[Đồng Nhân Conan] Rovka

Chương 36

|Chưa beta|

Tại cái ngày Porshe nổ tung đó, tổ chức áo đen bị tổn thất nặng nề, khiến cho phương diện thế lực của Nhật Bản như bị chia năm xẻ bảy, có thể nói, so với những nơi khác, quốc gia này đã xem như nơi an toàn nhất.

Nhưng vẫn cần phải cẩn thận, Rovka và Gin tự bảo vệ mình trong vụ nổ, vài ngày qua chưa từng lộ diện, chờ mọi chuyện bình tĩnh lại, Rovka lại lo lắng cho con trai.

- Gin, dù sao cũng có mặt nạ của Vermouth cho, em đi đón Mikoto về, anh cứ ở lại chờ em._ Rovka vùi đầu vào trong lòng Gin, ngón tay cuốn lấy tóc dài của hắn, chậm rãi nói ra ý kiến của mình.

Gin nghiêng đầu khẽ cọ vào cổ cô, giọng nói cư nhiên mang theo hờn dỗi:

- Em không phải đã nói "hướng đến thế giới của hai ta" sao?

Rovka buồn cười nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng trẻ con, thậm chí còn ghen tuông vớ vẩn với con trai mình.


- Do ai đó làm em mang thai cơ mà...

- Tôi sẽ đuổi cổ thằng nhóc kia._ Gin nhíu mày, không kiên nhẫn đáp.

- Vậy chúng ta dọn đến phụ cận nhà bọn Sherry đi, như vậy thì có thể thường xuyên gửi Mikoto cho bọn họ._ Rovka nhìn Gin ấu trĩ như vậy, nhịn không được cười khẽ.

Thuốc giải của APTX 4869 không phải một sớm một chiều là có thể nghiên cứu ra, thuốc giải của Haibara tuy rằng có thể làm Conan tạm thời khôi phục lại thành bộ dạng của Kudo Shinichi, nhưng thời gian hiệu quả lại rất kém, thậm chí không đạt tới 24 giờ, hoặc đôi khi là vừa vặn đến 24 giờ.

Vì có Rovka gia nhập, việc khai phá thuốc giải APTX 4869 tiến triển nhanh hơn rất nhiều so với dĩ vãng, nhưng trước kia vốn có những đồng nghiệp khác hỗ trợ, mà nay chỉ có Haibara Ai một mình một người, tự nhiên không thể thành công trong thời gian ngắn.


Gin không có cảm giác gì với Sherry, tức Haibara Ai, đúng là hắn đã từng động tâm với cô ta, chỉ tiếc rằng trên đường bỗng dưng xuất hiện một cô gái khác càng hấp dẫn hắn, mà việc đuổi gϊếŧ gì đó hoàn toàn xuất phát từ lòng căm ghét kẻ phản bội của hắn, nhưng buồn cười nhất là, một kẻ được xưng là kẻ dọn đường của tổ chức, cuối cùng cũng phản bội chốn trung thành.

- Nếu là như vậy, dọn về phụ cận cũng không phải không được.

Gin khinh thường việc trốn tránh, hắn có năng lực chống lại bất kì nguy hiểm gì, nhưng sau khi có Rovka và con trai, cái tính cách này dường như bắt đầu biến hóa.

Rovka chưa từng nghĩ sẽ thay đổi điều gì ở Gin, đối với cô mà nói, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ, đối tượng của cô là một Gin lãnh khốc vô tình, chứ không phải là gã đàn ông thiện lương ôn nhu nào khác. Cái tính kiệt ngạo bất tuân và lãnh khốc vô tình ấy, chỉ cần không phải nhằm vào cô và con trai, sửa cũng được mà không sửa cũng không sao.


.

Tại nhà tiến sĩ Agasa, Haibara Ai vốn lãnh đạm với mọi người mọi vật, trải qua mấy ngày đã có thể tự mình chăm sóc Kurosawa Mikoto nghịch ngợm.

- Uống từ từ thôi._ Haibara Ai ôm thân thể nhỏ bé của Kurosawa Mikoto, trên mặt mang theo một tia ôn nhu nhàn nhạt.

Conan ngồi một bên, bưng trong tay một cốc cà phê đen vừa uống vừa nói:

- Khi nào bọn họ mới trở về đón con? Còn thuốc giải APTX 4869 phải làm sao bây giờ? Cô ấy còn giúp hay không?

