[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Sư phụ, chúng ta đi tìm những người khác thôi." 

Đại sư ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, tuổi trẻ bây giờ thật là phóng khoáng a. Hai tên tiểu tử này cũng chưa đến mười bốn tuổi thôi mà, thật là có chút hơi quá mức. 

Đại sư đã mang theo Đường Tam đến chỗ mọi người, sau đó Sử Lai Khắc bát quái tập trung lại một chỗ. Mọi người gặp lại Đường Tam tự nhiên đều rất kinh hãi, khiến Đường Tam những lời vừa nói với Đại sư lại phải nói lại một lần nữa.

" Tiểu Tam, ngươi nói gì? Cái tên Độc Cô Bác từng bắt ngươi đi giờ ở lại học viện à?" Tiểu Vũ có chút giật mình nhìn Đường Tam, sắc mặt thoáng có chút trắng bệch.

Đường Tam tưởng rằng Tiểu Vũ lo ngại thực lực cùng kịch độc của hắn, vội vàng an ủi: " Yên tâm đi, Độc Cô tiền bối cũng đã đáp ứng ta, không làm tổn thương đến bất kì kẻ nào trong Sử Lai Khắc học viện này. Không có việc gì đâu, huống chi bây giờ hắn đã là cố vấn của học viện chúng ta rồi."

Áo Tư Tạp cười hắc hắc:" Vậy thật sự là tốt quá, có Phong Hào đấu la làm cố vấn, không phải Sử Lai Khắc học viện của chúng ta sau này trong giới học viện sẽ trở nên nổi tiếng sao?"

Đại sư nhíu mày:" Học viện nổi tiếng không phải nhờ vào sư phụ mà là nhờ vào chính các đệ tử ngươi."

Áo Tư Tạp lè lưỡi, hắn đối với Đại sư vô cùng tuân phục, tự nhiên không dám phản bác.

Thần sắc của Tiểu Vũ cũng không bởi vì lời giải thích của Đường Tam mà trở nên thoải mái hơn, sắc mặt ngược lại có chút trắng bệch, nhưng do nàng cúi đầu nên người khác cũng không thể phát hiện ra. Huyết Tử nắm chặt tay nàng chấn an.

" Sư phụ, Đới Mộc Bạch bế quan ở chỗ nào? Ta muốn đến thăm hắn." Đường Tam hướng Đại sư hỏi.

Đại sư cười cười:" Giờ hắn đang trong giai đoạn tu luyện khẩn yếu, nên trước tiên giờ không có quấy rầy hắn thì hơn."

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: " Sư phụ, ta nghĩ là ta có cách giúp Đái Mộc Bạch đột phá bình cảnh của cấp bốn mươi. Ta trở về có mang một chút lễ vật, đối với mỗi người chúng ta đều có tác dụng cả, có khả năng trợ giúp tốt với việc tu luyện của bảy người chúng ta, như thế đối với mọi người đều có tác dụng không nhỏ."

" Sao?" Đại sư có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Tam.

Đại sư là người thông minh, rất nhanh nắm được ý tứ trong lời nói của Đường Tam: " Có phải ngươi muốn đưa bọn họ những dược vật mà ngươi lấy được từ chỗ Độc Cô Bác à?"

Đường Tam gật đầu.

Đại sư thoáng trong lòng tự hỏi một chút, rồi nói:" Sử dụng dược vật để làm tăng thực lực, cũng không có quá nhiều tác dụng. Trước kia cũng có những hồn sư tu luyện như vậy, nhưng kết cục đều không tốt lắm. Các người thân đều là những kẻ kì tài ngút trời, không cần đến sự trợ giúp này đâu, vạn nhất lâu dài về sau, ngược lại thành không tốt."

Đường Tam vội nói:" Sư phụ, ngài yên tâm đi. Những thứ ta muốn tặng cho mọi người, đều căn cứ vào những đặc tính của họ để sử dụng. Tuyệt không có tác dụng phụ gì."

Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, kể cả Chu Trúc Thanh trong mắt cũng đều thoát ra thần sắc tò mò, bọn họ cũng rất muốn biết, cái Đường Tam mang đến cho bọn họ tột cùng là gì.

Đại sư suy tư một lát, miễn cưỡng gật đầu:" Vậy cũng được, bất quá phải thật cẩn thận, không thể để chuyện gì xảy ra. Mã Hồng Tuấn, ngươi tới Thú Lan Bả gọi Đới Mộc Bạch về đây, cẩn thận một chút kẻo bị dã thú làm bị thương."

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: " Sư phụ, chúng ta hãy tìm một địa phương khác không bị ai quấy rầy. Nếu không bị ngoại giới quấy nhiễu, sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu dược lực của mọi người."

Từ khi Phất Lan Đức tiếp quản học viện, Liễu Nhị Long cũng đã trở về lại học viện, nàng đương nhiên hiểu được dạy học không thích hợp với chính mình, mà là do Đại sư cũng ở đây mà thôi. Trước kia nàng ở trong mấy căn nhà gỗ cũ, cũng không có đi ra.

Một lúc sau, Mã Hồng Tuấn dẫn theo Đới Mộc Bạch trở về. Đái Mộc Bạch người còn chưa đến nơi, âm thanh đã từ xa xa truyền tới.

" Tiểu Tam, ngươi đã trở về rồi à."

Đới Mộc Bạch cùng với trước kia biến hóa không lớn, chỉ là nhìn qua có thêm vài phần trầm ổn, trải qua ngày sinh nhật mười sáu tuổi, hắn nhìn lại tăng thêm vài phần khí phách, nhưng khí thế trên người cũng thu vào mấy phần, một đôi Tà mâu thần thái sáng láng, trong lúc giơ chân nhấc tay đều có phong thái của một vị vua muôn thú.

