[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 103

28.8.1991

“Cảm ơn anh đã xử lý kịp thời, giáo sư Snape.” Nhân viên Bộ Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật nói, “ Nếu không công việc của chúng tôi sẽ phải thêm gấp đôi thế này.”

Sau anh ta là các thành viên tổ Sự kiện đột nhiên xảy ra đang từng người mở cửa các nhà dân Muggle ở xung quanh, bọn họ sử dụng bùa Quên với mọi người.

Snape bắt tay anh ta.

“Này! Thật ghê quá.” Một người đàn ông đeo huy chương đang phù phép Mắt toét, “Cho dù là đứa bé thì cũng nên trừng phạt.”

“Sợ là chúng ta không thể trừng phạt đứa bé đấy, Girauld.” Người đàn ông đứng phía sau nói, “Nhìn xem người đàn ông này lộ ra cái gì này. Muggle kinh tởm.”

“Bây giờ bọn nhóc phù thủy thật là càng ngày càng xằng bậy.” Nhân viên công tác đứng trước Snape thở dài, “Một Muggle đã chết... Cái này cần nhân viên Ủy ban điều tiết các vấn đề của Muggle tham gia.”

Anh ta lấy tờ danh sách ra nhìn.

“A, thật khéo, đứa bé kia đã mười một tuổi. Cô bé sẽ đến trường Hogwarts học năm nay đúng không?”

“Chỉ cần đủ mười một tuổi trước ngày mùng một tháng chín, tất cả phù thủy nhỏ tuổi đều có thể đi học tại Hogwarts.” Snape nói ngắn gọn.

“Thật tốt quá.” Nhân viên công tác vui vẻ nói, “Đứa bé này quá nguy hiểm, vốn là chúng tôi phải phải phái người theo dõi con bé. Nếu chỉ còn ba ngày nữa khai giảng, chúng tôi lại tiết kiệm được một công việc.”

---

“Nhanh lên, Sylvia!”

Tôi mơ màng mở mắt, phát hiện mình đang dựa vào vai Draco để ngủ.

“A,” Tôi xoa khóe miệng, “Lần này tớ ngủ không ngáy chứ?”

“Không.” Draco nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ mặt như là ghét bỏ, “Nhưng mà mình nghĩ là nếu cậu không tỉnh lại đúng lúc thì có khi nước miếng đã chảy ra rồi.”

Blaise chôn đầu vào cánh tay, cười đến mức bả vai run run.

“Má bị đè vào thì ai cũng sẽ chảy nước miếng, đây là phản ứng bình thường.” Tôi có chút ngượng ngùng cãi lại, “Bả vai cậu lại cứng như thế.”

“Lần sau có lẽ cậu nên tìm Goyle hoặc Crabbe.” Draco châm chọc.

“Có thể.” Tôi đánh giá bọn họ, “Đó là ý kiến hay.”

Draco rầu rĩ hừ một tiếng: “Sắp tới nơi rồi, cậu thích mặc đồ Muggle để đi vào trường à?”

“Cậu có thể nhắc nhở mình thay đồ tự nhiên hơn chút không.” Tôi đứng lên, lấy áo choàng từ trong rương hành lý ra.

Đoàn tàu từ từ chạy chậm, sau đó giật một cái rồi dừng lại.

Cửa toa vừa mở ra, trong không khí tiêng sấm ì ùng.

Trời mưa vừa to vừa dày, gió thổi lớn làm mưa rơi trên người chúng tôi cứ tạch tạch.

Chúng tôi di chuyển theo dòng người, đi qua sân ga tối om, leo lên xe ngựa.

“Loại thời tiết này thì che ô cũng không có tác dụng!” Tôi đóng cánh cửa xe, hắt hơi một cái, “Có lẽ mình nên phát triển bùa Tránh nước mới được.”

“Tớ nghĩ nó sẽ không đơn giản như cậu nói đâu.” Draco ngồi đối diện, nước mưa theo mái tóc bạch kim của cậu chảy xuống, “Phí nhiều thời gian vào nó chỉ vì tránh mưa?”

“Cậu nói cũng đúng.” Tôi quay đầu nhìn qua cửa sổ xe ngựa, sắp đến trường Hogwarts rồi.

