[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 59

[Chúc mừng nữ hiệp lên cấp 40, hệ thống đã được Update]

Hạ Huyết Tử

☆LV: 40

☆Tông môn: Đào Hoa Đảo.

☆Võ Hồn: Băng Phách Hàn Tâm Liên.

☆Hồn hoàn: Cửu Vĩ Hồ Ly. [Kỹ năng đặc biệt: Lừa tình]

☆Khế ước: Phượng Hoàng Chi Vương.

☆Vũ khí tông môn: Bảo Tiêu, Cung Tên.

☆Kỹ năng: Băng Phách Hàn Tâm Liên《Hoàn Thành》, Ngọn Lửa Phượng Hoàng Chi Vương《Chưa xong》, Bảo Tiêu《Hoàn Thanh》, Cung Tên《Chưa xong》

☆Pet: Bích Thanh Thần Hổ Đệ nhất bảng 《Yêu cầu Lv 80》

Huyết Tử kinh ngạc nhìn bảng hệ thống, không lẽ việc cô thăng cấp cũng dẫn đến hệ thống cũng được lên cấp theo. Đây là dấu hiệu chưa từng có trước đây, với lại lần này ra số liệu bản thân cũng kỹ càng hơn rất nhiều. Có lẽ một ngày nào đó cô nên đi tìm Tiêu Mặc hỏi về tình hình này thử.

"Ta nói này tiểu Phượng, Băng Phách Hàn Tâm Liên không phải chỉ dùng để hỗ trợ cho đồng đội thôi sao, từ khi nào nó có cả thuộc tính tinh thần vậy."

"Hứ! Thuộc tính tinh thần thì không, cứ nghe thiếu gia ta đây là xong hết. Nếu Băng Phách chỉ có nhiêu đó năng lực thì làm sao kẻ đó lưu danh đến tận giờ được."

"Các ngươi luôn nhắc đến kẻ đó, có thể cho chút xíu thông tin được không vậy."

"Hừm, Tàn nhẫn! Là hai từ để hình dung kẻ đó!"

"-_-"

Đây là đâu? Còn tôi là ai?

Phất Đức Lan mất một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình: "Không, không thể nào. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra."

Mã Hồng Tuấn bước đến bên cạnh Huyết Tử mà hỏi: " Ối cha! Tai ta cũng sắp bị thủng luôn rồi, sức tàn phá của tiếng sáo thật kinh khủng. Tử nhi, đây là tuyệt chiêu gì vậy."

"Bích Hải Triều Sinh Khúc, rất lâu trước đây người đã sáng lập ra nó là Đông Tà Hoàng Dược Sư dùng để tưởng nhớ vong thê của mình. Một chải chải tới đuôi, tình duyên vẫn đứt đoạn. Người có thể ngăn chặn được triều khúc này ngoài người có nội lực thâm hậu ra thì chắc hẳn là người không hề có tà niệm!"

Nghe được Huyết Tử nói vậy, Phất Lan Đức ở một bên trong lòng không khỏi dâng lên một trận đau xót liền quay đầu đi chỗ khác, Đại sư ánh mắt cũng ngây dại nhìn Liễu Nhị Long, trong lòng chợt dâng lên trăm ngàn cảm xúc, môi ông động đậy như muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nên lời.

Có nhiều thiếu nữ ở bên cạnh đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt, chẳng trách tiếng sáo nó lại nghe thê lương não nề đến vậy, hóa ra trong đó là một câu chuyện bi thảm.

Huyết Tử ngỡ ngàng nhìn biểu cảm của mọi người, sao tự nhiên không khí trở nên ưu thương thế nhỉ. Đường Tam cũng không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay của nàng.

"Khụ! Tam ca, huynh tính toán thế nào?"

