[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Chương 22

Năm đứa cùng sóng bước trên hành lang, ai cũng im lặng. Không khí ấy khiến Gilette cảm thấy không thoải mái chút nào, khi nãy cô thực hiện Lời nguyền Tra tấn, hẳn bọn trẻ đều nhìn thấy hết rồi. Quả nhiên, Hermione cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng:

- Gil, có phải vừa rồi..., con Quỷ khổng lồ đó..., có phải nó trúng...

Hermione khó mà nói ra cái Lời nguyền ấy, điều đó quá sức tưởng tượng của một cô bé phù thuỷ 11 tuổi, quá sức kinh khủng. Cô bé hiểu những Lời nguyền Không thể Tha thứ có ý nghĩa như thế nào, vì thế Hermione càng không thể tin nổi bạn mình lại có thể sử dụng một trong số chúng.

Hermione cứ ấp úng mãi, Gilette đành tự mình tiếp lời, làm hoàn chỉnh câu hỏi thay cô bé:

-... Lời nguyền Tra tấn. Đúng như những gì bồ nghĩ.

Hermione và Ron lấy tay bịt chặt miệng không thể tin nổi. Draco không hề phản ứng, cậu nhóc cũng hiểu về mấy thứ đó, không quý tộc thuần chủng nào không hiểu. Còn Harry, nó thậm chí còn chẳng biết mấy Lời nguyền đó là cái gì. 

- Có chuyện gì vậy? - Harry khó hiểu hỏi.

Hermione bỏ đôi tay đang chặn miệng xuống, gay gắt nói:

- Bồ không hiểu chuyện gì sao, Harry? Gil vừa sử dụng một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ! - Cô bé nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Gilette, cô bình tĩnh nhìn lại Hermione, cô thấy trong mắt cô bé là lửa giận, là lo lắng. - Bồ có hiểu ý nghĩa của chuyện bồ vừa làm không hả, Gil? Bồ có thể lãnh một vé đi Azkaban dễ như chơi! Hơn nữa, đó là một Lời nguyền Không thể Tha thứ!!!

Gilette mỉm cười, nụ cười bất chợt của cô gây sửng sốt cho cả bọn. Gilette hiểu, Hermione đang lo lắng cho cô.

- Hermione, lúc ấy con Quỷ khổng lồ đó có thể giết bồ dễ như đập chết một con kiến. Bồ là bạn mình, mình sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra! - Gilette kiên quyết nói. - Khi mình xông vào, cây gậy của con quỷ đó đang vung rất cao, cây gậy ấy phải to bằng cả người bồ! Nhìn thấy cảnh ấy mình đã lạnh toát người rồi đâu kịp suy nghĩ nhiều. Lúc ấy mình chỉ nghĩ, nó muốn làm tổn thương bồ, mình sẽ khiến nó phải chịu thương tổn gấp trăm, gấp ngàn lần. Không ai hay thứ gì được phép làm hại người thân và bạn bè của mình!

Hermione sững người trước ánh mắt đầy sát khí của Gilette, cô bé vô cùng cảm động trước những lời ấy.

- Nhưng mà đó là Crucio! Một trong những Lời nguyền Không thể Tha thứ! - Hermione nói. - Bồ sẽ tự đem mình vào ngục Azkaban mất!

Gilette chưa kịp trả lời thì Draco đã lên tiếng thay cô:

- Bồ không cần lo vụ đó đâu. Người ta chỉ bị bắt khi dùng ba lời nguyền ấy lên con người thôi, mà con quái thú bự cồ, xấu xí, bẩn thỉu đó thì đâu phải con người. Hơn nữa, phép thuật Hắc ám rất phổ biến trong giới quý tộc.

Gilette gật đầu:

- Cậu ấy nói đúng đấy. Gần đây người ta mới vẽ vời ra vụ cấm Nghệ thuật Hắc ám, thời xưa nó rất phổ biến, nó làm phù thuỷ mạnh hơn rất nhiều. Người ta đâu thể đánh nhau với kẻ thù bằng cách yểm bùa bay lên hắn hay mấy thứ nhàm chán tương tự. Hơn nữa, như mình nói hồi đầu năm ấy, Nghệ thuật Hắc ám chỉ như một con dao, là một công cụ, việc nó tốt hay xấu phụ thuộc vào người ta sử dụng nó như thế nào. Mình dùng nó cứu bồ là tốt, dùng nó hại người là xấu. Vậy thôi. - Gilette nhún vai. - Mà ngoại trừ mấy bồ cũng đâu có ai biết mình dùng Lời nguyền Tra tấn đâu.

- Không chỉ bọn mình đâu. - Ron phủ định trong khi Hermione vẫn đang suy nghĩ những lời Gilette nói. - Chỉ cần kiểm tra con Quỷ Khổng lồ là sẽ ra ngay những dấu vết của pháp thuật Hắc ám. 

