Dòng Máu

Chương 48

Đèn trắng nhấp nháy báo hiệu có người gọi vào đường dây riêng của Rhys. Chưa đến nửa tá người có số điện thoại nầy. Anh nhấc điện thoại lên.

- A lô!

- Chào anh yêu! - Đúng là giọng khàn khàn đặc biệt.

- Em không nên gọi đến đây cho anh.

Người đàn bà cười to.

- Anh chưa bao giờ lo lắng về những việc như thế. Đừng nói với em rằng Elizabeth đã thuần hoá được anh.

- Em muốn gì? - Rhys hỏi.

- Em muốn gặp anh vào chiều nay.

- Chuyện đó là không thể được.

- Đừng làm em bực, Rhys. Em sẽ đến Zurich hoặc…

- Không. Anh không thể tiếp em ở đây được. - Anh lưỡng lự.

- Anh sẽ đến chỗ em! Thế có phải tốt hơn không. Chỗ thường lệ của chúng ta nhé, chéri! - Và Hélène Roffe Martel gác máy.

Rhys chậm rãi đặt ống nghe xuống và ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Anh đã từng có quan hệ xác thịt với người đàn bà hấp dẫn nầy nhưng mọi chuyện đã kết thúc từ lâu. Nhưng Hélène không phải là loại đàn bà có thể buông tha ai một cách dễ dàng. Bà ta đã chán Martel và bà ta muốn Rhys.

- Anh và em sẽ tạo thành một cặp hoàn hảo, - bà ta nói vậy, và Hélène Roffe Martel có thể sẽ rất kiên quyết. Và rất nguy hiểm.

Rhys quyết định cần phải đi Paris một chuyến. Anh phải làm cho bà ta hiểu dứt khoát một lần rằng không thể còn chuyện gì tồn tại giữa hai người nữa.

Một lát sau anh vào văn phòng của Elizabeth và cặp mắt nàng ngời sáng. Nàng vòng tay qua người anh và thì thầm:

- Em đang nghĩ đến anh. Mình hãy về nhà chơi trò rượt đuổi chiều nay đi.

Anh bật cười.

- Em đang trở thành kẻ cuồng dâm đấy.

Nàng ôm anh chặt hơn.

- Em biết. Như thế không tuyệt hay sao?

- Anh e rằng chiều nay anh phải bay đi Paris, Liz.

Nàng cố che giấu nỗi thất vọng của mình.

- Em sẽ đi cùng anh chứ?

- Không cần. Chỉ là một vấn đề kinh doanh nho nhỏ thôi. Anh sẽ về vào đêm nay. Chúng ta sẽ ăn tối muộn đấy.

° ° °

Khi Rhys bước vào khách sạn nhỏ quen thuộc ở tả ngạn sông Seine, Hélène đã ở đó, ngồi chờ anh trong phòng ăn. Rhys chưa bao giờ thấy bà ta đến muộn cả. Bà ta có đầu óc tổ chức, hiệu quả, đặc biệt xinh đẹp thông minh, một người tình tuyệt vời, nhưng vẫn còn thiếu một điều gì đó. Hélène là người không có lòng xót thương. Trong con người bà ta có một sự tàn nhẫn, một bản năng sát thủ. Rhys đã thấy nhiều người bị tổn thương vì nó. Anh không có ý định trở thành nạn nhân của bà ta. Anh ngồi xuống bàn.

Bà ta lên tiếng.

- Trông anh khá lắm, anh yêu. Hôn nhân rất thích hợp với anh. Elizabeth có chăm sóc anh chu đáo trên giường không?

Anh mỉm cười và để cho lời nói bớt vẻ xỏ xiên.

- Đó không phải việc của em.

Hélène ngả người về phía trước và nắm bàn tay anh:

- À, phải chứ, chéri. Đó là việc của chúng ta.

Bà ta bắt đầu vuốt ve bàn tay anh và anh nghĩ đến bà ta lúc ở trên giường. Một con cọp cái, hoang dã, điệu nghệ và tham lam vô độ. Anh rụt tay lại.

Cặp mắt Hélène lạnh băng. Bà ta nói:

- Nói cho em nghe, Rhys. Anh cảm thấy sao khi làm chủ tịch Roffe và các con?

Anh đã gần như quên rằng bà ta có nhiều tham vọng thế nào, thèm khát thế nào. Anh nhớ lại những cuộc nói chuyện dài mà họ đã từng có. Bà ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ lên nắm quyền điều hành tập đoàn. "Anh và em, Rhys. Nếu Sam không còn, chúng ta sẽ điều hành nó". Ngay cả giữa lúc họ đang làm tình. "Đó là tập đoàn của em, anh yêu. Dòng máu của Samuel Roffe đang chảy trong người em. Nó là của em. Em muốn nó. Yêu em đi, Rhys".

Quyền lực là thuốc kích dục của Hélène. Và cả sự nguy hiểm.

- Em muốn gặp anh vì chuyện gì? - Rhys hỏi.

- Em nghĩ đã đến lúc anh và em phải lập vài kế hoạch.

- Anh không hiểu em đang nói gì.

Bà ta nói vẻ hiểm độc:

- Em biết anh quá rõ mà, anh yêu. Anh cũng có nhiều tham vọng như em vậy. Tại sao anh chịu phục dịch như cái bóng của Sam trong ngần ấy năm khi anh có hàng tá đề nghị sang điều hành các công ty khác? Bởi vì anh biết rằng một ngày kia anh sẽ được điều hành Roffe và các con.

- Anh ở lại vì anh quý Sam.

Bà ta phá lên cười.

- Dĩ nhiên, cheRichelieu! Và bây giờ anh cưới cô con gái bé nhỏ hấp dẫn của ông ấy.

Bà ta lấy một điếu xì gà đen nhỏ từ trong ví và bật chiếc bật lửa bạch kim.

- Charles nói với em rằng Elizabeth đã sắp xếp để giữ quyền điều khiển số cổ phần và từ chối bán ra ngoài.

- Đúng vậy, Hélène.

- Nếu cô ấy chẳng may gặp tai nạn, dĩ nhiên, thì anh sẽ là người thừa kế tài sản của cô ấy.

Rhys nhìn sững bà ta một lúc lâu.
Bình Luận (0)
Comment