Đường Tam nhìn lên ngọn núi, " Trong núi này, có một vị tiền bối ẩn tu, có một khu vực quanh năm có băng hoả khí bao phủ. Người nào đến gần tất sẽ bị hàn nhiệt trong đó bạo liệt ảnh hưởng, trong thời gian ngắn sẽ nổ tung mà chết, nhưng cũng tại nơi này, có vô số thiên tài địa bảo được sinh ra. Tất cả những dược thảo mà ta có được chính là đều từ nơi này mà ra. Hai luồng khí hàn nhiệt này đối với người khác là có hại nhưng ta vì từng sử dụng hai loại dược thảo, đối với ta ngược lại có ích, còn Huyết Tử lại có sự bảo vệ Băng Phách Hàn Tâm Liên. Ở nơi này hấp thu hoàn hồn có tác dụng gấp đôi, phiền các vị chờ ta ở chỗ này, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành việc hấp thụ hồn hoàn. Các ngươi ngàn vạn lần không được đến gần khu băng hoả lưỡng nghi nhãn để tránh được việc bị thương tích." 

Giải thích chỉ đơn giản một chút, mang theo quyết tâm trong lòng, hắn bắt đầu từ biệt mọi người rồi đi đến bên cạnh con địa huyệt ma chu. Lam tâm thảo cuốn ra, đem thân thể ma chu bị cấm chế nhấc lên, bát chu mâu sau lưng phóng thích ra, với tốc độ kinh hồn đem thân thể hắn cùng Huyết Tử hướng băng hoả lưỡng nghi nhãn mà phóng tới.

Đường Tam vừa giải thích là để trấn an mọi người, điều mà làm hắn quyết tâm hơn chính là thực lực. Những việc vừa phát sinh trước mắt nhắc nhở cho hắn là thực lực vẫn chưa đủ mạnh. Bây giờ hắn thầm nghĩ phải trở nên mạnh mẽ hơn, có đủ thực lực bảo vệ đồng bọn, bảo vệ người mình yêu quý.

Đường Tam cùng Huyết Tử vượt núi mà qua, rất nhanh đã tới địa phương quen thuộc kia.

Trở về khu băng hoả lưỡng nghi nhãn, cảnh tượng trước mắt làm hắn không khỏi rung động. Vốn dĩ đã bị hắn cơ hồ lấy đi hết tất cả địa bảo, lúc này thông đạo lại một lần nữa khôi phục màu xanh biếc. Mặc dù không giống như trước kia nhưng nhìn sinh cơ bừng bừng như vậy lại làm người khác cảm thấy thư thái.

Băng hoả nhãn không hổ là bảo địa, toàn bộ mầm móng mà Đường Tam lưu lại đã phát triển, bằng khả năng sinh trưởng gấp mười lần, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm này đã một lần nữa tạo nên ở đây một mảnh sinh cơ. Mặc dù trong thời gian ngắn không có dược thảo tiên phẩm xuất hiện nữa nhưng ít nhất nơi này vẫn là trọng bảo. Trăm năm hoặc mấy trăm năm sau, nơi đây sẽ trở lại phong thái vốn có.

Đường Tam đem địa huyệt ma chu ném sang một bên, bát chu mâu sau lưng không khách khí đâm thẳng vào chỗ yếu hại của nó. Ma thú này đã bị cấm chế Địa Âm, bát chu mâu không ngừng cắn nuốt tính mạng lực.

Huyết Tử nhận thấy địa huyệt ma chu trên mặt đất và nhân diện ma chu vừa bị giết nhìn thì giống nhau nhưng hắn lại phát hiện nếu cắn nuốt nguồn năng lượng cường đại kia sẽ giúp mình trong giây lát trở nên cường đại nhưng cũng nhanh chóng bị biến mất đi, cũng không giống như trước đây bị phụ hồn cốt bát chu mâu hấp thu. Hắn hiểu được, lần tiến hoá lần này của bát chu mâu nguyên nhân chính là bởi năng lượng này. Khả năng cắn nuốt dù sao cũng không thể đem năng lượng bên ngoài hoàn toàn trở thành của bản thân mình được. Về phần nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì Huyền thiên công của Đường Tam không có phương pháp hấp thu nguồn năng lượng này, mặt khác năng lượng có thuộc tính bất đồng nếu tuỳ tiện hấp thu chẳng những không có lợi, ngược lại còn có hại.

