Động Lòng Với Ánh Trăng

Chương 14

Có thứ gì đó không khó hiểu.
Cô có hàng ngàn lý do để gả cho anh, nhưng duy nhất không phải xuất phát vì tình yêu.
Yến Thiên hỏi một cách tùy ý nhưng vô hình lại mang ý nghiêm túc.
Trong mắt anh không có chút bức bách nào, nhưng cô cảm thấy như thể mình bị nhìn thấu từ trên xuống dưới, cảm giác bất an lan tràn dưới đáy lòng.
Vì cái gì cô lại muốn gả cho anh.

Vì làm nhị phu nhân, liệu những gì cô muốn làm liệu có thuận lợi hơn không?
Vân Nguyệt nhìn những ngón tay thon dài của người đàn ông đang ở trên cổ tay cô, khớp xương rõ ràng, sức không mạnh lắm, nhưng lại không để cô thoát ra, từ trong khoảng không tối tăm giữa môi cô khẽ nhúc nhích, “Tôi, không biết...”
Đây là một câu trả lời hiển nhiên không được như mong muốn.
Theo sau đó là một sự trầm mặc kéo dài, mà người đàn ông không có dò hỏi thêm, cũng không có buông tay cho cô xuống xe.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cũng không tiếp tục kéo đến những chỗ không thích hợp, như gần lại như xa.
Nếu anh đồng ý sẽ cưới cô, thì khoảng cách này chẳng tính là cái gì.
Ôm, hôn môi, lên giường đều là những điều cơ bản nhất.
Vân Nguyệt không suy xét tới nhiều chuyện phức tạp như vậy, đầu óc ngốc nghếch mà quay vòng vòng, không biết là đang khẩn trương như nào, đột nhiên hắt hơi một cái.
“Hắt xì--”
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên kết thúc.
Yến Thiên hỏi, “Bị cảm?”
Cô gật đầu, “Có một chút.”
“Đến bệnh viện xem sao.”
“Muộn rồi.” Sau một cái hắt hơi, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, “Chỉ là cảm nhẹ mà thôi, một lát sẽ ổn.”
Chung quy là khoảng cách gần gũi như vừa rồi khiến đầu óc người khác mơ màng, Vân Nguyệt không muốn ở lại lâu hơn nữa, nhanh chóng thoát ly khỏi tay anh, vội vội vàng vàng xuống xe.


Gần đó có một hiệu thuốc, nhưng cô đi ngang qua mà không hề đi vào.
Xuyên qua cửa sổ xe, Yến Thiên nhìn bóng dáng ở phía xa đang nhanh chóng rời đi.
Như có một bóng ma đuổi theo cô.
Anh liếc nhìn chiếc ghế phụ trống rỗng, nhớ tới chiếc khuyên tai cô làm mất, giơ tay lấy chiếc còn lại từ trong ô chứa đồ ra.
Một chiếc khuyên tai hình lưỡi liềm rất nhỏ, còn không to bằng móng tay anh.
...
Gặp lại nhà họ Yến sau một khoảng thời gian ngắn, cả hai tựa hồ đều biết không có lý do thích hợp hay cách nào để liên lạc lại, trừ khi ông cụ chủ động gọi Vân Nguyệt trở về ăn cơm, nhưng ông cụ có chút tự ti, biết người trẻ tuổi rất bận rộn, đi cùng người già sẽ rất khó chịu.
Ông không muốn trở thành một lão già phiền phức, cho nên sau khi cháu trai thứ hai nhắn tin cho ông, ông nói rằng sẽ gặp Tiểu Chu Chu mỗi tuần một lần.
Vì thế bọn họ mỗi người lại trở về cuộc sống của chính mình, dần dần quên đi dấu vết của nhau.
Nghĩ lại, đó là hôm mà Yến Thiên được Ngô Quyến mời đi ăn cơm.
Không xã giao mà nói, Ngô Quyến rất thích ăn đồ ăn ngon ở thành phố Bắc cùng với bạn bè tốt của mình, lần này anh ta rất có hứng thú, bất quá sau khi đồ ăn đem ra thì có chút không như mong muốn. 
Cũng không phải là khó ăn mà là không có cảm giác thèm ăn.
Ngô Quyến một bên lấy khăn giấy xì mũi, một bên nói, “Gần đây nhiệt độ giảm xuống, không phải ở thành phố Bắc có một loại virus cảm lạnh mới sao, mấy người xung quanh em đều bị cảm lạnh.”
Bị cảm nên cũng chẳng có tâm trạng ăn uống.
Trước khi tuyết rơi, thành phố Bắc đã bắt đầu lạnh, bầu trời thường có mây mù bao phủ, gió thổi xào xạc, sương mù lả lướt giăng trên cửa kính, nhìn từ trong nhà ra ngoài, thế giới ngoài kia càng thêm ảm đạm mờ ảo.
Yến Thiên ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, khuôn mặt bị ánh đèn phía trên chiếu đến trắng bạch, ngữ điệu lãnh đạm như bình thường: “Còn ai bị cảm không?”
“Bạn gái của em.” Ngô Quyến thở dài, “Hơn phân nửa thành viên trong đoàn làm phim của cô ấy cũng bị cảm, còn có vẻ khá nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng?”
“Đúng vậy, với mấy người có thể trạng kém, thuốc mua ở tiệm thuốc căn bản không dùng được.” Ngô Quyến sụt sịt mũi, “Nếu đi bệnh viện thì sẽ phải xếp hàng rất lâu, người yêu của em còn muốn em mua cho cô ấy một số loại thuốc theo đơn, thật phiền toái.”
Cảm lạnh thường tập trung ở những chỗ có đông người hoạt động tập thể, những người có thể chất kém sẽ dễ bị lây nhiễm, cũng sẽ dễ mắc lại lần hai, đôi khi còn kéo dài đến nhiều tuần.
Yến Thiên vốn dĩ không ăn nhiều, lúc này dụng cụ ăn cũng đặt xuống, lông mày nhăn lại.
Cảm lạnh, bất quá chỉ là vấn đề nhỏ.