Trong số Sử Lai Khắc thất quái, ngoài Huyết Tử cùng Tiểu Vũ ra thì Đới Mộc Bạch là người biết Đường Tam sớm nhất, gặp mặt lại vô cùng thân thiết, đưa tay ôm lấy bả vai Đường Tam nói:" Mập mạp nói ngươi mang lễ vật đến cho chúng ta, còn có thể giúp ta đột phá bình cảnh, mau lấy ra đi."

Đường Tam a a cười, đánh lên ngực Đái Mộc Bạch một quyền: " Đừng có gấp, chúng ta tới chỗ nào yên tĩnh hơn rồi hãy nói."

Theo sự chỉ dẫn của Đại sư, mọi người đi vào bên trong một căn phòng gỗ u tĩnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ mang theo bóng cây đổ vào trong phòng, không khí trong lành mát mẻ qua khe cửa truyền vào, nghe như tiếng gió nhu hòa thanh thúy. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại nằm trong thủ đô của Thiên Đấu đế quốc, cho dù là Đại sư tính cách vốn đạm bạc, cũng không nhịn được thầm than Liễu Nhị Long chọn lựa được chỗ này thật là tuyệt.

Đại sư hướng Đường Tam nói:" Bắt đầu đi, ta sẽ hộ pháp cho các ngươi."

Đường Tam gật đầu, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, tay phải cho vào bên trong Bách bảo nang lấy ra một loại thực vật.

Đó là một đóa hoa cúc to lớn, đóa hoa hiện ra với màu tím sang trọng, mỗi cánh hoa nhìn qua đều có lớp lông nhung đáng yêu bao phủ bên ngoài, tạo thành một thể hoàn chỉnh tự nhiên nhưng lại không có mùi gì tỏa ra. Nhụy hoa ở chính giữa, cao hơn những cánh hoa chừng hơn nửa thước, nhụy hoa tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh nhàn nhạt.

" Đây là cái gì?" Đới Mộc Bạch hỏi đầu tiên, những người khác đều bị thực vật này mà Đường Tam lấy ra hấp dẫn.

Đường Tam mỉm cười hướng Đới Mộc Bạch nói:" Đới lão Đại, cái này là của ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Tên của nó là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, chính là trung tính tiên phẩm dược thảo, giúp khí vận hành tứ chi, huyết thông bát mạch, có khả năng luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân."

Đới Mộc Bạch chấn động:" Mạnh như vậy sao? Kim Cương Bất Hoại?"

Đường Tam mỉm cười nói :" Mặc dù Kim Cương Bất Hoại cũng có hơi chút khoa trương, nhưng cái loại dược thảo này lại cùng vũ hồn của ngươi đều là trung tính, to lớn cường đại, cương mãnh bá đạo, công lực cũng tập trung về nơi tay chân, nếu có thêm nó thì việc tu luyện của ngươi sẽ có hiệu quả thêm hơn một nửa. Bây giờ ngươi đã đạt tới bình cảnh bốn mươi cấp, ta nghĩ nó có thể giúp ngươi phá tan cái bình cảnh khó khăn này. Chờ sau khi ngươi thu được hồn hoàn, dược lực sẽ tiếp tục phát huy tác dụng, hẳn là tác dụng sẽ tăng nhiều hơn nữa."

" Ta để cho mọi người lựa chọn lễ vật, chính cũng là việc bồi bổ căn nguyên này đây, cũng không vì lí do gì khác."

Đới Mộc Bạch cẩn thận nhẹ nhàng tiếp nhận Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc từ Đường Tam, liếc mắt nhìn Đường Tam một cái thật sâu:" Chúng ta là huynh đệ, lời cảm ơn không nên nói nữa. Đồ vật này dùng như thế nào?"

Đường Tam nói: " Trước tiên là Thông Thiên nhụy hoa, sau đó là cánh hoa, còn rễ cây thì không nên ăn. Ăn xong lập tức tại chỗ tu luyện, hấp thu dược lực đột phá bình cảnh." 

Đới Mộc Bạch cũng không nói gì nữa, lập tức đi tới một góc dựa theo lời Đường Tam ăn dược thảo.

Huyết Tử ngồi ở một bên thong thả uống trà, chờ bọn họ từng người được cấp dược thảo. Để xem trong số các thảo dược mà Đường Tam đưa chỉ có Tương Tư Đoạn Trường Hồng là tốt một chút, đây là theo nhận xét của Phượng Hoàng. Chẳng qua nó đã chọn Tiểu Vũ là chủ nhân.

Đường Tam nhìn Huyết Tử ngồi ở một bên chán đời không khỏi mỉm cười, một lần nữa từ túi như ý bách bảo lấy ra một gốc tiên thảo.

Đó là một đóa hoa mang trên mình, hoa đỏ rực rỡ, đẹp kiêu sa khác một trời một vực với Tương Tư Đoạn Trường Hồng dùng tình thâm ý trọng để cảm hóa nó, loài hoa này nhìn tới liền cho người cảm thấy một nỗi đau vô hình hiện hữu.

Huyết Tử mém nữa phun hết trà trong miệng, không ngờ ở đây còn có loài hoa này. Cũng không biết trùng hợp hay vận mệnh an bài.

Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ… Người ta nói, đó là........

Huyết Tử vô thức nói: "Bỉ ngạn hoa!"

Huyt Tử vô thức nói Bỉ ngạn hoa

Bình Luận (0)
Comment