[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 26

Severus cố gắng một ngày, Harry đối mặt với y vẫn câm như hến, nói cũng không được vài câu. Mỗi khi Severus tới gần đứa nhỏ lại toát ra vẻ mặt sợ sệt, giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần để trốn chạy. Severus thực sự không có cách nào.

Buổi tối, Dumbledore cùng Sirius theo hẹn đúng giờ tới trang viên Malfoy, cùng Lucius, Severus đi tới nhà cũ Gaunt, theo kế hoạch hủy diệt chiếc nhẫn hồn khí kia.

Đây là một khu nhà cổ quái được xây dựng trong thung lũng, kết cấu bằng gỗ thoạt nhìn đã mục nát không chịu nỗi, ngoài thung lũng còn có một ngôi làng, bất quá vì bọn  họ hành động vào ban đêm nên cũng không bị ai nhìn thấy.

Sirius phụ trách chiếu sáng, ba người còn lại hợp tác diệt trừ ác chú bám trên căn nhà, sau đó cẩn thận tiến nhập vào phòng ốc bên trong.

Bởi vì đời trước Severus cũng chỉ nghe bức họa Dumbledore kể lại, không chân chính nhìn thấy nên y cũng chỉ biết chiếc nhẫn kia được giấu ở một ô vuông rỗng dưới sàn nhà, vị trí cụ thể cũng không rõ. Ác chú trong phòng so với bên ngoài còn nhiều hơn, mọi người bận rộn hơn hai giờ mới tìm được vị trí của hồn khí.

Cảnh cáo 3 người nếu phát hiện không thích hợp phải lập tức đánh tỉnh mình, Severus tập trung bế quan bí thuật, cầm lấy chiếc nhẫn mặt hắc bảo thạch.

Y biết mình sẽ thấy những thứ đầy cám dỗ.

Bên tai vang lên một âm thanh tràn ngập mê hoặc: “Mang ta đi, mang ta đi, ngươi không phải muốn cậu ta sao? Ta cho ngươi…….”

Trước mắt y xuất hiện hình ảnh mình đang ôm Harry, vật nhỏ ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, đang ngồi phơi nắng giữa một rừng hoa nở rộ, thỉnh thoảng còn mỉm cười thật ngọt ngào, nụ cười không hề có chút sợ sệt.

Severus cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng duy trì bế quan bí thuật, chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng.

Vừa lao ra khỏi cánh cửa gỗ mục này, âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu lập tức biến mất, ảo giác trước mắt cũng biến mất. Y như trút được gánh nặng đưa nhẫn cho Dumbledore vừa đuổi theo sát nút phía sau, sau đó mới phát hiện trán mình đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

Xử lý qua vài cái hồn khí, Dumbledore đã rất có kinh nghiệm. Cụ đặt nhẫn lên một khối đá trên mặt đất, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ thật dài của Lệ Hỏa. Đốt nhẫn xong, lão nhân còn chưa hả giận mà đốt luôn cả căn nhà, sau đó mới mỗi người chia một ngã rời đi.

Severus như cũ theo Lucius quay về trang viên Malfoy, Sirius vì công việc gia tộc quấn lấy, ngay cả thời gian nhìn mặt con đỡ đầu cũng không có, theo hắn nói thì tối nay còn một đống văn kiện lớn phải giải quyết, đành phải ai oán chạy về nhà.

Severus cùng Lucius trở về trang viên đã khá khuya, nhưng Narcissa cùng hai đứa nhỏ vẫn chưa ngủ, hình như đang đợi bọn họ về.

Narcissa thấy hai người liền bước tới đón, kéo Lucius ân cần hỏi thăm, Draco cũng vậy.

Severus còn đang nghi hoặc Narcissa sao lại đem sự tình này nói cho bọn nhỏ thì chợt nghe thấy âm thanh rụt rè của Harry: “Ách, Snape giáo sư……”

Severus trong lòng xẹt qua một tia kinh hỉ, vật nhỏ chủ động nói chuyện với y! Y điều chỉnh lại biểu tình của mình, cố gắng làm mình có vẻ nghiêm túc, đắn đo mãi mới nói: “Chuyện gì?”