- Dong dài! Cậu hỏi tôi chuyện này thì có ích gì, nếu có thể giúp Rovka tự nhiên sẽ giúp, hơn nữa cậu thực sự cho rằng tổ chức dễ dàng bị tiêu diệt như vậy?_ Haibara Ai biết không ít tin tức từ miệng của Okiya Subaru, đối với mọi người, Gin và Rovka đã chết, nhưng cô tin tưởng rằng hai người kia sẽ không đơn giản mà chết như vậy.
Trước tiên không đề cập tới năng lực của Rovka, chỉ cần có Gin tại, Haibara Ai tin tưởng kẻ có thể dùng một địch trăm như hắn có thể an toàn rời khỏi tổ chức, khẳng định có không ít biện pháp.

Conan nhìn Haibara Ai lạnh mặt, cũng biết là bản thân quá sốt ruột. Cậu ta căm ghét Gin vì đã thu nhỏ thân thể của cậu ta, nhưng theo cách nói của Haibara Ai, đó do cậu ta không biết tự bảo vệ mình còn thích chõ mũi vào chuyện người người khác, có thể giữ lại một mạng đã là quá tốt, còn muốn căm hận làm chi?

Đáng chết, lời này cậu cư nhiên không thể phản bác.

Chỉ là cậu trời sinh liền thích mạo hiểm, tựa hồ đã không có khả năng sửa tính.

- Haibara, cậu không chế giễu tôi thì cậu chết sao?

- Tôi ăn ngay nói thật mà. Kudo, mặc kệ cậu nghĩ thế nào, ít nhất trước mặt Rovka cũng không nên biểu lộ quá mức, rốt cuộc, có rất nhiều chuyện không phải lấy Gin là trung tâm, mà tên Boss kia lại trung thành với lợi ích của tổ chức, Gin làm mọi chuyện cũng chỉ vì ông ta và tổ chức, không mang lại ích lợi gì cho hắn cả.
- Dong dài, tôi biết rồi._ Conan nói thầm hai câu, rốt cuộc cũng nghe lọt lời Haibara Ai.

.

Tiến sĩ Agasa mua bánh kem về, vừa mở cửa xe liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen xa lạ, khi ông bác định nhấn còi nhắc nhở đối phương không nên đậu xe trước cửa nhà ông thì bắt gặp một cô gái nói mấy câu với bộ đàm, cửa nhà ông cư nhiên mở ra, sau đó chiếc xe liền chạy vào trong sân.

Bày ra vẻ mặt kinh ngạc, đợi đến khi tiến sĩ Agasa cầm bánh kem đi vào nhà, cô gái kia đang ôm Mikoto một cách thân thiết, vẻ mặt bé Ai và Conan dường như rất tự nhiên. Agasa có chút nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt của Gin, bánh kem trong tay ông thiếu chút nữa rớt xuống đất.

- Ngươi...

- Tiến sĩ Agasa phải không ạ? Cảm ơn tiến sĩ, mấy ngày nay Mikoto làm phiền ngài rồi._ Rovka ôm con trai, chân thành cảm ơn.
- Không... Không có gì, kì thật tôi cũng không phiền._ Agasa cười khách sáo một câu, lại nói_ Các cô cậu cứ ngồi, tôi đi cắt bánh, tiện thể pha mấy cốc cà phê đem tới.

Rovka nhìn theo tiến sĩ Agasa vội vàng rời đi, vô tội nhìn Haibara ngồi ở một bên:

- Tôi đáng sợ lắm hả?

Haibara Ai đã từng nghe người khác nói rằng "Một lần mang thai, ngốc nghếch ba năm", lại không nghĩ tới còn có thể tận mắt chứng thực những lời này.

- Không phải sợ cậu, mà là sợ người bên kia.

Rovka lại quay đầu nhìn Gin ngồi trên sofa.

Vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt lại cực kì sắc bén, cũng khó trách dọa sợ tiến sĩ Agasa. Rovka thấy vẻ mặt Gin khó chịu liền đặt con trai vào lòng hắn, có thể là vì cha con ruột thịt, Kurosawa Mikoto không chỉ không sợ Gin, thậm chí còn ung dung ngồi trong lòng hắn, giương cái miệng nhỏ ê ê a a, tựa như đang đối thoại với hắn.
Gin vươn tay ôm lấy con trai, một tay lại ôm Rovka ngồi vào bên người:

- Khi nào thì về?

- Chúng ta mới vừa tới đã đi, hình như không phải lắm._ Rovka nhìn thoáng qua Haibara Ai cùng Conan thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên có một loại cảm giác dạy hư trẻ con.

