[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Bổn vương luôn luôn đối xử tử tế với nhân tài. Các vị đã tới kiếm Thiên Đấu hoàng gia học viện của chúng ta hợp tác, chuyện ngày hôm qua dù sao Tuyết Băng cũng đã có lỗi trước, chuyện này có thể cho qua đi. Bất quá..." Nói tới đây, ánh mắt hắn đảo qua trên người Phất Lan Đức cùng đám sư phụ của Sử Lai Khắc học viện, "Các ngươi phải chứng minh cho ta thấy, các ngươi quả thật là nhân tài mới được."

Đứng bên cạnh Tuyết Tinh thân vương, Tuyết Băng lúc này vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Phất Lan Đức kìm nén lửa giận nói, "Được, Thân vương đại nhân hy vọng chúng ta chứng mình như thế nào?"

Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt cười, nói: "Rất đơn giản, các ngươi chỉ cần có khả năng kiên trì năm phút trong tay Độc Cô tiên sinh, bổn vương sẽ nhận tất cả mọi người, đãi ngộ một cách hào phóng. Nếu không được, cứ dựa theo lời các ngươi nói với Tuyết Băng ngày hôm qua, lập tức cút khỏi nơi đây cho ta."

"Ngươi…" Đới Mộc Bạch giận tím mặt, định một bước xông lên, nhưng ngay lúc này, lão giả tóc xanh đứng bên cạnh Tuyết Tinh thân vương đột nhiên lặng lẽ mở mắt, ánh mắt dừng trên người Đới Mộc Bạch.

Ngay lập tức, nhiệt độ trong Giáo uỷ đại sảnh phảng phất giảm xuống vài phần. Đó là một đôi mắt màu xanh biếc, ánh mắt không có một chút sinh khí nào cả, không chỉ toát ra là lạnh lẽo như băng, mà còn có cả sự lãnh khốc tà dị.

Đới Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đỡn, toàn thân kịch liệt run rẩy, lặng yên không một tiếng động ngã xuống đất không nhúc nhích.

Một ngọn roi dài màu xanh nhanh như chớp xuất hiện, quấn quanh hông Đới Mộc Bạch, mạnh mẽ kéo hắn trở lại. Chính là Thiên Thanh đằng Hồn đấu la Trí Lâm Tam Tịch xuất thủ.

Tiểu Vũ không biết từ lúc nào mà đã nép người ở sau lưng Huyết Tử, cô có thể cảm giác được sự sợ hãi của cô ấy. Cũng phải thôi boss mạnh thế này thì chơi sao lại, nó quật cho một phát là chết tươi. Xem ra sư phụ phí công vô ích rồi.

Tuyết Tinh thân vương quay người sang bên phải, khi đối mặt với ba vị Giáo uỷ cùng với đám Sử Lai Khắc học viện thì thập phần cao ngạo, nhưng đối với lão già tóc xanh bên cạnh thì lại vô cùng cung kính, "Độc Cô tiên sinh, phiền ngài."

Lục phát lão giả ánh mắt nhàn nhạt nhìn về đám người Sử Lai Khắc học viện trước mặt, "Dùng thực lực bản thân để chứng minh, các ngươi lên cùng lúc đi." Vừa nói, một tầng lục quang mãnh liệt chợt từ trên thân người hắn phóng thích ra, ngay sau đó, một quầng sáng hình tròn từ dưới chân hắn chồi lên, nhưng thân thể hắn lại không xuất hiện chút biến hoá nào hết.

Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Tổng cộng chín hồn hoàn xuất hiện, hào quang chói mắt khiến cho cả Giáo uỷ đại sảnh cũng trở nên huyễn lệ hơn.

Từ hơi thở trên người lục phát lão giả, có thể cảm giác được hắn là một vị Phong hào đấu la thú vũ hồn, mà khi hắn phóng thích ra vũ hồn, thân thể không có chút biến hoá, càng thêm chứng tỏ hắn vô cùng khủng bố. Đối với trình độ khống chế vũ hồn tời mức này, e rằng chỉ có hồn sư Phong hào đấu la cấp bậc đứng đầu mới có thể làm được.

