[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 31

Đại sư nhìn thân hình cao lớn của Mộc Bạch, nói: "Cho ngươi một cái nhiệm vụ, bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần không ảnh hưởng đến gân cốt, trực tiếp đem sáu người bọn họ đánh ngã."

"A?" Đới Mộc Bạch sửng sốt một chút, giật mình nhìn Đại Sư.

Đại Sư trên mặt thần sắc cứng đờ, "Ngươi hồn lực đã ba mươi bảy cấp. Bọn họ cao nhất chỉ mới ba mươi mốt cấp, có chuyện gì sao?"

Đới Mộc Bạch quay đầu nhìn về phía mọi người. Ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên người Đường Tam.

"Đường Tam bước ra khỏi hàng." Âm thânh Đại Sư lại vang lên.

Đường Tam lập tức tiến lên phía trước, đến bên cạnh Đái Mộc Bạch.

Đại sư nhìn Đường Tam, nói: "Không được sử dụng đệ tam hồn kỹ cùng với các loại vũ khí đặc thù của ngươi. Các ngươi có thể bắt đầu rồi. "

"Chờ một chút." Mở miệng chính là Đới Mộc Bạch, "Đại sư, cái này không công bình, nếu Đường Tam không thể toàn lực phát huy, vậy, chúng ta đánh còn có ý tứ gì. Hồn lực của hắn so với ta thấp hơn, nếu vẫn hạn chế hồn kỹ của hắn, ta chiếm tiện nghi so với hắn là nhiều hơn. Mặc dù đệ tam hồn hoàn của Đường Tam là cường hãn nhưng ta cõ đủ tự tin đối phó. "

Đại sư lạnh nhạt nói: "Nếu hắn sử dụng đệ tam hồn hoàn, ta nghĩ là ngươi không có cơ hội. Khống chế hệ hồn sư mà gặp phải vũ hồn khắc chế, ngươi làm thế nào đánh bại. Nếu ngươi đã yêu cần, vậy cứ để Đường Tam sử dụng đệ tam hồn hoàn. Làm đồng đội của nhau, các ngươi cũng nên hiểu rõ lẫn nhau một chút."

Những người khác lập tức lui về phía sau cả Đại sư cũng không ngoại lệ. Hồn tôn đã ngoài ba mươi cấp, uy lực cũng là nhất định. Hơn nữa với việc bọn họ chưa khống chế tốt hồn lực, rất dễ dẫn đến việc ngộ thương.

Đới Mộc Bạch tà mâu dần dần biến thành màu hồng, đối thủ trước mắt thấp hơn hắn sáu cấp nhưng hắn không dám có chút kinh suất. Đệ tử Sử lai khắc học viện đều là quái vật, nhưng chánh thức làm cho hắn kiêng kỵ cũng chỉ có Đường Tam trước mắt.

"Tiểu Tam, cẩn thận. Ta là sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. "

Cứ như là chồng dặn vợ vậy, cô chậc lưỡi cảm thán, Đại sư đưa mắt về phía cô nói " Tử nhi! Ngươi lại đây"

Huyết Tử tách khỏi nhóm người Tiểu Vũ đi lại chỗ của Đại sư " Người gọi con có việc gì sao sư phụ "

Đại sư nhẹ gọng nói " Từ bây giờ bắt đầu, chạy vòng quanh thôn năm mươi vòng, nếu trước giờ cơm trưa mà còn chưa hoàn thành, không cần ăn cơm trưa nữa."

"What....?? Sư phụ, con đã phạm phải sai lầm gì sao? Người nỡ lòng nào để một đứa con gái liễu yếu đào tơ chạy giữa trời nắng như thế. Lại còn không cho ăn cơm đây là đạo lý gì a~~"

"Còn dám chất vấn ta cơ đấy, thêm ba mươi vòng nữa "

Huyết Tử kêu to " Hả! Haha... Sư phụ con ngưỡng mộ người như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, giống như Hoàng Hà tràn bờ không thể ngăn. Lòng cung kính của con đối với người...."

Đại sư mặt vẫn không đôi sắc, ánh mắt nhìn bọn người Đường Tam đang giao đấu, " Nói nhiều như thế làm gì, còn không mau chạy, tăng thêm...."

