[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 16

Ngày hôm sau.

“Cậu làm thật sao? Làm nũng với cha đỡ đầu? !” Draco hoảng sợ nói.

Harry trừng to mắt: “Không phải cậu bảo mình làm vậy sao?”

Draco xấu hổ sờ sờ mũi: “Khụ, ta chỉ nói vậy thôi, kì thực cũng không nghĩ cậu dám đi….”

“Draco!” Harry đỏ bừng mặt đấm Draco.

Neville ở bên cạnh cười trộm.

Vài ngày nay Harry cứ lâng lâng trong cảm giác mong chờ lại có chút không dám tin, làm mỗi tối tới cấm túc cậu lại lén nhìn Severus, bị phát hiện thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệt quay đi.

Severus dở khóc dở cười. Y cảm thấy mình đã đủ khoan dung, vì cái gì vật nhỏ này vẫn bị dọa như vậy?

Sáng ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đầu tiên, Severus nhặt được một tiểu hoan bọc trong lớp áo  măng tô thật dày nhưng vẫn lạnh tới mức cái mũi đỏ bừng.

Y mở cửa cho vật nhỏ vừa nhìn đã biết đã đứng chờ rất lâu vào phòng, sau đó gọi gia tinh mang tới một li chocolate nóng và bữa sáng.

Vật nhỏ kinh ngạc nhìn y lại nhìn nhìn bữa sáng, bộ dáng không dám tin.

“Cậu Potter, chẳng lẽ ngươi đang chờ giáo sư độc dược hèn mọn này tự mình đút ngươi ăn sáng sao?” Severus mất kiên nhẫn nói.

Harry rụt cổ, ngoan ngoãn nói cám ơn, sau đó vội vàng ngồi trước lò sưởi hai ba ngụm giải quyết khẩn cấp bữa sáng, cũng không còn sợ sệt, chỉ thấy một đôi mắt to tròn xanh biếc nhìn người ta, cứ như một sủng vật bé nhỏ chờ đợi chủ nhân xoa đầu.

Severus thầm cười trong lòng, gương mặt không chút thay đổi đi qua nắm lấy tay vật nhỏ, tay khác bắt đầu khởi động khóa cảng, chìa khóa này lấy từ chỗ Dumbledore, năm nào lão hiệu trưởng cũng dành thời gian tới thung lũng Godric một chuyến.

Thung lũng Godric vào tháng 12 đã phủ đầy tuyết trắng, bởi vì hai người tới sớm nên không bắt gặp người nào trong vùng thôn xóm hỗn độn phù thủy và Muggle này.

Trung tâm thôn xóm có một quảng trường nhỏ, chính giữa có dựng một bia đá tưởng niệm chiến tranh. Nơi này cũng có vài cửa hàng nhỏ, một cái bưu điện, một quán bar, còn có một nhà thờ nhỏ, cửa thủy tinh lóng lánh phản chiếu ánh mặt trời.

Bia kỉ niệm đã được làm phép, một khi phù thủy đi ngang nó sẽ biến hóa, không còn là một tấm bia đá khắc chữ, mà biến thành một bức tượng ba người, một nam nhân tóc rối, một người phụ nữ tóc dài xinh đẹp thiện lương, còn có một đứa nhỏ nằm trong vòng tay người mẹ.

Severus làm một thần chú giữ ấm cho Harry, kéo cậu đi vào.

Harry ngẩng đầu nhìn bia kỉ niệm, ánh mắt mở thật to, biểu tình không biết là khao khát hay khổ sở.

Cách rất nhiều năm mới thấy lại Lily—— mặc dù chỉ là bức tượng—— Severus phát hiện mình không còn cảm giác đau lòng bứt rứt khi biết Lily chọn Potter cha. Tình cảm rung động cùng khát khao dành cho Lily, dường như bất tri bất giác bị khoảng thời gian hai mươi mấy năm thống khổ ăn mòn, chỉ còn lại áy náy cùng hoài niệm với người bạn thân.

Tháng năm thật sự rất dài, dài tới mức y đã từng nghĩ không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.

Nhưng mặc kệ là ai ban cho y cơ hội sống lại này, y thực sự cảm kích. Bởi vì rốt cuộc y có cơ hội tận mắt nhìn thấy người kia diệt vong, rốt cuộc có cơ hội thoát khỏi cuộc sống thống khổ trước kia. Cuộc sống vô vọng đời trước trải qua một lần đã quá đủ rồi, sau khi chết một lần, y không còn dũng khí kiên trì lâu vậy nữa.

Đối với Lily vẫn còn hổ thẹn, nhưng y đã có phương pháp bồi thường rất tốt, chính là không để đứa con của Lily gánh vách trách niệm nặng nề không nên đặt trên vai một đứa nhỏ, để nó như bất cứ đứa bé bình thường nào có thể bình an lớn lên. Mặc kệ vật nhỏ trước mắt hoàn toàn không có chút cảm kích, thấy y hệt như thấy quái thú, cũng không quan trọng.

Y cúi đầu nhìn vật nhỏ chăm chăm nhìn tấm hình bức tượng điêu khắc mà im lặng rơi nước mắt, nhịn không được đưa tay xoa mái tóc bù xù: “Đi thôi, tới mộ địa.”

“Dạ.” Đứa bé buồn bã lên tiếng, cẩn thận theo sát y đi vào cổng mộ địa.

Đứng giữa một khoảng sân lót gạch lóng lánh ánh bạc, tìm kiếm trong số bia mộ khắc tên các gia tộc phù thủy từ cổ xưa một chốc, cuối cùng cũng tìm được ngôi mộ của vợ chồng Potter.