Mắt thấy địa huyệt ma chu dưới đất tính mạng sắp bị bát chu mâu cướp đi, trong đôi mắt nhỏ trên đầu của nó tràn ngập quang mang âm độc. Đường Tam khoé miệng nở một nụ cười lạnh, tử quan trong mắt chợt trở nên cường thịnh, tựa như một đạo lợi kiếm bình thường đâm sâu vào trong mắt của địa huyệt ma chu.

Địa huyệt ma chu thân thể to lớn nhất thời chấn động kịch liệt, Đường Tam mượn cơ hội này, dụng bát chu mâu phát động cắn nuốt toàn lực.

Địa huyệt ma chu kịch liệt giãy dụa giảm dần, tính mạng của nó dần dần biến mất.

Đột nhiên Đường Tam đỏ mặt nhìn Huyết Tử nói: " Muội có thể quay đầu ra đằng sau không."

"Hả!? À.... Ừm..." Huyết Tử mặc dù khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Lúc này Đường Tam cởi bỏ áo ngoài, trực tiếp lao vào trong dòng suối nóng có khả năng hoà tan kim thiết kia, sau đó lại bơi tới băng hoả lưỡng nghi nhãn nơi hai con suối hội tụ.

Cứ thế, luồng khí đen từ tay phải Đường Tam dũng mãnh dung nhập vào thân thể trong nháy mắt, Đường Tam chỉ cảm thấy ánh sáng xung quanh tối sầm lại, chính mình phảng phất được bao phủ trong ngập trời những cơn sóng lớn.

Điều này tuyệt không phải là khoa trương, năng lượng của hồn hoàn vô cùng dũng mãnh, cơ hồ trong nháy mắt đã tràn ngập khắp các ngõ ngách trong cơ thể Đường Tam. Thậm chí không cần hắn điều khiển, nguồn năng lượng khổng lồ kia đã tự động vận hành di chuyển.

Hồn lực của địa huyệt ma chu không bá đạo như của nhân diện ma chu nhưng lại tràn ngập cảm giác âm lãnh, cái loại cảm giác này trong nháy mắt đã cùng băng hoả lưỡng nghi khí có sự xung đột, đó là một loại lãnh lẽo xuất phát từ sâu thẳm trong linh hồn, là do thế giới tinh thần sinh ra khi bị âm lãnh xâm nhập.

Thần kinh của Đường Tam gần như đã bị cái lạnh này làm cho tê liệt, trên người ba cái hồn hoàn chuyển động với một tốc độ kinh người, khiến cho thân thể hắn nhìn qua như cả người được bao bọc trong một cái kén lớn màu tím.

Lúc này đây, càng hấp thu nhanh càng gây cho Đường Tam một cảm giác, không phải là thống khổ mà lại một loại cảm giác kinh khủng. Thực ra công tác chuẩn bị của hắn cũng khá hoàn chỉnh, hai nguồn năng lượng từ băng hoả lưỡng nghi nhãn đã thành công trong việc loại bỏ tạp chất từ hồn hoàn của địa huyệt ma chu. Nhưng hắn không ngờ nguồn năng lượng trước mắt kia đối với bản thân lại quá khổng lồ, mỗi lần đánh sâu vào, làm Đường Tam cảm giác mình bay bổng giống như mưa gió. Tựa hồ như thân thể này không phải của mình nữa, mà là chính mình ở một bên bàng quan theo dõi. Cái kiểu không thể nào khống chế được cảm giác của bản thân này, so với việc đau đớn khi hấp thu hồn hoàn của nhân diện ma chu lại làm cho người ta càng khó chịu hơn.

Bỗng nhiên hắn cảm nhận được hai nguồn năng lượng bỗng nhiên hòa dịu và cân bằng đi trong thấy rõ. Đây là cơ hội của hắn.

Huyết Tử nhìn Đường Tam bắt đầu hấp thu hồn hoàn của Địa huyệt ma chu, ánh mắt lóe lên tia sáng. Xung quanh Đường Tam bỗng chốc hiện lên một đóa hoa lam sắc, bao bọc lấy thân thể hắn.

"Cứ duy trì như vậy, chuyện còn lại cứ để ta lo." Xong một đạo ánh sáng bay ra khỏi người Huyết Tử, hướng về phía Đường Tam bay tới.