Gin cũng mặc kệ, hắn cúi đầu hôn lên mi tâm cô:

- Nếu đã đón Mikoto thì nên trở về, mặt khác, nhà chúng ta gần đây, về sau lại đến.

Cái gì?

Haibara Ai và Conan vẫn một mực dựng lỗ tai nghe ngóng không hẹn mà cùng đen mặt, đây là muốn ở lại lâu dài?

Tuy nói Haibara Ai không bỏ được Rovka, Conan lại vội vã muốn khôi phục thân phận nguyên bản, nhưng khi đối mặt vấn đề của Gin, bọn họ vẫn bảo trì thái độ giống nhau.

- Các cô cậu định dọn đến phụ cận sao?_ Cuối cùng tiến sĩ Agasa vẫn là không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của Haibara Ai và Conan, miễn cưỡng mở miệng hỏi.
- Đúng vậy! Tôi và Gin sống cùng với Mikoto chắc chắn có điều không tiện, cho nên sau này còn phải làm phiền mọi người rồi. Mặt khác, tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ mọi người nghiên cứu thuốc giải APTX 4869._ Rovka giả vờ không nhìn thấy biểu tình khó xử trên mặt bọn họ, vẫn đáp lưu loát.

Haibara Ai rất muốn trả lời "không cần", nhưng Conan lại liên tục gật đầu, có thể thấy cậu ta mong muốn khôi phục thân thể đến thế nào.

.

Đối với việc tán gẫu này, Gin thật sự không thích hợp, chỉ cần nhìn đến khuôn mặt lạnh tanh của hắn cũng đủ làm bầu không khí trầm trọng xuống. Mà Rovka cũng không nghĩ đến việc bồi dưỡng cảm tình, cho nên thu xếp một chút liền đưa con trai rời đi cùng Gin.

Ngồi trên xe, Kurosawa Mikoto vẫn một mực nhìn Gin, tay nhỏ giơ lên, thân mình nhắm thẳng hắn bò tới.
- Gin, Mikoto thực thích anh nha._Rovka hơi ghen tuông nói.

Gin khẽ liếc mắt nhìn, cúi đầu hôn cô:

- Tôi thích em là đủ rồi.

Nữ nhân của hắn chỉ có thể thuộc về hắn, dù là con trai cũng phải bảo trì khoảng cách, cũng may tiểu tử này thật thức thời.

Ban đầu gặp gỡ tim đập thình thịch,mặc dù lúc trước hắn nhất quyết không thừa nhận,nhưng đến cuối cùng hắn vẫn là vì cô mà nghỉ chân.

Rovka nghe vậy, cười ngọt ngào. Cô cảm thấy, "ở lại" mới là lựa chọn chính xác nhất, người đàn ông trước mắt này đã vì cô mà trả giá nhiều như vậy, làm sao cô có thể khiến hắn đau khổ.

- Gin, em đã từng nói, em rất yêu anh chưa?_ Nghiêng đầu nhìn Gin, Rovka nghiêm túc hỏi.

- Có, nhưng rất ít._ Gin cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. Hắn nghĩ, thứ ngôn ngữ đẹp nhất trên đời này không gì hơn một câu "yêu anh" của người yêu dấu.
- Vậy sau này em sẽ nói mỗi ngày._ Rovka tựa đầu vào vai hắn, đầy mặt ý cười hạnh phúc.

Gin đang muốn mở miệng liền nghe được một tiếng kháng nghị nhu mềm, cúi đầu nháy mắt nhìn đến Kurosawa Mikoto đang nỗ lực vung tay nhỏ biểu đạt bất mãn vì bị làm lơ. Gin bắt lấy tay nhỏ của cậu nhóc, bàn tay to khẽ xoa đầu cậu:

- Tiểu tử thối, ngoan ngoãn một chút.

- Ê a!_ Trừng mắt to, Kurosawa Mikoto vẫn không chịu thua tiếp tục làm ồn.

Gin vươn tay định xách cậu nhóc lên, cũng may Rovka phản ứng nhanh, nháy mắt ôm lấy con trai mà oán trách:

- Gin, mau lái xe đi, chúng ta còn phải về nhà!

.

Nhà mới vẫn là một căn biệt thự loại nhỏ, sân lớn hơn khi trước, không xa nhà tiến sĩ Agasa cho lắm, chỉ cách một con phố.

