[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 50

Severus vội vàng chạy tới lầu bốn sau đó lao vào mật đạo phía sau bức tượng phù thủy một mắt, y nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía trước, làm một câu chú vũ mao cước sau đó tiếp tục đuổi theo.

Y không biết vì sao Pettigrew  không dùng khóa cảng lại sử dụng mật đạo này, nhưng lúc này y thực sự cảm kích vì điều đó, nếu Pettigrew dùng khóa cảng đưa Harry đi, thật sự không có cách nào tìm được.

Thông đạo này ngoằn ngoèo khúc khuỷu không khác gì hang thỏ, với chiều cao của Severus đi lại có chút khó khăn, y phải khom lưng cố chạy về phía trước, bởi vì mặt đất không bằng phẳng thỉnh thoảng lại bị vấp chân chúi nhủi về trước, ánh sáng từ đũa phép cũng yếu ớt, tiếng bước chân phía trước thỉnh thoảng lại biến mất, làm y thực lo lắng, buồn bực, cơn giận với Pettigrew dần dần dâng lên đỉnh điểm.

Đuổi theo khoảng nửa giờ, tựa hồ cũng đã bắt kịp, y có thể nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy người. Vì phòng ngừa Pettigrew phát hiện ra y mà làm ra chuyện tổn thương Harry, y lập tức tắt ánh sáng từ đầu đũa. Lại đuổi theo thêm một đoạn, thông đạo dần dần hướng lên trên.

Mười phút sau, y bước lên những bậc thang đá đã hư hỏng, thềm đá kéo dài lên trên, y không thấy được, ánh sáng vẫn rất u ám, không thấy được gì phía trước, bất quá có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng thở dốc.

Thềm đá rất dài, Severus cũng không đủ kiên nhẫn để đếm xem có bao nhiêu bậc thang, không lâu sau phía trên truyền tới một tiếng ‘kót két’, cánh cửa bị kéo ra, ánh sáng lập tức chiếu rọi vào trong, y vội vàng đứng lại, vô thanh làm một câu chú ảo ảnh. Sau đó y nghe thấy tiếng bước chân tiếp tục đi tới.

Y chầm chậm đi theo, nhìn qua khe hở, đầu tiên thấy một cái hầm chứa đầy ghế và thùng gỗ, sau đó thấy một luồng ánh sáng vặn vẹo trong suốt, bất quá y biết không phải trong suốt, đó là hiệu quả của chú ảo ảnh có tác dụng lên thị giác, Pettigrew  làm cơ thể mình chan hòa màu sắc với cảnh vật xung quanh, lúc hắn bước đi màu sắc sẽ vặn vẹo một chút, vì thế Severus có thể đoán được vị trí của hắn.

Con chuột chết tiệt kia thả Harry cũng được làm chú ảo ảnh xuống sàn nhà, ngồi bệt xuống đất há mồm thở dốc.

Tiếp đó Pettigrew âm trầm mắng: “Lestrange chết tiệt! Dolohov chết tiệt! Ta sẽ chứng minh! Ta sẽ chứng minh ta hữu dụng hơn bọn bây! Ta bắt được Harry Potter! Ta sẽ làm chủ nhân tin tưởng! Cho dù không có khóa cảng ta cũng có cách của mình! Các ngươi không ai, không ai biết mật đạo này!”

Severus lúc này mới hiểu hành động lần này là Pettigrew tự chủ trương. Nhìn Pettigrew đang ngồi nghỉ ngơi, y mới nhẹ nhàng lui xuống vài bước, làm một cái tĩnh âm chú, sau đó căn dặn Heleba đang bám trên cổ tay mình: “Heleba, tiếp theo cần nhờ ngươi, lát nữa ngươi lặng lẽ bò tới, sau đó hóa đá người kia, nhớ kĩ là hóa đá, không cần trừng chết hắn, hiểu thì gật đầu.”

Heleba gục gặc đầu, sau đó thực thông minh biến thân mình càng nhỏ hơn nữa.

Severus thả nó lên bậc thang, để nó tự trườn lên trên, sau đó gật đầu quan sát.

Heleba yên lặng trườn tới trước mặt Pettigrew, đối với xà thông qua cảm ứng nhiệt năng để ‘nhìn’ mà nói, chú ảo ảnh v….v….. căn bản không có tác dụng. Nó đột nhiên ngẩng đầu biến thành một con đại xà lớn bằng một bắp đùi người lớn nhô đầu đến trước mặt Pettigrew.

“A——” Tiếng hét chói tai của Pettigrew ngừng lại, sau đó chú ảo ảnh của hắn hoàn toàn mất hiệu lực, lộ ra toàn bộ cơ thể đã bị hóa đá cứng ngắc.