Gilette lắc đầu cười đáp:

- Mình đã xoá hết những dấu vết đó đó đi rồi. Thầy cô sẽ không thấy gì hết ngoài một bùa Ngủ say.

- Thật hả? - Draco lần đầu luống cuống, kinh ngạc đến độ hai mắt mở lớn. - Bồ thật sự làm được điều đó sao?

Gilette gật đầu, Draco thiếu điều nhảy bật lên:

- Ôi Merlin! Bồ có biết bồ vừa làm được điều gì không hả? Khuyết điểm của Nghệ thuật. Hắc ám là đôi khi rất dễ bị nhận diện, nhưng bồ, bồ vừa làm được một điều mà hàng bao thế kỉ nay cả đống người nghiên cứu nhưng chưa thể làm được!

Gilette cười cười:

- Cũng thường thôi. Mình tình cờ nghĩ ra ấy mà.

Draco nôn nóng nói:

- Bồ nhất định phải dạy mình! Thật sự quá ngầu!

Gilette gật đầu:

- Khi nào mình rảnh sẽ dạy cho tất cả mấy bồ, nếu mấy bồ muốn.

- Nếu không biết Pháp thuật Hắc ám, - Hermione thình lình lên tiếng. - thì bồ dạy tụi này cách che dấu có ý nghĩa gì chứ?

- Ý bồ là...?

- Dạy tụi này cả Pháp thuật Hắc ám nữa! - Hermione kiên quyết.

Gilette giật mình hỏi lại:

- Bồ chắc chứ?

- Bồ nói đúng, Gil! Khi mà kẻ thù sử dụng những pháp thuật cao cường còn chúng ta quá yếu đuối, uỷ mị thì sẽ không thể chiến thắng. Mình muốn học.

Gilette mỉm cười gật đầu:

- Bồ đã hiểu ra rồi đấy. Nhân từ với kẻ thù là làm hại chính bản thân mình. Chúng ta không thể bảo vệ những người chúng ta yêu thương nếu chúng ta quá uỷ mị để có thể nhẫn tâm với kẻ thù. Bồ muốn học, mình chắc chắn sẽ dạy!

Hermione cười nhìn cô, cô bé thật sự ngưỡng mộ Gilette, có thể tuỳ ý như thế, thông minh như thế, tài năng như thế. Hermione cảm thấy giống như không có bất kỳ quy tắc, luật lệ nào có thể ràng buộc cô bạn của mình. Gilette khiến cho cô nhận thấy những điều mới mẻ mà chẳng ai nghĩ tới, chính nghĩa, đôi khi không phải là luôn luôn đi trên con đường tràn ngập ánh sáng, mà là dùng bóng tối để trị bóng tối. 

- Này mấy bồ. - Harry rụt rè lên tiếng. - Có ai có thể chừa ra chút thời gian để giải thích cho mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?

Cả bọn bật cười, Draco và Ron mỗi thằng khoác một bên vai Harry thay nhau giải thích cho cậu nhóc về ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Harry cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện, cậu nhóc nhìn Gilette bằng ánh mắt đầy sùng bái, y như lần đầu tiên cậu gặp cô năm 9 tuổi. Sau hai năm Gilette vẫn làm cậu kinh ngạc như lần đầu tiên.

Năm đứa nhanh chóng trở về phòng mình. Gilette lấy cuốn nhật ký ra, hí hoáy viết:

[Tom Marvolo Riddle, em mặc kệ anh bị làm sao, ra đây ngay cho em! Chủ hồn của anh đang ở ngay trong trường đây này!]

Tom sau lần lỡ miệng kia, cảm thấy hận bản thân mình vô cùng. Ăn nói kiểu khỉ gió gì vậy? Một Chúa tể Hắc ám như anh bị mất sạch mặt mũi rồi! Sau này sao tung hoành được nữa? 

Tom tự nhốt mình trong cuốn nhật ký, Gilette gọi bao nhiêu cũng không nghe. Từ lúc ở bên cô anh càng ngày càng mất khống chế, không thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa. Anh cảm thấy khi nào chưa biết được rốt cuộc mình bị làm sao thì tốt hơn là không nói chuyện với Gilette nữa. Thế nhưng đêm nay kế hoạch của anh đổ bể, cô nói chủ hồn đang ở đây, anh sao có thể thờ ơ? Tom đành trả lời Gilette, lòng thầm mong cô đừng có nhắc gì về chuyện đêm đó nữa.

[Thật sao? Làm sao em biết?]

[Anh không cảm thấy gì sao, Tom? Ông ta kí sinh ở ngay sau đầu giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, lão Quirell ấy. Em nghi vụ Quỷ Khổng lồ vừa rồi là do ông ta gây ra để tiếp cận Hòn đá Phú Thuỷ.]