Theo thời gian Huyết Tử cảm thấy lực lượng của mình bị rút đi nhanh chóng, cũng không biết Phượng Hoàng đang làm gì. Huyết Tử cắn răng chịu đựng, mặc cho hồn lực đang thoát đi ra ngoài nhanh chóng.

Không ổn rồi!

"Crack" Âm thanh nức vỡ của đóa hoa lam sắc vang lên, khiến cô mặt biến sắc. Mà ngay lúc này, cả thân thể của Huyết Tử đột ngột bay ngược về sau miệng thì phun ra một ngụm máu, đóa hoa lam sắc đã vỡ ra hoàn toàn thì bị phá nát, chưa kịp để thân thể nàng chạm đất một cái bóng màu đen lao ra chạy đến đỡ lấy nàng.

ĐM, Chắc chắn kiếp trước cô có nợ gì với Đường Tam nên bây giờ phải gánh đây này, từ lúc ở chung với hắn tới giờ, cô để ý. Trong số những người ở chung với hắn cô luôn là đứa trong nhóm bị ăn hành nhiều nhất. Có khi nào hắn là tử thần cô văn nan không vậy.

Tui nghĩ mà tui tức á!

"Chúng ta mau trở về thôi." Huyết Tử chống đỡ thân thể thúc giục, thấy Đường Tam vẫn còn giữ nguyên tư thế ban nãy, "Tam ca..."

Lúc này Đường Tam mới khôi phục tinh thần, nhìn nàng, Huyết Tử cũng không ngần ngại nhắc lại lần nữa: " Chúng ta mau trở về thôi, mọi người có lẽ đang rất lo lắng."

"Ừm.."

Đột nhiên cánh tay Huyết Tử bị níu giữ lại, Đường Tam như muốn nói cái gì "Ta...Aizz" sau đó buông cánh tay của Huyết Tử ra đi mặc quần áo.

Huyết Tử ngơ ngác đứng ở một khó hiểu, có phải hắn hấp thụ xong Địa huyệt ma chu có sai xót gì không nhỉ.

"Đúng là kém thông minh phát triển mà, có như vậy cũng không biết."

Huyết Tử đen mặt, trên trán xuất hiện vài dấu chữ thập đỏ chót "Nè nè, chỉ số IQ của ta cũng thuộc dạng trên mức trung bình đấy nhé."

...

Lúc này Sử Lai Khắc Bát quái chỉ có Đường Tam và Huyết Tử là chưa trở về, mọi người yên lặng ở bên trong độc trận chờ đợi.

Liễu Nhị Long sau một lúc ỷ ôi trong lòng Đại sư, hai mắt nhắm lại tựa đang ngủ, hai mươi năm qua chưa bao giờ nàng có được cảm giác yên ổn như hiện tại, nhìn khuôn mặt nàng toát ra nét tươi cười điềm đạm hạnh phúc, Đại sư không hiểu sao trong lòng cũng có một sự thỏa mãn.

Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực ở một bên đang thấp giọng nói về cái gì đó, nhìn bộ dáng của Đại sư và Liễu Nhị Long bây giờ, Phất Lan Đức trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt khó có thể che giấu nét cười.

Chu Trúc Thanh cùng Đới Mộc Bạch yên lặng ngồi cùng một chỗ, mặc dù vẻ mặt của nàng tựa vẫn còn lãnh đạm như vậy, nhưng đối với việc Đái Mộc Bạch ngồi cùng một chỗ với mình cũng không phản đối gì cả.

Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp tình huống cũng không có sai biệt lắm, chỉ là trên mặt Trữ Vinh Vinh thần sắc rất ôn nhu, chủ động tựa vào vai của Áo Tư Tạp, nghe hắn ở bên cạnh nói cái gì đó, từ sự hưng phấn hiện trên khuôn mặt nàng có thể nhận ra, đệ tứ hồn hoàn của nàng hẳn là có những thu hoạch không nhỏ.

Mập mạp lúc trước tiêu hao hồn lực không nhỏ, một mình dựa vào gốc cây đại thụ tu luyện, ngưng tụ lại hồn lực của mình. Tiểu Vũ ở một chỗ cách không xa hắn.