Vật nhỏ đứng cách y ít nhất là 3 thước, nhưng có vẻ cố gắng dùng hết dũng khí hỏi: “Thầy có việc gì không? Draco nói cậu ấy nghe Sirius nói mọi người đi làm một chuyện rất nguy hiểm……”

Severus nhìn gương mặt nhỏ nhắn rụt rè, nhưng ánh mắt nao núng lại chất chứa quan tâm nồng đậm, trái tim y cũng sắp tan chảy. Vật nhỏ này luôn thiện lương như vậy, cho dù rất sợ hãi mình, nhưng luôn đúng lúc quan tâm y.

Y thoáng nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”

Harry tựa hồ bị thái độ ôn hòa của y dọa sợ, có chút không được tự nhiên chớp chớp mắt vài cái, sau đó lập tức trốn ra sau lưng Narcissa.

Tâm tình vừa mới tốt lên của Severus lại lập tức uể oải.

Những ngày kế tiếp, Severus vẫn tiếp tục sử dụng kế sách trước đó, ý đồ chậm rãi phá vỡ sự sợ hãi của Harry dành cho mình, nhưng hiệu quả đạt được quá nhỏ, vật nhỏ phát hiện mình chạm mặt với y ngày càng nhiều thì càng trốn tránh bạo hơn, trừ bỏ ba bữa cơm, Severus rất hiếm khi thấy mặt cậu. Điều này làm y không khỏi bắt đầu chán ghét trang viên Malfoy diện tích khổng lồ lại có quá nhiều phòng ốc.

Huống hồ chi y cả ngày cũng không phải không có việc gì mà cứ đi chặn đường Harry, dù sao trước mắt hồn phiến trên đầu Harry vẫn là vấn đề nghiêm trọng, theo đề nghị của Dumbledore, y bắt đầu cố gắng lục tung tàng thư của gia tộc Malfoy đề tìm kiếm biện pháp, bất quá vấn đề này cũng như tình cảm không hề tiến triển được chút nào.

Lucius cảm giác nếu còn như vậy lão bằng hữu thật sự không còn hi vọng, vì thế bắt đầu nảy ra chủ ý, tỉ như bảo Harry mang trà bánh tới cho Severus v…v……

Vì thế lúc trưa, vật nhỏ bưng một khay trà nơm nớp lo sợ đi vào tàng thư của gia tộc Malfoy. Cậu đi qua vài giá sách, rốt cuộc phát hiện Severus đang ngồi bên cạnh cánh cửa sổ lớn.

Vật nhỏ thấy giáo sư độc dược đang ngồi trên một chiếc sô pha nhỏ, trên chiếc bàn tròn trước mặt, dưới chân, trên thảm có rất nhiều quyển sách thật dày. Severus tay cầm bút lông chim, thỉnh thoảng cau mày ghi chú lại trên tấm da dê, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc.

Harry dừng lại, không dám bước tới nữa, nghĩ tới bộ dáng đáng sợ của giáo sư khi bị mình quấy rầy, vật nhỏ rùng mình, bưng khay trà muốn xoay người bỏ chạy.

Severus kì thực từ sớm đã chú ý tới cậu, vốn định từ từ xem vật nhỏ có dám đi tới hay không, ai ngờ chờ một hồi vật nhỏ lại muốn chạy trốn! Y đành phải hắng giọng, hết mức ôn hòa hỏi (đương nhiên, Harry không cảm nhận được chút ôn hòa nào): “Potter, tìm ta có chuyện gì?”

Harry run lên một chút, quay nửa người trở lại, lén nhìn y một chút, phát hiện sắc mặt y không quá khó xem mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, nề nếp trả lời: “Chú Lucius bảo em mang trà tới cho thầy, giáo sư.”

Severus dọn sách trên bàn xuống: “Lại đây.”

Harry ngoan ngoãn đặt khay trà xuống, còn rót cho y một tách hồng trà.

“Ngồi.” Severus chỉ chỉ sô pha đối diện.

Harry không biết làm sao cũng đành phải ngồi xuống, không biết thầy định làm gì.

Severus bắt đầu phiền não, y không biết lúc này nên làm gì…… đột nhiên, y thấy trên khay trà còn một dĩa bánh nướng, ánh mắt sáng lên, ghét bỏ chỉ Harry nói: “Bánh nướng này cũng là hắn bảo ngươi đem tới?”

Harry gật gật đầu.

“Ăn đi.” Severus nói.

Harry không hiểu mở to mắt: “Sao cơ?”