"Các hạ họ là Độc Cô, trên người toát ra mùi vị áp bức, nếu ta đoán không sai, các hạ có lẽ là Phong hào vì độc, Độc đấu la Độc Cô Bác tiền bối." Đại sư tiến lên từng bước, ngăn trở cơn giận dữ của vài vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện, hướng tới lục phát lão giả nói.

Nghe sư phụ nói Huyết Tử liền chợn mắt, nhắc đến họ Độc Cô làm cô nhớ đến Độc cô cầu bại. Độc cô cầu bại là một người thông minh tuyệt đỉnh, là người đã sáng tạo ra Độc cô cửu kiếm, và nhờ kiếm pháp vô địch thiên hạ này, Độc cô cầu bại cũng không có địch thủ và ông ta thậm chí còn vui mừng biết bao khi có một người có khả năng khiến cho ông ta phải quay kiếm trở lại phòng thủ.

Huyết Tử chậc lưỡi, không hổ danh là người mang họ Độc Cô, những ai mang họ này đều có thực lực bá đạo cả.

"Ha ha ha ha." Lục phát lão giả cười một tiếng kì quái, "Không ngờ, có người lại có thể nhận ra ta, đúng, ta đúng là Độc Cô Bác. Đã biết tên của ta, các ngươi còn chưa chịu lăn đi sao?"

Sắc mặt đại sư vẫn bình tĩnh như trước, gật đầu không nghi ngờ nói, "Được, chúng ta lăn đi. Phất Lan Đức, chúng ta lăn đi thôi." Nói xong, một tay hắn kéo Phất Lan Đức hướng ra phía ngoài đi.

Nhưng thật đáng tiếc hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Huyết Tử âm thầm phê phán ở trong đầu. Với cái tính cách cô chắc chắn sẽ đứng ra chửi vài câu mới hả dạ, nhưng sư phụ đã xuống nước như vậy thì cô cảm thấy mình cũng không có tư cách để nói, mất công lại giống Đới Mộc Bạch nữa thì khổ.

Đoàn người Sử Lai Khắc học viện trong quá trình xuống núi không ai nói gì, Tần Minh rất nhanh đuổi kịp, cũng chỉ đi sau lưng Phất Lan Đức không nói một lời, nhưng từ sắc mặt của hắn có thể thấy tâm tình kém đến mức độ nào. Xuống núi, lại được chứng kiến tiểu hồ trong suốt dưới chân núi, chỉ là lúc này mọi người Sử Lai Khắc không ai có tâm tình thưởng thức phong cảnh.

"Viện trưởng, không bằng chúng ta gây dựng lại một cái Sử Lai Khắc học viện thật to đi" Mở miệng chính là Đái Mộc Bạch. Phất Lan Đức dừng chân, ngửa đầu nhìn trời, mặc dù hôm nay mặt trời thưc nóng, nhưng lúc này trái tim hắn lại có chút lạnh lẽo.

Huyết Tử nhìn Đường Tam, khẽ nói ngôn ngữ lúc trước " Huynh cảm thấy người vừa rồi thế nào."

Đường Tam hít vào một hơi thở ra, cũng thay đổi ngôn ngữ nói " Chúng ta còn xa lắm mới được như vậy!"

"Có lẽ, ông ta khiến ta nhớ tới môn phái Ngũ Tiên Giáo"

Đường Tam suy nghĩ một hồi mới nói " Ngũ Tiên Giáo! Ta lúc trước cũng từng nghe nói, Ngũ Tiên Giáo vốn là một chi của Miêu Cương Vu Giáo, đệ tử trong giáo này chuyên nghiên cứu cổ Thuật (Thuật sâu độc), một là để. Về sau, Vu Vương của Vu Giáo muốn có Trung Nguyên, đã lệnh cho đệ tử trong phái bắt đầu xâm nhập, gây nên đại loạn võ lâm Trung Nguyên nhưng âm mưu vô tình bị bại lộ. Vu Giáo bị nhân sĩ võ lâm tấn công, Vu Vương cũng mất mạng trong loạn chiến. Giáo chúng Ngũ Tiên Giáo bắt đầu mượn sức mạnh của cổ Thuật để tự bảo vệ mình. Ý của muội chẳng lẽ.... không được, quá nguy hiểm!"