Severus thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó mở cửa, vội vàng bước nhanh tới bên người hắn, đưa tay sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng đụng được Harry. Y nhanh chóng giải trừ chú ảo ảnh trên người Harry, kiểm tra từ đầu tới chân một lần, phát hiện không có dấu vết bị thương mới không khống chế được ôm cậu thật chặt.

Hơn một giờ lo lắng bất an tới tận lúc này mới tiêu tán, trái tim mới khôi phục nhịp đập bình thường, nảy lên thình thịch, cảm giác vui sướng như điên không ngừng đánh sâu vào cơ thể đã bị rút hết khí lực, trong nhất thời y không thể đứng lên nỗi. Sau khi mừng rỡ lại là lo sợ, nếu lúc nãy y không đuổi kịp thì hậu quả thực sự không tưởng tượng được.

Lúc này Dumbledore mới vội vàng đuổi tới, với thể lực của một người già mà nói cũ đã rất nhanh rồi.

“Severus, anh giải quyết xong rồi?” Dumbledore kinh hỉ nhìn y, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “May mà anh tới kịp.”

“Hừ, nếu chờ ngươi thì cái gì cũng chậm rồi!” Severus hừ lạnh một tiếng, ôm Harry vẫn còn hôn mê đứng dậy, nói với Heleba: “Heleba, chúng ta về thôi.”

Gương mặt già nua của Dumbledore đỏ ửng, lúng ta lúng túng nói: “Sao không đánh tỉnh Harry lại?”

Severus khinh bỉ trừng mắt liếc cụ: “Sau đó cùng đi qua thông đạo này? Ngươi nghĩ sao? Thể lực cậu ta chống đỡ nỗi à?” Y liếc mắt nhìn Pettigrew bị hóa đá, nói: “Con chuột này giao cho ngươi.”

Sau đó y mang theo Heleba xuống bậc thang, theo thông đạo quay về.

“Đau lòng thì cứ nói thẳng………” Dumbledore sờ sờ mũi, dùng chú trôi nổi kéo Pettigrew theo sau mình, thuận tay đóng lại cánh cửa mật đạo.

Thông đạo vẫn nhấp nhô không bằng phẳng, Severus ôm chặt thân hình nhỏ nhắn trong lòng, cố gắng đi thật bình ổn. Harry đã cao thêm một ít y không thể dùng một tay ôm lấy cậu như lúc trước, đành phải vừa ôm vừa cố gắng đưa đũa phép tới trước để soi đường.

Một giờ sau, bọn họ về tới hành lang trên lầu bốn của Hogwarts.

“Vậy, ta đưa Petter về thẩm vấn trước?” Dumbledore hỏi.

Severus lạnh lùng nhìn thoáng qua con chuột chết tiệt, giật giật môi: “Tùy ngươi.” Sau đó ôm Harry quay về hầm, Heleba hung hăng quất cái đuôi mình một cú mạnh lên người con chuột, sau đó đuổi kịp y.

Trở lại hầm, Severus đặt Harry lên sô pha, tìm một lọ thuốc thanh tỉnh cho cậu uống, y quyết tâm chờ vật nhỏ tỉnh lại phải hảo hảo giáo huấn một phen, không thể để vật nhỏ không hề ý thức nguy hiểm chạy loạn khắp nơi như vậy nữa!

Hàng mi vật nhỏ khẽ run rẩy, sau đó mở mắt ra, liếc mắt liền thấy trên đầu mình là gương mặt đen thui của giáo sư.

“A? ! Giáo sư!” Vật nhỏ kinh ngạc trợn to mắt: “Sao thầy lại……..” Sau đó bộ dáng như bừng tỉnh: “Hóa ra vừa nãy em nằm mơ a…….”

Mặt Severus càng đen hơn: “Nằm mơ cái gì? ! Ngươi cho rằng mình bị Peter Pettigrew bắt đi là nằm mơ à? Không phải ta đã nói buổi tối không được chạy loạn sao? Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không hả? Nếu ta không đuổi kịp thì không biết ngươi đã biến thành cái dạng gì rồi! Ngươi còn dám nói nằm mơ!”

Y càng nói càng tức giận, kéo vật nhỏ nằm xấp lên đùi mình, đại chưởng vung lên đánh mạnh lên mông cậu: “Nói! Còn dám chạy lung tung nữa không?”

“Cái gì?” Harry bị đánh đến mơ màng, không hiểu gì cả ủy khuất quay đầu nhìn y: “Không, không phải nằm mơ sao?”