Xe ngựa xuyên qua cửa lớn có hai hình điêu khắc Lợn rừng có cánh, xe dừng lại trước thềm đá cửa lớn. Chúng tôi vội vàng đi lên thềm đá, đi xuyên qua hành lang tối om tiến vào sảnh đường, ngồi xuống dãy bàn của học viện nhà mình.

Ở sảnh đường, hàng trăm ngọn nến lơ lửng trong không trung, chiếu sáng những cái đĩa và cốc kim loại sáng lấp lánh. Bốn dãy bàn đã được mọi người ngồi đầy rất nhanh.

“Nơi này thật ấm áp.” Tôi mừng rơi nước mắt.

Draco nhìn về phía chỗ ngồi của các giáo sư, cau mày nói: “Thật ngạc nhiên là giáo sư Lupin vẫn còn ở đây.”

“Đừng như thế, Draco.” Tôi cũng nhìn về phía đó, “Ít nhất là giáo sư có kiến thức về môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám từ khi chúng ta học tại trường.”

Giáo sư ngồi trên dãy bàn giáo viên vẫn là những người năm ngoái, Dumbledore, giáo sư Flitwick có vẻ mặt còn tệ hơn mặt giáo sư Snape, bên cạnh là giáo sư Lupin cười nhã nhặn với bộ áo choàng bạc thếch. Bên cạnh giáo sư Lupin là một chỗ ngồi trống.

Giáo sư McGonagall đưa học sinh năm nhất tiến vào Sảnh đường. Bọn nhỏ ướt đãm, run rẩy. Nghi thức phân viện đã bắt đầu.

“Năm nay chỗ ngồi của các giáo sư hình như thêm một chỗ.” Draco nhìn chăm chăm vị trí không có người ngồi.

“Có lẽ là mở thêm một chương trình học mới?” Tôi đột ngột nói.

“Đừng ngốc thế.”Draco nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc, “Chương trình học tại Hogwarts đã không thay đổi mấy trăm năm nay rồi.”

Cửa sảnh đường lại được đẩy ra. Một người đàn ông mặc quần áo Muggle tiến vào.

Tôi vô cùng kinh ngạc.

“Hả? Sirius Black?” Draco mãi mới nói ra được cái tên này, cậu khó chịu đánh giá bộ quần áo của Sirius – chiếc quần dài màu đen ướt sũng dán chặt vào chân, áo khoác màu đen, bên trong là áo T-shirt cổ tròn, còn đeo một dây chuyền bạc kêu leng keng. Bộ quần áo này không thể nào phù hợp được với thẩm mỹ của Draco rồi.

Giáo sư McGonagall nhìn Sirius đầy trách móc, vô cùng không đồng ý với người làm gián đoạn nghi thức phân viện. Bà nghiêm khắc nói: “Anh tới chậm!”

“Thật xin lỗi, tôi có chút việc bận.” Chú Sirius nhẹ nhàng đi lên dãy bàn giáo viên, ngồi ở vị trí trống bên cạnh giáo sư Lupin, chú ấy lắc mái tóc sũng nước giống như một chú chó, nước bắn ra xung quanh.

Giáo sư Snape khó chịu nhích sang bên cạnh chút ít, giống như là dù cách giáo sư Lupin thì vẫn có thể dính vi khuẩn nguy hiểm vậy.

Nghi thức phân viện lại tiếp tục, rất nhanh là đã kết thúc rồi.

“Rất tốt! Hiện tại chúng ta đều đã ăn no uống đủ rồi, tôi muốn mọi người chú ý một chút, tôi muốn thông báo với mọi người mấy thông tin sau.” Cụ Dumbledore đứng lên, cười tủm tỉm với chúng tôi, “Tôi hân hạnh thông báo với mọi người, thành viên mới của Hogwarts – Sirius Black! Đây là trợ lý giảng dạy môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám.”

“Trợ lý giảng dạy?” Draco nhăn mày lại, “Hogwarts chưa bao giờ có chức này.”

“Có lẽ thân thể giáo sư Lupin luôn không tốt,” Tôi mơ hồ nói, “Cậu cũng biết là ông ấy hay xin nghỉ mà.”