"Muội cũng biết như vậy, chỉ là nói ra thử thôi"

Đường Tam đột nhiên nắm lấy tay Huyết Tử " Hứa với ta, sau này đừng làm những chuyện dại dột, cho dù suy nghĩ cũng không được."

"Ừm! Ta biết rồi!" Chẳng qua Tam ca à trên đời này có nhiều chuyện không thử thì làm sao biết được chứ.

"Oi! Tiểu Tam, Tử nhi còn đứng đó làm gì mau đi thôi!"

Tuyết Tinh thân vương dẫn Tuyết Băng đi ra khỏi Giáo uỷ đại sảnh, sắc mặt rõ ràng trầm xuống. "Tuyết Băng, lần này ngươi cấp cho thúc thúc không ít phiền toái. Chuyện này có lẽ ba lão già kia sẽ không từ bỏ ý đồ."

Tuyết Băng cười bồi nói: "Thúc thúc, chuyện hôm nay thực sự đa tạ ngài. Ngài đã thấy đám người Sử Lai Khắc học viện, người nào cũng kiêu ngạo, nếu lưu bọn họ tại học viện, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện thôi."

Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi, việc đã đến nước này nhiều lời vô ích. Ngươi nhớ kỹ nếu phụ hoàng có hỏi, ngươi phải nói bọn họ chủ động đánh ngươi. Nếu không phải vì đại ca ngươi suy yếu thực lực, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi dễ dàng đắc tội với nhiều hồn sư như vậy sao? Tuyết Băng, ngươi cần phải cố gắng, bằng không, tương lai khi tranh vị, cho dù thúc thúc có muốn giúp ngươi,......."

Nói được một nữa Tuyết Tinh thân vương khuôn mặt bỗng nhiên biến sắc, tay nhanh chóng ôm lấy bụng. Hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như có uống một ly trà ở trong đại sảnh.

Tuyết Băng lo lắng hỏi "Thúc thúc người làm sao vậy!"

Tuyết Tinh thân vương đẩy hắn ra một bên dùng thuấn bộ nhanh nhất rời đi. Nghe nói ngày hôm đó Tuyết Tinh thân vương đã ngồi ở trong nhà vệ sinh cả đêm. Khi trở ra là hai con mắt gấu trúc với khuôn mặt tái nhợt, ôi còn đâu khuôn mặt lạnh nhạt của nam chính ngôn tềnh vạn phụ nữ mê hoặc.

"Ta nguyền rủa kẻ nào dám bỏ thuốc vào ly trà của ta!" Tuyết Tinh thân vương đập tay lên bàn gằn từng chữ, bỗng cơn đau bụng lại kéo tới hắn lại chạy ra khỏi phòng.

Từ Thiên Đấu hoàng gia học viện đến Thiên Đấu thành quả thật rất gần, đoàn người mang theo tâm trạng buồn bực đi một lúc đã tới thủ đô của Thiên Đấu đế quốc.

Xa xa, đã có thể nhìn thấy cờ xí bay phất phới trên đầu thành, Thiên Đấu thành là một trong hai toà thành thị có quy mô, kích thước lớn nhất và cũng phồng hoa nhất trên đại lúc. Tường thành cao tới trăm thước, toàn bộ là do đá hoa cương cứng rắn tạo thành. Phía trên và phía dưới tường thành, binh lính tuần tra canh gác, người nào cũng một thân khôi giáp, tay cầm trường mâu, từ trên người có thể nhìn thấy sát khí tinh hãn toát ra.

