[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 39

“Kì thực nếu Dobby tới đây ngược lại lại là chuyện tốt.” Severus trầm ngâm một lát nói: “Như vậy chúng ta có thể xác định Chiếc cúp có phải đã tới trang viên Malfoy hay không.

Lockhart phu nhân gật đầu đồng ý, sau đó đánh giá y từ trên xuống dưới một lần, bộ dáng thực kinh ngạc: “Kì quái, tính tình thầy gần đây ngày càng tốt, cư nhiên nói chuyện cũng không phun nọc, sức mạnh tình yêu thực sự vĩ đại như vậy? Hoàn toàn bất đồng với hình tượng ta thấy trong sách a!”

Sắc mặc Severus lập tức âm trầm, lạnh lùng liếc mắt: “Ngươi nói quá nhiều, không phát hiện chồng ngươi hệt như một cô gái nhỏ bị người ta cướp đi con búp bê vải à? Cả ngày nói mấy câu buồn nôn có tư cách gì nói ta?”

“Ha ha ha ha!” Lockhart phu nhân cười ha hả: “Đó gọi là tình thú, thầy không hiểu được đâu! Ta chờ tới ngày thầy nói chuyện buồn nôn, cố lên!” Nàng xấu xa nháy mắt: “Bất quá có vẻ con đường của thầy còn khá gập ghềnh a……”

Severus tức giận đứng lên đi về phía khán đài Hufflepuff, mặc kệ Dobby có tới hay không, y cảm thấy nên ở bên cạnh Harry vẫn an tâm hơn.

Nhóm tiểu hoan Hufflepuff thấy giáo sư độc dược đi về phía bọn họ thì sợ tới mức cả đám lập tức bật dậy lui qua một bên, sau đó trơ mắt nhìn sắc mặt đen kịt của giáo sư độc dược (được rồi, mặc kệ lúc nào thì Severus trong mắt đám nhỏ đều đặc biệt đáng sợ……) ngồi xuống cạnh Harry yếu ớt (? !) đáng yêu của bọn họ.

“Giáo sư? Sao thầy lại qua đây?” Harry nghi hoặc hỏi. Mà Neville vốn đang ngồi cạnh cậu lập tức nhích về phía bên cạnh.

Severus nhẹ nhàng nói: “Có chút việc.”

“Ồ…….” Harry gật đầu, cũng không hỏi lại là có chuyện gì, quay đầu nhìn qua Nivelli: “A? Neville, cậu chạy xa như vậy làm gì, lại đây, chuyện khi nãy còn chưa nói xong.”

Neville liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó như bắt được cứu tinh túm lấy học tỉ Sylvanas, cười gượng với Harry: “Không được, không được, học tỉ Sylvanas tìm mình có việc.”

Sylvanas rất phối hợp kẹp đầu Neville vào khuỷu tay, kéo cậu tới gần mình một chút, sau đó mỉm cười xua tay với Harry: “Harry, cho ta mượn Neville một chút, tý lại trả cho cưng!”

Harry đồng tình liếc mắt nhìn Neville—— trên thực tế trong mắt người khác cậu mới là người cần ánh nhìn đồng tình—— sau đó quay đầu ríu rít thì thầm nói chuyện với Severus: “Giáo sư, thầy xem, Draco ra rồi kìa, hôm nay cậu ta thực đẹp nga, thầy nói xem bao giờ cậu ta mới bắt được quả Snitch vàng? Em nói thầy nghe nga, Draco rất lợi hại, mỗi lần huấn luyện cậu ấy đều bay rất nhanh, ‘vèo vèo vèo’, đội trưởng bọn họ nói cậu ta là cầu thủ ưu tú nhất Hogwarts blablabla……”

Severus nghe vậy liền híp mắt nhìn về phía Draco.

Đứa con đỡ đầu đáng thương của y đứng trên sân bóng đang định leo lên chổi bay thì đột nhiên sau lưng lạnh băng. Cậu nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó bị đội trưởng thúc giúc mới leo lên chổi bay vút lên.

Bà Hooch làm trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu, cầu thủ hai đội nhanh chóng bay vút lên không.