Sirius Black đang rất nổi danh, trước khi nghỉ hè, chú ấy đã trở thành một người hùng mới – vô số cô gái cho là chú ấy ẩn nhẫn mười hai năm chỉ vì báo thù cho bạn thân là một chuyện vô cùng cảm động, mà chú ấy lại đẹp trai như vậy.

Chú Sirius đứng lên, chỉ gật đầu đơn giản, lại cười nhẹ. Bộ quần áo Muggle chú ấy đang mặc rất hợp, tạo hình ảnh chú ấy đơn giản mà già dặn lại có vẻ ngang ngạnh – hoặc đây là sở thích của chú ấy.

Phía dưới là tiếng thét chói tai của các cô gái, dãy bàn Gryffindor vỗ tay nhiệt liệt.

Đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Draco, hiển nhiên là mối quan hệ giữa hai nhà Black và Malfoy mọi người đều biết.

Thắt lưng Draco thẳng tắp, mang nụ cười quý tộc trên môi.

“Đen đủi.” Cậu tao nhã cười, thốt ra hai chữ từ kẽ răng.

“Tớ hiểu.” Tôi đau đớn che một lỗ tai nói.

“Yên lặng nào!” cụ Dumbledore nói, “Bên cạnh đó – tất cả các học sinh không được tự tiện tiến vào Khu rừng cấm, học sinh dưới năm ba cũng không được ghé thăm làng Hogsmeade. Ta còn vô cùng tiếc nuối thông báo với mọi người là năm nay sẽ không tổ chức các trận đấu Quidditch.”

Cả sảnh đường yên tĩnh, tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn cụ Dumbledore. Draco lười biếng cười mỉm, giống như là đã biết bí mật này.

“Đó là bởi vì,” Cụ Dumbledore cười vui vẻ nói, “Một hoạt động lớn bắt đầu từ tháng mười, diễn ra trong toàn bộ thời gian học. Tôi vô cùng vui sướng thông báo với mọi người, cuộc thi Tam Pháp thuật lần này sẽ được cử hành tại trường Hogwarts.”

“Cuộc thi Tam Pháp thuật?” Tôi nhỏ giọng nói.

Draco còn chưa kịp trả lời tôi. Cụ Dumbledore đã nói thêm: “Một số người còn chưa biết cuộc thi này là như thế nào, cho nên tôi hi vọng những người đã biết thì hãy tha thứ cho việc tôi giải thích một chút... cuộc thi Tam Pháp thuật là cuộc thi giữa ba trường phù thủy là Hogwarts, Beauxbatons cùng Dumstrang, ba trường học cạnh tranh bình đẳng. Mỗi trường sẽ tuyển ra một quán quân, sau đó ba quán quân sẽ tỷ thí với nhau qua ba đề thi. Rất tiếc là các quán quân tử vong rất nhiều nên cuộc thi Tam Pháp thuật bị ngưng. Bộ hợp tác pháp thuật quốc tế và Bộ Thể dục thể thao pháp thuật cho rằng đã đến thời điểm lần nữa tổ chức cuộc thi này.”

“Cậu biết rồi?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên. Cha mình đã nói với mình.” Draco vẫn ngồi thẳng tắp, nhưng ánh mắt đã sáng lấp lánh nhìn cụ Dumbledore.

“Cậu muốn tham gia?” Tôi cảnh giác nói.

“Sylvia, mỗi người đều muốn tham gia...” Draco không hiểu nổi.

“Ta biết là các trò đều muốn Hogwarts đoạt được cúp cuộc thi này,” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói, “Nhưng Bộ pháp thuật đã nhất trí rằng, năm nay sẽ giới hạn tuổi của học sinh tham gia. Chỉ có học sinh trên mười bảy tuổi mới được phép báo danh, bởi vì các hạng mục tham gia rất nguy hiểm, vất vả, mặc dù chúng ta đã làm rất nhiều biện pháp bảo vệ, học sinh dưới năm bảy cơ bản là không ứng phó được.”

“Này! Thật không công bằng!” Draco phẫn nộ nói. Hiển nhiên là cha cậu ta chưa nói gì về cái giới hạn tuổi này.