Bởi vì đã rời khỏi tổ chức áo đen, Gin không có khả năng lại tiếp tục nhận nhiệm vụ gϊếŧ người, cũng may hắn rất bản lĩnh, không gì không biết, cái gì cũng có thể làm, hơn nữa Rovka cũng không phải hạng người vô năng, không nói tới việc Gin đã chuẩn bị lúc trước, bây giờ bọn họ sống rất tốt.
Nhưng vì Rovka đã đáp ứng giúp Conan nghiên cứu thuốc giải, cho nên mỗi tuần đều dành ra vài ngày đến hỗ trợ. Conan và Haibara Ai đều đang phải đi học, lại còn có hoạt động ngoài trời các loại, thời gian cùng nhau nghiên cứu không nhiều lắm.

Hai năm bình tĩnh trôi qua như vậy, thẳng đến một ngày nhìn thấy Vodka đứng ở cửa, Rovka mới phát hiện, tổ chức áo đen vì mất đi Gin mà thay đổi long trời lở đất.

- Đại ca._ Vodka nhìn thấy Gin cũng rất kích động, hắn vốn cho rằng bản thân khó có thể sống sót mà rời tổ chức, ai ngờ, vì Gin rời đi mà nội bộ tổ chức liên tục gặp phải tổn thất nặng nề, các loại mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, hắn đi theo Vermouth không phải chịu ủy khuất gì, nhưng cũng không hoàn toàn là sống tốt.

- Nếu đã đến thì ở lại đi._ Gin liếc nhìn Vodka một cái, bình thản nói.
Đối với Vodka, Gin vẫn rất để tâm, lúc trước rời tổ chức không mang theo hắn ta, nếu bây giờ đã đến, trong nhà cũng không ngại nhiều thêm một đôi đũa, hơn nữa hắn cũng tin tưởng huynh đệ của mình không vô năng như vậy.

- Cảm ơn đại ca.

Ngay tại khoảnh khắc Rovka nhìn thấy Vodka, cô đã biết tổ chức áo đen sợ là không tồn tại được, còn về Vermouth, cô thật sự không hề lo lắng.

Người khác có thể sống không được tốt, nhưng cô tin tưởng, mặc kệ là ở nơi nào, người phụ nữ kia cũng sẽ tự cho mình một cuộc sống thanh thản.

.

Bên kia, Akai Shuichi khôi phục thân phận mang theo đồng nghiệp FBI thừa thắng xông lên, liên tục phá hủy các căn cứ của tổ chức áo đen, còn về thành viên của tổ chức, họ cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, rốt cuộc, những người này cũng không phải hạng người trói gà không chặt, thay vì kiên trì truy đuổi, không bằng tập trung tiêu diệt lực lượng trung gian của tổ chức áo đen.
Vì Gin, đám người Vermouth phần lớn đều tìm đường lui, lựa thời cơ mà làm một màn giả chết, sau đó trốn một thời gian, thay đổi một thân phận khác, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.

Jodie vẫn luôn ở bên Akai Shuichi, dù là đấu tranh anh dũng hay bày mưu tính kế, chỉ cần có thể giúp cô đều giúp.

Akai Shuichi không phải không nhìn đến sự trả giá của cô, nhưng chỉ cần tổ chức áo đen còn tại, cái gai trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn không mất đi.

- Shu, yên tâm đi! Chúng ta nhất định có thể hoàn toàn tiêu diệt tổ chức áo đen mà._ Jodie nhìn Akai Shuichi trầm mặc không nói, tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng cô biết, người sai cũng không phải là Miyano Akemi đã chết kia.

Tình địch và tình địch, mối quan hệ từ trước đến nay vốn đã thủy hỏa bất dung, trước kia Jodie cũng từng oán trách, nhưng khi tinh tế ngẫm lại, Miyano Akemi vẫn là vô tội.
Nếu muốn có một lí do, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.

Akai Shuichi nhìn Jodie cố gắng an ủi mình, cũng không đáp lời, nhưng lại vươn tay cầm lấy tay cô.

- Shu..._ Hai mắt Jodie ửng đỏ, tựa hồ không nghĩ tới bản thân rốt cuộc cũng đả động được hắn.

- Xin lỗi._ Một câu này chứng minh, Akai Shuichi cũng không thật sự thờ ơ.

- Không sao hết, em vẫn luôn chờ anh._ Jodie dùng sức gật đầu, trong lòng tràn đầy mong đợi với tương lai.

Đúng vậy, đến khi tổ chức áo đen hoàn toàn biến mất, nhiệm vụ liền kết thúc, bọn họ cũng nên bắt đầu cuộc sống của chính mình thôi.

----HOÀN CHÍNH VĂN----

22/6/2018, 11:37 A.M

CÓ NGOẠI TRUYỆN!

Bình Luận (0)
Comment