Những người khác đã trở về đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Đường Tam cùng Huyết Tử, nàng như thế nào lại không lo lắng cơ chứ? Ngồi ở nơi này nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng hướng về họ mà cầu khẩn. Không chỉ có nàng, những người khác lúc này cũng lộ ra thần sắc, tại sâu trong đáy mắt cũng mang theo vài phần lo lắng. Mặc dù Đường Tam nói là tự mình tuyệt đối nắm chắc, nhưng cấp bậc hồn hoàn mà hắn hấp thu quả thật hơi lớn quán mức.

Một canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ tự nói với mình, hấp thu hồn hoàn cường đại như vậy mất nhiều thời gian cũng đúng.

Hai canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ nói với mình chắc chỉ cần một chốc nữa là xong.

Ba canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ trong lòng thầm nhủ: nhanh, nhanh nữa lên.

Bốn canh giờ trôi qua, trời càng ngày càng tối, Tiểu Vũ hướng mắt nhìn lên ngọn núi mà Đường Tam ở đó, trong lòng không ngừng gọi, ca, Tử nhi các ngươi thế nào mà sao mãi chưa quay trở lại.

Năm canh giờ trôi qua, bóng đêm dần bao phủ khắp mọi nơi, nước mắt Tiểu Vũ không ngừng chảy xuống, bất kì ai tới an ủi cũng không dừng được. 

Chờ đợi suốt năm canh giờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, không chỉ có Tiểu Vũ mà tất cả mọi người cũng đều trở nên lo lắng, nếu như không phải có Đại sư ngăn trở, mọi người đã xuất phát tìm kiếm ở ngọn núi kia một lượt rồi.

Ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, ánh sáng tinh khiết chiếu lên mỗi người ở Sử Lai Khắc học viện tạo nên nhưng cái bóng đen trên mặt đất, trong tâm Tiểu Vũ cùng đã tuyệt vọng mà trở nên lạnh như băng, trong mắt nàng sự mong chờ đã dần dần chuyển hóa thành sự chết chóc.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng tiêu dài vang vọng khắp bầu trời đêm, trong đêm yên tĩnh tiếng tiêu dài như vậy vang lên vô cùng rõ ràng.

Giống như là bị lửa đốt, tất cả những người của Sử Lai Khắc học viện đều đứng dựng cả dậy, sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Tiểu Vũ liền biến thành ngọn lửa hưng phấn điên cuồng thiêu đốt, không để ý đến cái gì chỉ hướng đến ngọn núi mà liều mạng chạy.

"Ca, Tử nhi." Nàng la lên, thanh âm của nàng bởi vì khóc nhiều quá đã trở nên khàn khàn, thầm mong sớm thấy được bóng dáng của hai người kia.

Đúng vậy, tiếng tiêu dài đó đích thị là của Huyết Tử, từ phía trên ngọn núi, thân ảnh thon dài của hai người dưới ánh trăng xuất hiện hai cái bóng một dài một ngắn. Huyết Tử đã chuẩn bị sẵn Phong Dực, đang chuẩn bị đi lên gần bên mép để phi xuống dưới.

Thì một tình huống đã không may xảy ra, khiến cho mọi người hết sức kinh diễm.

"AAAAAAAA.." BÀ TỔ NỘI CH* TÊN NÀO ĂN CHUỐI VỨT VỎ LUNG TUNG.

Đường Tam cứ ngỡ là Huyết Tử phấn khích khi gặp lại Tiểu Vũ nên mới hét lớn chứ không nghĩ tới là nàng té thiệt khi đang có Phong Dực trên lưng. Nhưng nếu hắn biết 1 phút sau xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ... dù bằng cách nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ kéo nàng lên cho bằng được.

Hai đạo thân ảnh, một từ trên trời giáng xuống, một từ dưới đất điên cuồng chạy lên, dưới ánh trăng tròn sáng rực rỡ đang không ngừng tiến lại gần nhau.

Và....

P/s: Xin được chân thành nhắc nhở mọi người đây là ngôn tình.
Bình Luận (0)
Comment