mở cửa, người đến là Augs.
“Tiểu Đồ, tối nay nấu cho em vài món em thích” Vừa nói vừa giơ một đống túi trong tay lên.
Lý Hà Đồ nghiêng người cho Augs đi vào.
Augs thờ phào trong lòng, mấy ngày qua hắn ra nước ngoài công tác, cũng là để Lý Hà Đồ có thể bớt giận, chuyện liên quan đến cá voi sát thủ thật ra Augs cũng khó chịu, cảm thấy chỉ có đứa em trai si mê đàn này mới nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Nhưng dù Lý Hà Đồ quan tâm nó thế nào, nó cũng chỉ là một con cá voi thôi, tội gì phải làm anh mất hứng.
Augs đặt hết đồ đạc vào trong bếp, quay đầu định nói gì với Lý Hà Đồ. Nhìn thấy dưới mắt Lý Hà Đồ có quầng thâm nhàn nhạt liền cau mày quan tâm hỏi, “Tiểu Đồ, mấy ngày nay em ngủ không ngon sao? Nếu là vì chuyện cá voi sát thủ, vậy thì anh muốn nói xin lỗi với em, tuyệt đối không có lần sau.”
Lý Hà Đồ lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Không liên quan đến anh, Augs.”
Bàn tay Augs ở trên bệ bếp đá cẩm thạch bị thân thể hắn che khuất, trái cà chua trong tay hắn đột ngột bị ngón tay cái ấn lõm vào, nước màu đỏ chảy ra.
Nhưng trên mặt Augs không hề biểu hiện ra, hắn lên tiếng mang theo chất giọng bao dung của người anh cả, “Em là đứa em trai duy nhất của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh.”
Lý Hà Đồ do dự một chút, nói “…Có thể là do dạo gần đây thời tiết nóng quá.”
Augs có vẻ tin, gật đầu một cái, tùy ý nói “Tối nay hầm canh cho em, có lẽ sẽ có tác dụng đấy. Tiểu Đồ, em ra ngoài chờ đi, làm xong anh gọi.”
Lý Hà Đồ đi rồi, Augs mới ném quả cà chua bị bóp nát trong tay vào máng nước, nhấn nút, một loạt tiếng kêu máy móc vang lên, lạnh như băng khuấy vào lòng người.
Lý Hà Đồ ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ. Từ khi trở về London anh không còn mơ thấy Caesar nữa. Nửa đêm anh choàng tỉnh không ngủ được, mỗi khi mê mang muốn ngủ, xung quanh chỉ cần có một tiếng vang nhỉ cũng sẽ làm anh tỉnh giấc, tưởng rằng người kia đến.
Người đó thật sự chỉ là ảo giác của anh sao? Hoàn toàn chỉ là ảo tưởng của anh thôi sao?
Khi Augs hỏi, anh gần như muốn thốt lên, có phải em lại mắc bệnh rồi không? Nhưng anh không nói, anh kiềm chế lại, sợ rằng câu này nói ra rồi sẽ biến thành sự thật, không thể thay đổi.
Sắc trời mờ tối, đêm hè cuối cùng cũng chậm chạp tới.
Cửa biệt thự.
“Được rồi Tiểu Đồ, anh về trước. Buổi tối trước khi ngủ nhớ uống một cốc sữa nóng, chúc em ngủ ngon”. Augs vỗ vai Lý Hà Đồ.
Lý Hà Đồ gật đầu đáp lại.
Augs đi vài bước, nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, sau đó dừng lại quay người nhìn cánh cửa kia, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, rồi quay đầu đi nhanh ra xe.
Hắn lấy di động ra, nhấn gọi nhanh.
“Đến biệt thự của tôi.”
“Vâng thưa ngài.”
Augs đỗ xe vào gara, đi đến cửa dùng chìa khóa mở cửa biệt thự, giống như không nhìn thấy bóng người đứng ở cửa.
Vào phòng, ánh đèn sáng lên chiếu rõ bóng người kia. Cậu ta có một mái tóc nâu, đuôi tóc là màu đen không đòng nhất, mắt đen, gương mặt phổ thông đến mức người ta nhìn qua là quên. Hộp đàn to đùng mà thanh niên cõng sau lưng so với cậu ta còn nổi bật hơn nhiều.
Augs ngồi xuống ghế sô pha, lúc này mới dùng sắc mặt u ám không rõ nguyên do liếc nhìn thanh niên.
“Lời ta nói cậu không nghe lọt đúng không?”
“Không phải vậy đâu thưa ngài.” Thanh niên ngước mắt lên nhìn tóc mái trước mắt mình, “Lâu như vậy không thấy ngài gọi đến, tôi tưởng là…”
“Lại đây”
Thanh niên nghe lời đi đến bên cạnh Augs.
“Ngồi xuống”
Thanh niên thấp thỏm nhìn hắn rồi ngồi quỳ trên thảm.
Augs đến gần gương mặt thanh niên, cuốn lấy một lọn tóc, cầm đuôi tóc nhuộm đen kia, giọng nói nghe nhưu tiếng thì thào “Giả”. Augs vuốt ve sợi tóc trên đầu ngón tay, như kéo dài thời khắc thi hành hình phạt.
Rồi hắn đột ngột nắm cằm thanh niên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cậu ta, bất chợt giơ tay về phía mắt phải, thanh niên nhắm mắt lại theo phản xạ, sau đó lại cố gắng mở mắt ra. Augs dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khều con ngươi màu đen, kính sát tròng màu đen rơi ra ngoài, để lộ ra màu mắt nâu vốn có của thanh niên.
Augs cười, tàn nhẫn, khổ sở, mệt mỏi, hắn buông bỏ trói buộc, ngửa người dựa vào sô pha, nhắm mắt lại nói: “Đi đi, đi đi, đi kéo đàn đi.”
Thanh niên ngẩng đầu nhìn chăm chú người đàn ông cao cao tại thượng tựa như ngước nhìn thần linh, sau đó cậu ta cúi thật thấp đầu, “Vâng thưa ngài.”
Trong phòng vang lên Bản giao hưởng số 2 Rê trưởng của Haydn bằng cello, mỗi một lần chuyển âm, mỗi một âm rung đều vô cùng hài hòa và hoàn mỹ. Nếu có người thường xuyên nghe diễn tấu cello ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, vì tiếng đàn này giống hệt tiếng đàn của vị “nghệ sĩ cello kiêu ngạo” kia.