Suy nghĩ này khó khăn lắm mới kéo dài trong hai giây.
Ăn cơm xong, Yến Thiên chuẩn xe đi làm, rẽ hướng tại vòng xuyến đi về phía bệnh viện quân y.
...
Đến buổi chiều, Yến Thiên đánh một cuộc gọi qua, Ngô Quyến lại bị gọi đến.
Một túi thuốc trị cảm được đưa cho anh ta.
“Oa?” Một ngày được thấy hai lần đủ khiến cho anh ta kinh ngạc, nhìn thấy thuốc men tri kỉ lại càng khó có thể tin, “Anh hai, anh đây là...”
Không phải sau khi nghe nói mình bị cảm lạnh nên đi mua thuốc đấy chứ!
Còn lo lắng rằng mình không quen nên mua nhiều loại như vậy!
Có anh hai tốt như vậy dù trên trời cũng không tìm được à!
Ngô Quyến cảm động đến ch ảy nước mũi nước mắt, “Anh hai, anh tốt với em quá, kiếp sau em nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình của anh.”
“Không cần.” Anh nhẹ nhàng nói, “Giúp tôi đưa thuốc cho đoàn làm phim.”
“Đoàn làm phim? Cho ai vậy?”
“Không phải những người trong đoàn làm phim của bạn gái cậu cũng bị cảm sao?”
“...Anh hai quan tâm bạn gái em?”
“Tôi đang nói toàn bộ đoàn làm phim.” Anh nói, “Khi cậu đưa cho bạn gái, nhân tiện nhắc những người khác trong đoàn uống luôn.”
Ngô Quyến ngửi được từ mấu chốt, “Những người khác là ai vậy?”
Yến Thiên cau mày.
Ngô Quyến lập tức nắm bắt được chi tiết, mặc dù anh ta cùng anh hai tình thâm nghĩa trọng, nhưng cũng không tới mức mua thuốc chu đáo cho nhau, trọng điểm lại, thuốc này chính là dành cho người trong đoàn phim. Anh hai hầu như không đi qua đoàn phim bao giờ, lần đi duy nhất chính là... vậy thì khả năng lớn nhất chính là...
Cô gái ngồi trên ghế phụ lần trước.
“Em biết rồi.” Ngô Quyến thông minh như vậy, lập tức tỏ vẻ đã hiểu, “Em sẽ đi làm ngay.”

Câu trả lời này, cũng không làm Yến Thiên vừa lòng.
Theo lẽ thường, anh em tốt sẽ hỏi thêm vài câu, đằng này lại không hỏi thêm gì thì giải thích được một điều.
Trong lòng tên gia hoả Ngô Quyến này, đã chắc chắn rằng mối quan hệ giữa bọn họ không bình thường.
“Cô ấy là em gái mà ông nội yêu cầu tôi chăm sóc.” Yến Thiên giọng đều đều, “Tốt hơn hết cậu đừng gây rắc rối cho tôi.”
“Chỉ là em gái sao?”
“Ừm.”
“Vậy vì cái gì mà anh tự đưa sang?”
“Không rảnh.”
“Anh có thể bảo cô ấy đến lấy.”
“Cô ấy cũng không có rảnh.”
Ngô Quyến cái hiểu cái lại không, ngẫm nghĩ lại cũng là do cả hai người đều rất bận rộn.
Tuy nhiên anh ta cũng không phải kẻ ngốc, bất luận anh hai có giải thích thế nào cũng không thể tẩy đi được mối quan hệ này, anh ta chưa từng thấy anh hai mua thuốc cho ai bao giờ.
Rốt cuộc thì, tổ tông này lúc chính mình ốm đau cũng lười uống thuốc chứ đừng nói là mua thuốc.
Thật sự khả nghi.
Với thái độ hoài nghi, Ngô Quyến theo sự phân phó xách theo một túi thuốc với lý do thăm bạn gái, đi vào đoàn làm phim.
Lúc trước bạn gái nhờ mua thuốc giúp, nhưng anh ta lại lười đi, giờ đột nhiên lại đưa thuốc đến, cái này tự nhiên lại khiến bạn gái anh ta rất vui.
Ngô Quyến nói: “Anh mua rất nhiều thuốc, em có thể chia cho mọi người.”
Hotgirl mạng kia nghe xong có chút không vui, “Thì ra là không phải cho một mình em.”
“Làm sao có thể như vậy?” Anh ta nói, “Không phải có nhiều người trong đoàn phim của em bị cảm lạnh sao, chia cho họ uống đi, sớm sẽ tốt hơn, nếu không lại lây sang cho em.”
Mấy lời giải thích này đã đạt điểm tối đa, dỗ dành hotgirl mạng kia rất vui vẻ, vui sướng mà đi chia thuốc.
Những loại thuốc này không phải thuốc Tây, chúng giúp giảm bớt các triệu chứng cảm lạnh, cùng loại với Banlangen*, trên cơ bản là không phải kiêng kỵ gì.
*một loại thuốc thảo mộc trị cảm của trung quốc.
Thuốc đưa đến, trong lòng Ngô Quyến cũng không kiên định.
Lỡ như người em gái kia của anh hai không uống thuốc thì sao.
Ôm tâm lý phải chịu trách nhiệm đến cùng, anh ta tính để ý hơn, ai ngờ để ý quá nhiều, tư thế nhìn lén quá đáng khinh, bị Vân Nguyệt đang uống nước nhìn thấy.