Đám đông bắt đầu ồn ào, vui vẻ bàn luận nhìn bọn họ bắt đầu bay lên, Harry hưng phấn mở to đôi mắt nhìn theo bóng dáng bằng hữu, vô thức túm lấy ống tay áo của Severus, hưng phấn chỉ y xem: “Giáo sư, Draco bay thật cao a, thầy xem, thầy xem!”

Severus hừ lạnh một tiếng như trả lời, rút đũa phép đề phòng.

Draco bay cao hơn nhiều so với các thành viên trong đội, híp mắt quan sát xung quanh, tìm kiếm quả Snitch vàng. Harry nhìn cậu không chớp mắt, thỉnh thoảng lại phấn kích hoan hô vì một động tác khó.

Đúng lúc này, một quả bóng màu đen như một mũi tên lên dây bay vút về phía khán đài.

Đồng tử Severus co rút, kéo Harry vào lòng, giơ đũa phép bắn ra một câu chú ‘chia năm xẻ 7′ về phía quả bóng đã gần sát trước mặt, quả bóng cách bọn họ khoảng ba thước anh thì nổ tung thành bột phấn, văng tung tóe trên đầu đám tiểu hoan.

Đám học trò hoảng hốt la ó, luống cuống phủ bụi trên người.

Nhưng vẫn chưa chấm dứt, rất nhanh hai quả khác theo hai hướng khác nhau kéo tới, lúc này viện trưởng Hufflepuff, Sprout giáo sư cũng nhận ra có điểm không thích hợp, vội vàng phối hợp với Severus đánh vỡ hai quả bóng này.

Trên sân đấu bây giờ chỉ còn quả Snitch vàng không biết ở nơi nào.

Severus cũng không thả lỏng đề phòng, y dùng một tay che chở Harry, một tay cầm chặt đũa phép đưa trước mặt.

Đám học trò cũng nhận thấy có chuyện.

Tường thuật viên của trận bóng kích động hô to: “Ôi! Hiện tại là tình huống gì a? Truy thủ sao lại để Bludger tập kích người xem? Tấn thủ đâu?”

Bà Hooch thổi còi tạm dừng trận đấu, sau đó lấy ra một quả Quaffle và hai quả Bludger khác.

Trận đấu một lần nữa bắt đầu không được vài phút, ba quả bóng này lại bay về phía Harry.

Người xem nhốn nháo.

Seevrus lại hợp tác với Sprout giáo sư đánh vỡ.

Lúc này khán đài đã bắt đầu ồn ào, tất cả mọi người đều châu đầu nghị luận.

Nhóm tiểu hoan vô cùng bất an, bởi vì hai lần tập kích đều hướng về phía bọn họ.

Bà Hooch không thể không tạm dừng trận đầu một lần nữa, lấy ra số bóng cuối cùng.

Ngay lúc vừa cất cánh bay vút lên, nhóm tiểu động vật còn đang bàn tán xem còn phát sinh trận tập kích nào hay không thì nhóm Slytherin phát ra tiếng hoan hô vang dội, tầm thủ Draco của bọn họ đang cưỡi trên chổi bay, tay phải giơ cao, đôi cánh vàng chóe của quả Snitch chấp chới theo kẽ tay cậu, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Bà Hooch như trút được gánh nặng thổi còi kết thúc trận đấu, bởi vì kế ước pháp thuật, tất cả quả bóng lập tức bay trở về rương chứa.

Tường thuật viên gào to: “Slytherin đã bắt được Snitch vàng! Ôi, đây đúng là một trận bóng tồi tệ, tất cả truy thủ cùng tấn thủ hoàn toàn không có đất dụng võ! Chúng ta hãy chúc mừng các cầu thủ của Slytherin, vận khí của bọn họ hôm nay quá tuyệt vời!”

“Jordan!” McGonagall giáo sư phụ trách giám sát tường thuật viên nghiêm khắc đánh gãy cậu.

Draco đen mặt đáp xuống đất, bị đội viên bao vây. Có vẻ cậu bị tường thuật viên nhà Gryffindor chọc giận không nhẹ.

“Giáo sư, có chuyện gì vậy?” Harry không hiểu gì cả ngẩng đầu nhìn Severus: “Sao bóng lại bay về phía chúng ta?”