Tom trầm ngâm một lúc lâu.

[Không, anh không cảm thấy gì cả, có lẽ là do hồn khí của anh hơi yếu. Liệu hắn có nhận ra anh không?]

Gilette mỉm cười đắc ý viết.

[Anh yên tâm đi, em yểm bùa cuốn sổ rồi, hắn sẽ không thể cảm nhận được anh đâu.]

[Em á? Anh phải thừa nhận là em càng ngày càng giỏi đấy, Gil.]

Dù chỉ qua chữ viết, những ai cũng có thể dễ dàng nhận ra sự ngạc nhiên trong câu nói của Tom. Gilette được khen liền vui vẻ.

[Học trò của anh mà lại.]

Gilette khá vui mừng vì kế hoạch thành công, ít nhất, cuối cùng Tom cũng không trốn tránh cô nữa. Còn về câu nói kia, cô đương nhiên chưa quên, cô rất, rất muốn hỏi ý anh là gì khi nói với cô câu đó, nhưng Gilette biết, "dục tốc bất đạt", cuộc đời còn dài, cô sẽ cho anh thêm thời gian. Hơn nữa, Gilette cũng không hi vọng lại doạ anh chạy mất. Nhưng mà, sau lần này, Gilette xác định được một điều, cô thích Tom Marvolo Riddle, cô muốn anh, cô nhất định sẽ khiến cho vị Chúa tể sinh ra từ tình dược này hiểu thế nào là yêu. Dù việc đó bất khả thi hay khó khăn như thế nào đi chăng nữa, Gilette vẫn muốn thử, cô tin sẽ có một ngày anh hiểu được tình yêu của cô dành cho anh, còn nếu không, thì dù sao thanh xuân của cô, một kiếp làm người của cô sau này cũng không cần phải nuối tiếc bất cứ điều gì nữa, cô đã cố gắng hết sức rồi.

[Tom, em đã rất nhớ anh đấy.]

Chỉ một câu nhẹ bẫng như vậy, thậm chí còn khó mà nhìn ra được cảm xúc của người viết, nó chỉ như một chiếc lá vàng mùa thu, khẽ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn, nhẹ nhàng mà rung động lòng người. Một chữ "nhớ" khiến cho lòng Tom run lên một cách kì lạ, cảm xúc không tên nào đó chợt đong đầy trong tim. Những điều ấy khiến Tom phát điên, anh ghét cái cảm giác không khống chế nổi chính mình, giống có cái gì đó đang thay đổi nhưng anh không thể nắm bắt được, không thể hiểu được.

Tom muốn bỏ chạy như lần trước, nhưng anh lại chợt cảm thấy sợ. Sợ à? Nghe nực cười nhỉ? Một Chúa tể như anh thì sợ cái gì chứ? Thế nhưng lúc ấy Tom thật sự sợ, anh sợ bản thân khiến Gilette buồn, sợ cô giận anh. Sau lần trước, anh bặt tăm hơn tháng trời, khiến cho cô... như cô đã nói, nhớ anh. Tom không thể trốn đi được nữa, trái tim anh không cho phép, nhưng ở lại, anh không biết phải đối mặt với cô ra sao.

[Anh... xin lỗi...]

Tom chẳng biết nói gì hơn nữa, anh cảm thấy lúng túng như một đứa trẻ chờ trách phạt. Tom không hiểu nổi những cảm xúc của mình nhưng anh biết, Gilette đang dần trở nên quan trọng đối với anh, rốt cuộc là vì sao, như thế nào và điều đó có nghĩa là gì thì anh lại không sao giải thích được. Anh muốn bảo hộ Gilette, muốn nụ cười luôn nở trên môi cô, muốn cô coi anh là chỗ dựa, muốn cô không phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Gilette sững người khi câu xin lỗi của Tom hiện lên. Nó khiến cô bối rối, anh xin lỗi là ý gì?

[Anh có lỗi gì đâu, Tom?]

[Anh đã trốn tránh em, anh sợ hãi những cảm xúc kì lạ của bản thân. Trước em, anh dường như không còn là chính mình, anh không thể khống chế được bất cứ thứ gì. Anh không biết nữa, Gil à. Anh không thể nào hiểu được.]

Gilette ngó trân trân cái dòng chữ vừa hiện lên, ý anh ấy là, anh ấy đối với cô có cảm xúc? Lòng cô chợt rối bời, một lúc trước, cô còn hừng hực khí thế muốn dạy Chúa tể Hắc ám cách yêu, bây giờ, khi anh dường như đang thổ lộ với cô những cảm xúc trong lòng thì Gilette lại không biết phải làm gì tiếp theo.

[Tom, em thích anh!]
Bình Luận (0)
Comment