Cô đứng bên quầy, hai tay cầm cái ly, lần trước do đèn tối không nhìn được rõ, hiện tại mới nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia.
Ngô Quyến trong lòng cảm thán, cô em gái này lớn lên quá mức đẹp đi.
Tư thế cổ quái của anh ta bị cô nhìn thấy, hiển nhiên là cảnh giác, “Anh có sao không?”
“À… là tôi.” Anh ta chỉ có thể đi qua chào hỏi, đưa danh thiếp rồi tự giới thiệu bản thân.
Cô thần sắc bình đạm, cũng không muốn nói nhiều với bạn trai của người khác.
Ngô Quyến biết sự xuất hiện của mình không hợp lẽ thường, càng không có lý do thích hợp để đến gần, nhưng ưu điểm của anh ta chính là mặt dày, khiến anh ta không nói nên lời, đành hỏi cô xem thuốc đang dùng có tốt không, không phù hợp thì có thể đổi loại khác.
Cô đặt cái ly xuống, không nhẹ cũng không nặng đáp, “Là anh mua thuốc?”
“Cái này chính là ...” Ngô Quyến không thể chiếm mất chỗ tình cảm của người khác, anh hai nhờ anh ta đưa thuốc, nhưng không có bảo anh ta giấu không cho cô biết, vì thế giả bộ ngớ ngẩn lừa, “Là anh hai nhờ tôi đưa.”
“Là anh ta…”
Vân Nguyệt dường như trầm tư, hơi ngạc nhiên.
Nhị thiếu gia, thoạt nhìn không giống là người sẽ cho người đi đưa thuốc.
Loại hiếu kỳ này cũng tồn tại y như bên Ngô Quyến, nhưng anh ta lại quan tâm đ ến một thứ khác, quen thuộc mà từng bước tìm hiểu thêm, “Cô với anh hai ta có phải lâu rồi không gặp mặt không?”
Cô hồi tưởng lại, đã khoảng bao lâu rồi?
Không gặp vài ngày, không phải là bình thường sao, có mấy cặp đôi cả tháng còn không gặp, huống chi bọn họ đâu có phải.
“Tôi biết hai người thường ngày bận rộn, nhưng hôm nay đều rảnh, đúng không?” Anh ta nghe được đoàn phim của cô sắp đóng máy, buổi chiều cũng đã sớm hoàn thành công việc, ân cần mà đưa cô danh thiếp tuyên truyền, “Đêm nay tôi có một quán bar mới khai trương, không biết cô có thể cho tôi chút mặt mũi được không, đến tham dự cùng anh hai của tôi.”
Sau khi anh ta ngửi thấy sự khác thường của tổ tông kia, so với chuyện của mình còn lo lắng hơn, bọn họ không có thời gian gặp mặt, vậy anh sẽ tạo cơ hội cho bọn họ.
Danh thiếp được Vân Nguyệt tiếp nhận, nhưng cô không trả lời, “Có phải anh hiểu lầm rồi không?”
“Hửm?”
“Yến Thiên và tôi không phải là mối quan hệ như anh nghĩ.”
“Tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó.” Thấy bọn họ đều phủ nhận như vậy, nụ cười xấu xa của Ngô Quyến lộ ra càng rõ, “Tôi biết, hai người là anh em.”
Là tình anh em thôi.
Ý tứ trong mắt đối phương quá lại quá rõ, Vân Nguyệt khẽ thở dài, “Anh ấy hẳn là cũng không muốn gặp tôi.”
“Làm sao có thể?” Ngô Quyến nghĩ đến tổ tông kia lúc ăn cơm trưa còn không đụng đến mấy món, chính đáng phản bác lại, “Anh hai là nhớ cô, đến mức ăn cơm cũng không được ngon.”

 

Bình Luận (0)
Comment