Severus buông cậu ra, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, xác định không bị thương tổn gì mới thở nhẹ một hơi, trấn an xoa đầu cậu: “Không có việc gì, bóng dùng nhiều năm quá bị lỗi thôi, chút nữa đừng theo nhóm đồng học, theo ta về hầm đi.”

Vật nhỏ nhìn Draco còn trên sân bóng, buồn bã nói: “Chính là em hứa cùng Neville và Draco tổ chức tiệc chúc mừng, tụi em đang định tìm một nơi……”

“Tới hầm chúc mừng đi!” Severus thay cậu quyết định: “Ngươi đi hẹn thời gian với Longbottom đi, bảo nó thông tri Draco, bên ngoài không an toàn.”

“Dạ…..” Vật nhỏ bước qua vài bước kéo Neville đang định rời đi, nhỏ giọng thì thào.

Tiểu bằng hữu Neville nghe lời cậu nói xong sắc mặt lập tức biến sắc.

“Neville~đi mà đi mà, giáo sư đối với mình tốt lắm, thầy nói làm tiệc chúc mừng bên ngoài không an toàn~Draco cũng đi nữa~” Harry lắc lắc tay bạn tốt: “Cậu nghĩ xem, lỗ như chúng ta ở bên ngoài bị thứ gì đó bay tới như hồi nãy thì sao bây giờ~”

Neville nhìn Severus, đáng thương gật đầu: “Được rồi, mình về kí túc xá trước, tối mình qua……”

Harry cười tủm tỉm thả tay cậu ra, quay về bên cạnh Severus.

Severus vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

“Dạ!” Vật nhỏ thích thú theo sát y rời khỏi khán đài.

Neville nhìn theo bóng dáng bạn tốt ngày càng xa, khóc không ra nước mắt thở dài một hơi, ủ rũ đi xuống khán đài.

Draco cầm chổi chuẩn bị rời khỏi sân bóng liếc mắt liền thấy tiểu hoan đang chờ, gọi một tiếng để cậu chạy tới.

Neville nước mắt lưng tròng nhào tới túm lấy cánh tay cậu, ủy khuất nói: “Draco~Harry không thương chúng ta……..”

“Sao vậy?” Draco cười hỏi: “Cậu ta làm gì?”

“Từ lúc tới ở với Snape giáo sư, rất ít ở chung với chúng ta……” Neville thực thương tâm: “Trước kia chúng ta lúc nào cũng ở cùngnhau…. bây giờ chỉ có mình với cậu……”

Draco nắm tay dắt cậu chậm rãi đi tới: “Ngươi không thích ở cùng với ta?”

“Không phải, chính là thấy thiếu thiếu một người có chút không quen…..” Neville hít hít mũi, ỉu xìu nói: “Cậu xem, ngay cả chúng ta hẹn trước tới nhà kính chúc mừng cũng không còn, cậu ấy nói Snape giáo sư bảo chúng ta tới hầm làm tiệc chúc mừng……”

“Cái gì? !” Draco mở to mắt: “Cha đỡ đầu nói vậy? !”

“Ừm….Harry nói Snape giáo sư bảo bên ngoài không an toàn…..” Neville gật đầu: “Cậu ấy còn nói Snape giáo sư đối xử tốt với cậu ấy lắm…… sao lại thế này a? Học kì trước không phải thầy luôn làm khó dễ Harry sao?”

Draco im lặng nhìn trời….. cậu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng……

Harry gần đây quả thực không ở cùng với bọn họ nhiều, lúc khai giảng thì vẫn bình thường, mấy tuần gần đây thì càng ít thấy cậu ta tới đại sảnh dùng cơm.

Cậu thì cũng không sao, dù sao cậu cũng có chuyện của mình ở Slytherin, nhưng Neville sẽ cô đơn nhiều lắm, đứa nhỏ này lúc trước mỗi bữa cơm đều cùng Harry ở chung một chỗ, sau khóa học cũng bám dính lấy nhau như hình với bóng, bây giờ đột nhiên thiếu Harry làm bạn, đứa nhỏ nhất định rất khó chịu……

Draco nhìn Neville buồn bã, âm thầm hạ quyết tâm trong lòng: ‘Mình nhất định phải cướp Harry từ tay cha đỡ đầu về!’

Bất quá nguyện vọng này chỉ sợ rất khó đạt được.
Bình Luận (0)
Comment