“Ta nói, ăn phần bánh nướng này.” Severus nhìn cậu nói: “Đây là tự tay Narcissa làm, không lẽ ngươi muốn nàng phí công vô ích?”

Harry kinh ngạc nhìn y, đôi mắt to rõ ràng đang hỏi: Sao thầy không ăn a? Bất quá vật nhỏ không có can đảm phản kháng Severus đành yên lặng ăn bánh.

Severus thấy cậu như một con sóc con nhẫn nhục chịu đựng gặm bánh nướng, đột nhiên cảm thấy hình như mình lại làm hỏng chuyện……. Đáng chết! Rõ ràng muốn nói chuyện với vật nhỏ, sao lại biến thành như vậy!

Y ảo não nhìn Harry cầm khối bánh thứ hai, đưa tay cản lại: “Quên đi, không cần ăn nữa.”

“Dạ.” Harry đặt bánh xuống, cúi đầu yên lặng nhìn đầu gối mình ngẩn người.

Severus có cảm giác vô lực xoay quanh người mình mấy ngày nay lại bắt đầu xuất hiện, y bất đắc dĩ phất tay: “Ngươi ra ngoài đi.”

Harry giống như được ân xá đứng lên, nhẹ nhàng lại không kém vội vàng chạy đi.

Severus nhìn bóng dáng cậu đi mà ngây ngốc một lát, thở dài, sau đó lại chui đầu vào mớ sách vĩ đại tìm kiếm manh mối có giá trị.

Chuyện làm y uể oải không chỉ có việc này.

Sau buổi cơm chiều, Draco kéo Harry đi tản bộ, Severus đi tới tàng thư phòng vừa vặn bắt gặp bọn nhỏ quẹo qua góc hành lang. Hai đứa nhỏ vừa đi vừa thì thào nói chuyện, vì nghe thấy tên mình, Severus liền làm một câu chú ảo ảnh cùng vũ mao cước, lén lút theo sau.

“Draco, cậu nói xem Snape giáo sư muốn làm gì?” Y nghe Harry khổ não nói: “Thầy ấy gần đây rất lạ nha, cứ nhìn mình chằm chằm, hơn nữa nói chuyện cũng rất kì quái……”

Draco nghi hoặc hỏi: “Lạ chỗ nào? Cha đỡ đầu không phải không chửi sao? Hình như cũng không còn hung dữ với cậu.”

“Cũng vì vậy mới kì quái nha!” Harry nói: “Cha đỡ đầu của cậu chán ghét mình như vậy, học kì trước thầy còn rất hung dữ, sau đột nhiên lại biến thành như vậy? Hôm qua hình như thầy còn cười với mình…….. Draco, mình có dự cảm xấu, có thể thầy lại nghĩ ra phương thức khác để làm khổ mình.”

Severus dở khóc dở cười.

Draco vỗ vai Harry: “Đừng lo lắng, Harry, cậu nghĩ nhiều quá rồi, nếu cha đỡ đầu muốn làm khó thì sẽ dứt khoát nói thẳng,cần chi phải phí nhiều tâm tư như vậy? Ta đoán có lẽ mẹ đã nói cha đỡ đầu nên đối xử với cậu tốt hơn một chút.”

Harry kiên quyết lắc đầu: “Draco, cậu không hiểu, loại cảm giác này thực sự rất kì quái, không phải mình nói xấu cha đỡ đầu của cậu, nhưng mà mình thấy thầy như vậy so với lúc hung dữ còn đáng sợ hơn…….”

Severus cười khổ.

Draco tiếp tục an ủi bạn tốt: “Ai, thôi cứ mặc kệ cha đi, cậu cứ trốn là được rồi.”

Severus thực sự muốn quăng một câu ác chú cho đứa con đỡ đầu.

Harry vô cùng đồng ý gật đầu: “Cậu nói đúng, không thể trêu vào thì mình trốn là được rồi.”

Severus thực sự hối hận, nếu lúc Harry nhỏ lại thái độ mình tốt hơn một chút, sau khi Harry khôi phục cũng không tra tấn cậu lâu như vậy thì nói không chừng hiện tại Harry cũng không sợ y!

Nhìn theo bóng dáng của vật nhỏ ngày càng xa, y bất đắc dĩ thở dài.
Bình Luận (0)
Comment