Cửa thành cao chừng mười thước, rộng cũng mười thước, đủ để sáu người cưỡi ngựa đi song song, bên cạnh còn hai cổng phụ, cũng cao và rộng năm thước, người đi đường chỉ có thể đi vào bằng cổng phụ, cửa lớn ở giữa đóng chặt.

Sử Lai Khắc học viện một hàng người đến bên ngoài cửa thành, ngay khi mọi người chuẩn bị tiến vào trong thành thì thấy trên bảng thông báo lớn ở cổng thành có dán thông báo thật lớn.

"Kính mời. Lam Phách cao cấp hồn sư học viện, do mở rộng ra, hiện tại muốn tuyển nhân viên, mười Hồn tôn đã ngoài bốn mươi cấp, hồn lực càng cao càng được ưu tiên, một khi được tuyển, đãi ngộ không cần phải lo nghĩ."

Đọc được tin tức này, Huyết Tử có chút kinh ngạc, "Tại sao quảng cáo của học viện lại có thể dán ở thông báo trên cửa thành thế này? Việc này tốn không ít tiền a!"

Tần Minh đối với tình huống ở thủ đô của Thiên Đấu đế quốc này vô cùng quen thuộc, nói:"Có thể mở cao cấp hồn sư học viện trong Thiên Đấu thành này nhất định phải có bối cảnh. Mà bối cảnh đằng sau Lam Phách học viện này là cái gì ta mặc dù không biết, nhưng trong lần toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đại tái trước,trong khi tham gia hình thức thi đấu vòng tròn tại thủ đô Thiên Đấu thành, Thiên Đấu hoàng gia học viện tham gia hai đội, còn bọn họ tham gia một đội, bất quá, năm nay đám đệ tử đó của Lam Phách học viện đều đã tốt nghiệp hết, mà Hoàng đấu chiến đội của Thiên Đấu học viện năm nay thực lực mạnh hơn rất nhiều so với đội tham gia cao cấp hồn sư học viện đại tái năm ngoái, e rằng lần này bọn họ không có cơ hội gì."

Phất Lan Đức nói:"Lam Phách học viện này có quy mô, kích cỡ như thế nào?"

Tần Minh nói: "Ước chừng bằng một phần ba Thiên Đấu hoàng gia học viện. Quy mô kích thước mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng bọn họ mở ở bên trong Thiên Đấu thành, phí tổn so với Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không thấp hơn mấy, chỉ có điều không có bối cảnh hoàng thất mà thôi. Nghe nói giáo học tại học viện này phi thường nghiêm cẩn, hơn nữa lại có một đặc điểm, chỉ thu bình dân đệ tử, cự tuyệt toàn bộ quý tộc, nếu nói không có bối cảnh, quyết không có khả năng trụ vững bên trong Thiên Đấu thành đâu."

Phất Lan Đức trong mắt toát ra một tia trả thủ khoái ý, "Ai nói Lam Phách học viện tham gia đại tái lần này không thể so với Thiên Đấu Hoàng gia học viện. Bọn họ có thể, sẽ rất nhanh thôi."

Huyết Tử liếc nhìn Phất Lan Đức, cái ý tứ nói chuyện này chắc chắn là muốn tham gia Lam Phách điện đây mà. Cô âm thầm thở dài một hơi.

Phất Lan Đức mỉm cười nói, "Nơi này nếu không được, chúng ta sẽ trở về khôi phục học viện, đi thôi, trước tiên đi xem rồi nói sau." Không ai để ý, lúc này sâu trong đáy mắt Phất Lan Đức toát ra một tia quang mang giảo hoạt.

Dựa theo địa chỉ có ghi trên thông báo, mọi người tiến vào trong Thiên Đấu thành, không cần phải hỏi, có Tần Minh dẫn đường, bọn họ chuyên qua nhiều con đường, rất nhanh tìm đến được nơi cần đến.
Bình Luận (0)
Comment