Severus tức giận lại đánh cậu vài cái: “Ngươi còn dám nói! Khi không tự nhiên chạy ra ngoài làm cái gì? Muốn ta lo chết sao?”

“A! Đau!” Nước mắt vật nhỏ trào ra: “Đau quá……..”

Severus bất đắc dĩ ôm cậu thật chặt vào lòng, cảm thấy thực bất lực. Vừa không nỡ đánh tiếp vừa tức cậu cứ tự tiện chạy ra ngoài, gương mặt cũng xuất hiện một tia mệt mỏi.

“Giáo sư…….” Vật nhỏ lo lắng kêu y: “Thực xin lỗi, thầy có vẻ rất khó chịu…….”

Đâu chỉ có khó chịu! Severus cơ hồ muốn rống lên, chính là sợ rống xong thì cậu lại sợ mình, đành phải cắn răng ráng nhịn.

“Giáo sư, thầy làm sao vậy?” Harry lo lắng không biết nên làm gì bây giờ.

Severus chôn đầu bên cổ cậu, cơ hồ là cầu xin nói: “Sau này đừng chạy loạn nữa, được không? Ngươi không biết ta lo lắng thế nào đâu, ta đuổi theo thật lâu, có mấy lần đã nghĩ rằng ta không đuổi kịp hắn, nếu ngươi thực sự bị mang đi……”

“Em thực sự bị bắt đi sao? Em, em chỉ nhớ rõ sau khi chạy ra ngoài liền gặp phải tên xấu xa đó, sau đó bị hắn đánh bất tỉnh…….” Harry lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt sợ hãi co rụt vào lòng y: “Thực xin lỗi giáo sư, em lại làm thầy lo lắng…..”

Severus không nói gì, chỉ càng ôm cậu chặt hơn.

Harry đột nhiên nhớ tới lời Sirius nói lúc trước ‘Snape đã làm rất nhiều chuyện cho con’, sau đó bắt đầu suy đoán có phải trước đây vì muốn bảo hộ cậu an toàn mà giáo sư đã phải cố gắng rất nhiều, lúc trước tuy rằng đã được cảnh cáo bên ngoài không an toàn bất quá vì chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm, cậu chưa có ý thức, bây giờ cậu mới hiểu được sở dĩ cậu có thể thoải mái như vậy bởi vì có giáo sư bảo hộ, không để bất kì nguy hiểm nào xuất hiện. Nghĩ như vậy, Harry đột nhiên cảm thấy lồng ngực rất đau, hốc mắt cũng cay xè.

Cậu vòng tay ôm cổ Severus, nghẹn ngào xin lỗi: “Thực xin lỗi, giáo sư, thực xin lỗi, em không biết thầy vất vả như vậy………sau này em sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ nghe lời thầy, không bao giờ làm thầy vất vả như vậy nữa, em sẽ cố gắng lớn lên……..”

Cậu vừa nhận lỗi vừa nhịn không được khóc nấc, tưởng tượng giáo sư vì mình mà không biết bao lần đã đối mặt với nguy hiểm, cậu cảm thấy lồng ngực thực đau, đau tới mức nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Em sẽ cố gắng lớn lên…….” Cậu không ngừng lặp lại lời này, vừa khóc vừa nấc, ngay cả cơ thể cũng khẽ run.

Severus thấy vật nhỏ đột nhiên khóc thảm thiết như vậy cũng ngây ngẩn, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, có chút dở khóc dở cười: “Sao tự nhiên lại khóc lợi hại vậy? Vừa nãy đánh đòn ngươi cũng không vậy a.”

Vật nhỏ thút thít nói: “Đau…….”

“Đau ở đâu?” Severus khẩn trương.

Vật nhỏ ngẩng đôi mắt mông lung đẫm lệ chỉ ngực mình: “Nơi này đau lắm…….”

“Con chuột chết tiệt kia làm gì ngươi?” Severus nhướng mày: “Rất đau sao?”

“Dạ, nghĩ tới giáo sư vì em mà vất vả như vậy, liền cảm thấy rất đau………” Vật nhỏ khóc không ngừng, ôm chặt cổ y.

Trong lòng Severus mềm nhũn, dịu dàng giúp cậu lau nước mắt: “Đâu có, chút chuyện thế này đâu có vất vả…….”

“Em nhất định sẽ lớn lên thật nhanh!” Ánh mắt Harry đỏ ửng lớn tiếng tuyên thệ.

“Được.” Severus mỉm cười hôn nhẹ lên trán cậu: “Ta chờ ngươi lớn lên……”
Bình Luận (0)
Comment