Tôi hơi yên tâm, liếc mắt nhìn cậu ấy nói: “Cậu không nghe cụ Dumbledore nói sao? Chết rất nhiều người! Vô cùng nguy hiểm.”

“Đoàn đại biểu trường Beauxbatons cùng Dumstrang sẽ đến vào tháng mười, nghi thức lựa chọn quán quân sẽ tiến hành trong lễ Halloween.” Cụ Dumbledore nói, “Tốt lắm, bây giờ cũng đã muộn rồi, đi ngủ nào! Giải tán!”

Chúng tôi đi xuyên qua cửa, đi về phía phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Dọc theo đường đi Draco liên tục cằn nhằn oán trách không nên dùng tuổi để phán đoán năng lực của người đó, Parkinson đồng ý, tôi hoài nghi cho dù Draco nói bất cứ điều gì cô ấy đều đồng ý thôi.

Huynh trưởng Strong dẫn nhóm học sinh mới tiến vào phòng sinh hoạt chung, cũng thông báo với chúng giống như đã từng thông báo với chúng tôi.

Tôi ngồi ở chỗ sáng trên ghế sofa, cảm thán nhìn nhóm đầu củ cải đỏ.

“Nhìn đến bọn họ mình mới phát hiện ra mình đã năm bốn rồi,” Tôi nói, “Tớ còn nhớ năm đó mình đứng ở chỗ này, mà trước mặt là huynh trưởng Hugh Coffey.”

“Thật tiếc, anh ấy đã tốt nghiệp rồi.” Blaise cười mỉm nói, “Anh ấy làm ở Bộ Pháp thuật.”

“Bộ Pháp thuật?” Tôi tò mò nói, “Tớ nghe nói chỗ đó rất khó vào.”

“À, đúng thế, ở Bộ Thi hành Luật Pháp thuật, rất khó vào đó,” Blaise nói. “Nhưng với anh ấy thì thật dễ dàng, mà nhà anh ta rất có thế lực, hơn nữa anh ta cũng có năng lực.”

“Thi hành Luật Pháp thuật?” Tôi nghĩ tới khuôn mặt lạnh nhạt của anh Coffey, “Có lẽ đó là nơi thích hợp với anh ấy nhất.”

“Đúng thế.” Blaise cười cười, “Anh ấy cũng rất xuất sắc.”

Tôi nhìn về phía nhóm học sinh mới đang nhìn huynh trưởng Strong nói chuyện.

Ở Hogwarts vài năm, tôi đã hiểu rõ sức ảnh hưởng của một huynh trưởng trong một nhà. Khi huynh trưởng Coffey đảm nhận chức huynh trưởng, những học sinh lớp lớn đều có chút tiết chế. Mà huynh trưởng Strong – tính cách của anh ấy khá hiền hòa, hơn nữa gia thế và năng lực không đủ áp chế nhóm con rắn nhỏ không an phận.

Tôi nhìn xung quanh.

Vị trí chúng tôi ngồi có chút vắng vẻ, Goyle và Crabbe đã trở lại phòng ngủ, mà Parkinson đang nói chuyện hăng say với nhóm bạn gái của mình.

Cũng không có người chú ý đến chúng tôi.

“Thế... Hội trưởng do ai tiếp nhận?” Tôi do dự nói, “Là huynh trưởng Strong? Mình cũng không phải có ý kiến đối với anh ấy nhưng anh ấy không có đủ tính uy hiếp.”

Nếu có người phản bội lời thề, làm bại lộ Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám thì anh ta có thể không chút do dự mà trừng phạt họ sao?

“Không”, Draco nói, “Là Martina Hosea.”

“Martina?” Tôi kinh ngạc nói, “Mình nghĩ chị ấy rất dịu dàng.”

“Hiển nhiên đó là ảo giác của cậu.” Draco hừ một tiếng, “Tin mình đi, không ai mong muốn đắc tội với chị ấy.”

“Không nên quên những hiểu biết của chị ấy với Phép thuật Hắc ám,” Blaise cười mỉm nói, “Chị ấy có khả năng làm cho những kẻ uy hiếp đến Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám chịu khổ.”
Bình Luận (0)
Comment