Chưa để Đại sư nói hết lời cô nhanh chóng chen ngang " Ách! Sư phụ con liền đi thực thi nhiệm vụ ngay đây"

Huyết Tử nói xong liền chạy đi mất dạng, nếu cứ ở lại đôi co với ổng chắc chắn cô sẽ chạy thêm mấy chục vòng nữa mất.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chờ đến khi Huyết Tử hoàn thành xong việc chạy bộ của mình, thì bên phía bọn người Đường Tam cũng đã hoàn thành xong buổi khóa luyện của Đại sư.

"Ối cha! Mọi người luyện tập mệt nhỉ" Huyết Tử khuôn mặt rạng rỡ, trên tay cầm 5 cây kẹo hồ lô nhìn mọi người đang thở dốc nói.

Đi đến đưa cho Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh mỗi người một cây, Chu Trúc Thanh ngoài mặt thì coi như đây là đồ ăn của trẻ con nhưng vẫn cầm lấy một sâu.

Đại sư liếc cô một cái nhàn nhạt nói " Bây giờ bắt đầu chạy, người này giám sát người kia, không được sử dụng hồn lực, từ học viện chạy đến Tác Thác thành rồi quay lại. Đến bữa trưa, ta yêu cầu các ngươi hoàn thành mười vòng, lúc nào chạy xong mới được ăn cơm. Đường Tam, sai lầm của ngươi nghiêm trọng nhất, cho nên phạt ngươi chạy mười hai vòng. Lập tức hành động, bắt đầu."

"Đại môn của học viện có chuẩn bị đá nham thạch rất tốt. Các ngươi mỗi người đeo một khối trên lưng, mang phụ trọng mà chạy. Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, nếu có một người không hoàn thành trừng phạt này, vậy thì tất cả đều nhịn đói đi." Đại sư nhấn mạnh.

Huyết Tử giơ tay ý kiến " Con vừa rồi mới chạy 80 vòng giờ phải chạy tiếp sao? Con thật sự mệt lắm rồi"

Đại sư " Còn sức để mua đồ, thì chạy nhiêu đây có là gì đối với ngươi chứ!"

Huyết Tử " -_-....."

Lúc tám người trước sau chạy tới đại môn của học viện, bọn chúng phát hiện, trừng phạt của đại sư đối với bọn chúng có sự khác nhau, hay nói cách khác là đã được chuẩn bị kỹ từ trước. Tám cái giỏ tre, bên trong mỗi cái giỏ tre là một tảng đá lớn bé bất đồng, trên mỗi tảng đá đều viết tên một người.

Trong đó, Đường Tam, Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Huyết Tử bốn người nhận bốn giỏ tre trong có bốn tảng đá lớn nhất, tiếp theo là Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Áo Tư Tạp ba người. Tảng đá trong giỏ tre của Trữ Vinh Vinh là nhỏ nhất.

Đeo giỏ tre trên lưng, Huyết Tử hăng hái chạy như ngựa điên, Đới Mộc Bạch chạy bên cạnh Đường Tam chớp mắt nói " Tiểu Tam, thể lực của Tử nhi tốt thật nhỉ "

Đường Tam như nhớ ra chuyện gì vui vẻ nói " Khi còn ở học viện muội ấy cũng hay bị phạt như vậy! "

Đới Mộc Bạch khó hiểu nhìn Đường Tam " Lúc trước muội ấy đã làm gì sao? "

"Muội ấy thường hay đánh nhau với những đứa con trai trong học viện, mém nữa đốt trụi luôn phòng của sư phụ."

Đới Mộc Bạch giật giật khóe miệng, Đường Tam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền hướng Mộc Bạch nói " Mộc Bạch, có nhớ rõ hay không? Sư phụ vừa rồi trước khi chúng ta xuất phát có nói qua, chúng ta là một cá thể, người yêu cầu chúng ta hoàn thành tập thể lần trừng phạt này. Đối với sư phụ ta hiểu rất rõ, lần này người không chỉ muốn trừng phạt chúng ta, mà đồng thời giúp chúng ta rèn luyện thân thể. Hôm qua sư phụ có nói với ta, thân thể là trụ cột của hồn sư. Càng quan trọng hơn chính là, lần trừng phạt này chỉ sợ là một khảo nghiệm của sư phụ đối với chúng ta. Người muốn khảo nghiệm tính tập thể của chúng ta. Tính riêng lẻ, bàn về thể lực, ta và ngươi có thể cầm cự được, nhưng bọn chúng thì chưa chắc. Ta xem, chúng ta phải tìm một vài biện pháp, giúp cho mọi người cùng hoàn thành khảo nghiệm lần này."