Mộ bia rất sạch sẽ, thoạt nhìn hình như có người thường xuyên quét dọn, ảnh chụp trắng đen của vợ chồng Potter được khảm trên bia mộ, hai người còn rất trẻ, mỉm cười sáng lạn như phong cách của Gryffindor. Harry cắn môi, nước mắt mãnh liệt trào ra. Ngay cả bi thương cũng vô thanh vô tức, dường như đứa nhỏ đã quen kiềm chế tất cả tình tự của mình.

Severus yên lặng lấy một đóa hoa lili trắng trong túi không gian, ngồi chồm hổm xuống đặt trước mộ.

“Đó là hoa mẹ thích sao?” Harry nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.”

Harry ngồi xổm xuống bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại, chôn đầu vào giữa hai đầu gối, bả vai có chút run rẩy, cuối cùng nhịn không được phát ra tiếng nức nở nhỏ.

Bé con thoạt nhìn thực nhỏ bé.

Severus ngây ngốc nhìn vật nhỏ, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Vật nhỏ dường như sắp hỏng mất ‘Oa’ một tiếng nhào vào lòng y khóc thảm thiết.

Severus theo bản năng đón được cậu, tay phải dường như mất kiểm soát không ngừng vỗ về tấm lưng gầy yếu của vật nhỏ.

Nước mắt nóng bỏng không ngừng nhiễu ướt bả vai y, rất nhanh đã ướt một mảng lớn quần áo, sau đó vì nhiệt độ thấp mà trở nên lạnh lẽo đến tận xương.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, cuối cùng cũng ngừng lại.

Severus cúi đầu——vật nhỏ cư nhiên khóc mệt lăn ra ngủ! Lông mi còn tích nước mắt, cư nhiên cứ vậy mà ngủ!

Nghĩ tới sáng sớm nay đã đứng chờ ngoài cửa văn phòng, lại nhìn quầng thâm dưới mắt, Severus biết vật nhỏ này nhất định đêm qua không ngủ ngon, nói không chừng căn bản là không ngủ được.

Y thở dài, khởi động khóa cảng quay về Hogwarts.

Điểm đến của khóa cảng là văn phòng hiệu trưởng, Dumbledore thấy y ôm Harry thì hoảng sợ, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Severus không kiên nhẫn trừng mắt: “Không có việc gì, chỉ đang ngủ thôi.”

Sau đó vốc một bụm bột floo quăng vào lò sưởi âm tường quay về văn phòng của mình.

“A? Fawkes, Severus lần này không bảo ta mang Harry đi, anh ta cư nhiên tự mình mang về!” Dumbledore kinh ngạc kêu lên.

Fawkes vẫn như cũ khinh thường đưa mông đối mặt với cụ.

Severus trở về văn phòng mới ý thức mình vừa đem theo một phiền toái nhỏ. Y ảo não thở mạnh, đặt vật nhỏ xuống sô pha trước lò sưởi, tháo kính mắt quăng lên bàn trà, như lần trước biến gối sô pha thành thảm lông. Vật nhỏ ngủ say xưa, động tác không chút ôn nhu nào của Severus cũng không đánh thức cậu.

Mãi tới trưa Harry mới tỉnh lại, cậu híp mắt bò dậy, xoay xoay thắt lưng, sau đó đưa tay sờ soạng tìm mắt kính.

Severus ngồi đọc sách trên sô pha đối diện nhắc nhở: “Mắt kính của ngươi trên bàn trà.”

“A, cám ơn.” Harry mơ mơ màng màng mỉm cười, lấy mắt kính đeo vào, sau đó mới phản ứng: “A! S s s Snape giáo sư!”

Đứa nhỏ sợ tới mức nhảy dựng lên, thảm lông rơi xuống đất, cậu luống cuống nhặt lên.

“Cậu Potter, ta không nhớ tên mình từ lúc nào đổi thành ‘S s s Snape giáo sư’, chẳng lẽ đây là phát minh mới của cứu thế chủ?” Severus cười thầm trong lòng, gương mặt lại vô cùng bình tĩnh.

“Thực xin lỗi, giáo sư!” Harry vòng tay ra sau lưng, ủ rũ đứng trước mặt y, chân tay không ngừng di động: “Thực xin lỗi, cái kia…… em….. ở mộ địa……”

“À, cậu Potter rốt cuộc cũng ý thức được mình từng cố tình dùng nước mắt để nhấn chìm giáo sư độc dược của mình.” Severus nhìn vật nhỏ co quắp như sắp bật khóc, ánh mắt hiện lên ý cười.

Đứa nhỏ đáng thương vì cúi đầu hoàn toàn không nhận ra biểu tình của giáo sư độc dược hệt như chủ nhân đang trêu chọc sủng vật, còn bị lời nói của y làm sợ hãi, không ngừng nói xin lỗi.

Còn chọc nữa chắc sẽ khóc thật….. Severus quyết định buông tha: “Được rồi, Potter, ngươi tính lãng phí bao nhiêu thời gian của ta nữa? Lập tức rời khỏi văn phòng của ta.”

“Dạ, giáo sư!” Harry như được ân xá vội vàng gật đầu, xoay người chạy về phía cửa, cuối cùng còn quay đầu lại nói một câu: “Hôm nay rất cám ơn thầy, giáo sư.” Sau đó vội vàng trốn chạy.

Bình Luận (0)
Comment