Nghe hắn nói xong, Đới Mộc Bạch chậm rãi gật đầu, "E rằng đây là sự thật, chờ bọn chúng đi lên, chúng ta … trước tiên thương lượng một chút."

Rất nhanh, năm người phía sau đã đuổi kịp, Huyết Tử giáp mặt mọi người ở vòng thứ hai, Đường Tam đem cái nhìn bản thân đối với trừng phạt hôm nay nói ra một lượt.

Áo Tư Tạp nhíu mày nói: "Ta cho rằng Đường Tam nói rất đúng. Đại sư hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta. Phụ trọng của chúng ta đều bất đồng, hẳn là đại sư đã có tính toán cực hạn thể lực mà chúng ta có thể chịu đựng được. Giống như trường hợp của Đường Tam và Đới lão đại, hẳn là vừa đạt tới cực hạn để có thể hoàn thành, Huyết Tử thậm chí còn có thể dư thể lực. Giống như mập mạp hẳn là vừa đẹp chạm tới mức cực hạn, tự nhiên cũng có thể vượt qua phạm vi cực hạn có thể thừa nhận. Chỉ cần các ngươi thông qua việc hợp lực, mới có thể hoàn thành. Quá khả năng chịu đựng phụ trọng, chỉ sợ không chỉ có mình ta, mà còn có Vinh Vinh."

Mập mạp Mã Hồng Tuấn lẫm liệt nói thật to: "Không bằng chúng ta gian lận đi. Chúng ta len lén dùng một chút Khôi phục hương tràng của Tiểu Áo, còn sợ thiếu thể lực sao?"

"Gian lận?" Áo Tư Tạp tức giận trừng mắt nhìn mập mạp. Hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.

Huyết Tử " Mập mạp, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thể khẳng định được đại sư không nhờ sư phụ khác giám sát chúng ta hay không? Nếu vạn nhất việc gian lận bị phát hiện, e rằng trừng phạt lúc đó không đơn giản như bây giờ đâu. Hơn nữa sư phụ đối với chúng ta tiến hành trừng phạt, nhất định có thâm ý của người, chỉ biết rằng đối với chúng ta là tốt. Bây giờ chúng ta nếu muốn có biện pháp, nhất thiết phải biết tiết kiệm thể lực."

Đường Tam đột nhiên mở miệng nói: "Sư phụ mặc dù bắt chúng ta mang phụ trọng chạy, không thể sử dụng hồn lực, bảy người chúng ta tổng phụ trọng lớn như vậy, nhưng chỉ cần có thể mang theo hết chỗ phụ trọng này là tự nhiên hoàn thành trừng phạt. Áo Tư Tạp, đem tảng đá của ngươi đưa cho ta đi."

Áo Tư Tạp sửng sốt một chút, cười hắc hắc. "Hảo huynh đệ, bất quá, bây giờ không cần. Ta xem không bằng như vầy, chúng ta bảy người từ bây giờ bắt đầu, dựa theo tốc độ người nào chậm nhất mà chạy, như vậy mọi người sẽ chạy cũng một chỗ, mà cách này còn có thể tiết kiệm thể lực. Đợi đến khi kẻ nào không thể kiên trì nổi nữa, thì chúng ta sẽ hỗ trợ điều chỉnh phụ trọng, cứ như vậy là có tiếp tục chạy đồng thời tiết kiệm thể lực. Các ngươi thấy sao?".

Trữ Vinh Vinh ở một bên, cười nói: "Tiểu Áo, ngươi trông không có vẻ thông minh đến như vậy a"

Áo Tư Tạp trên mặt hiện lên vẻ đương nhiên, "Không biết khi còn bé ta được gọi là Tiểu vương tử thông tuệ sao? Việc này thì ăn nhằm gì."

Đới Mộc Bạch là người lớn tuổi nhất, thực lực cũng là cực mạnh, thể hiện uy thế của lão đại, "Đừng nhiều lời nữa, nói chuyện cũng sẽ lãng phí thể lực, chúng ta chạy tiếp thôi, cứ dựa theo cách của Tiểu Áo mà làm."

Lập tức tám người bắt đầu có một khởi đầu mới trong cuộc hành trình dài.
Bình Luận (0)
Comment