[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 150

Ăn bữa sáng, nói chuyện với Kreacher, tôi rời khỏi nhà Black, trở lại biệt thự Sadie.

Ngày hôm qua điều tôi nói với Harry là chính xác, tôi nói tôi tin tưởng Draco, việc Lucius là Tử thần Thực tử cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.

Tin tưởng Draco là sự thật, nhưng việc Lucius là Tử thần Thực tử cũng làm tôi khiếp sợ.

Theo cách nói của người Muggle, một cô gái Muggle đột nhiên biết được cha của bạn trai mình là người đứng đầu một tổ chức khủng bố nổi tiếng. Cho dù một cô gái có tâm lý cứng cỏi cũng không thể nào nói rằng cô ấy không thèm quan tâm đến việc đó.

Tôi thay bộ quần áo, sau đó lật quyển sổ đặt hàng đi đến quán Cái Vạc Lủng.

Nghĩ ngợi một chút, tôi lại đi sang quán sách bên cạnh quán Cái Vạc Lủng mua chút sách về Thế chiến thứ 2, sau đó mới đi vào Hẻm Xéo.

Draco đến muộn chừng bốn mươi phút, khi cậu ấy chậm rãi đến thì tôi đang ôm một đống sách không kiên nhẫn đi tới đi lui trước nhà băng Gringotts. Cho dù phù thủy không có sự kiện cướp ngân hàng, việc tôi nấn ná đứng trước ngân hàng bị yêu tinh liên tục ngó tới.

Bởi vậy không thể trách tôi tức giận.

Sắc mặt tôi không tốt tẹo nào, tôi đánh giá Draco - một cơ thể thon dài mặc áo choàng màu đen, nút áo màu bạc cài trên cổ, mái tóc vàng sáng bóng.

“Mình đến muộn.” Cậu ta nâng cằm với nụ cười giả tạo, đánh đòn phủ đầu, “Nguyên nhân làm mình đến muộn là…”

Cậu ấy đưa cho tôi một bọc giấy to.

“Đây là cái gì” Tôi chần chờ nói, “Rất nặng.”

“Phấn ẩn thân, mình vừa lấy.” Cậu ấy nói: “Phần này là của cậu.”

Tôi nghĩ túi này nặng bao nhiêu, không nhịn được cảm thấy đau răng.

“Cái này bao nhiêu?” Tôi nói. Đúng như tôi nghĩ, cái này nhiều tiền lắm…

“Năm túi to.” Draco nhíu mi, nói mà như không thèm để ý.

“Trời ơi,” Tôi rên rỉ, “Mình chỉ sợ cả đời đều không dùng hết chỗ này.”

“Cứ từ từ mà dùng.” Draco giống như nhà giàu mới nổi cười nói, “Còn hơn lúc muốn dùng mà lại không có.

Cánh tay cậu ấy hơi gập lại, tôi do dự rồi khoác lên tay cậu ấy.

“Cậu còn tập luyện các bài tập của gia đình sao?” Tôi thở dài nói.

Cậu ấy hơi dừng lại. “À, đúng thế.”

“Không thể gửi thư đúng là quy củ không có tính người, đúng không?” Tôi nói, “May mà khai giảng sắp đến rồi. Chỉ còn mười ngày. Vài ngày nữa, cú mèo Hogwarts sẽ gửi thư đến. Khi đó cậu còn đến Hẻm Xéo nữa không?”

“Chỉ sợ…” Draco nói, “Không được.”

“Thật tiếc.” Tôi nói, “Mình đã nghĩ là bọn mình có thể cùng nhau đi mua sách.”

“Chúng ta còn rất nhiều cơ hội mà.” Draco nói, “Strong cùng với Neff sẽ không tiếp tục làm huynh trưởng nữa.”

“Cho nên?” Tôi không hiểu hỏi lại.

“Cho nên?” Draco ngừng lại, nâng cái cằm ngạo mạn lên nói, “Huynh trưởng tiếp theo chỉ có thể là tớ, cậu nghĩ có thể là người nào nữa đây?”

Tôi hắng giọng thật to. Cho dù tôi đã ở chung với cậu ấy lâu như thế, nhưng đôi lúc cậu ấy quá tự tin làm tôi không thể nào chịu được.

“Được rồi… có lẽ mình cần phải chúc mừng cậu trước.” Tôi nói, “Vậy nữ huynh trưởng là ai?”

“Cậu.” Draco khẳng định nói.

Tôi hơi ngạc nhiên, “Gia thế nhà mình cũng không phải là tốt.”

“Không được coi là quá tốt, nhưng cũng không quá kém.” Draco nói, “Ai bảo với cậu là huynh trưởng chỉ có thể chọn từ những người có gia thế tốt - gia thế nhà huynh trưởng Strong cũng không được coi là quá cao. Nghĩ đến thành tích của mình đi, Sylvia, nếu không phải là cậu thì bọn họ bị điên rồi.”

“Được rồi.” Tôi không thấy hào hứng nói, “Có lẽ. Nhưng mà địa vị của huynh trưởng ở Hogwarts cũng không quá hấp dẫn - chỉ có nghĩa vụ mà không có quyền lợi.”

“Hiển nhiên là tiểu thư Hopper quá thiển cận, dùng lời nói êm tai thì chính là… không màng danh lợi.” Đôi môi mỏng của Draco khẽ nhếch lên, “Cậu không có tí hiểu biết nào về quyền lợi của huynh trưởng.”

“Có lẽ ngài Malfoy hiểu biết nhiều có thể giải thích cho tôi một chút.” Tôi cười giả lả.

“Huynh trưởng được ở một mình một phòng.” Draco nói.

“Vài năm qua mình vẫn ở một mình một phòng.” Tôi xì một cái.

“Phòng tắm của huynh trưởng… nó cực kỳ xa hoa và thoải mái.” Draco nói.

“Cái này mình có biết… A, có nghe nói qua, tiếc là nó ở tầng sáu, Draco yêu quý.” Tôi nhún nhún vai, “Mình không muốn chỉ vì đến phòng tắm đó mà mất nửa giờ mới đến nơi.”

“Nam nữ huynh trưởng khi đi ra ngoài đều được ở phòng nghỉ.” Draco rầu rĩ nói.

“Cái này mà gọi là phúc lợi à…” Tôi cười chế nhạo, sau đó ngừng lại. “A. Phòng ngủ của nam nữ huynh trưởng là song song… Mặt khác, cửa vào Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám là phòng ngủ của nam huynh trưởng!”

“Tức là,” Tôi tủm tỉm cười, túm tay áo cậu ấy, “Học kỳ tới, mình có lẽ nên đến thăm phòng ngủ của cậu? Ý cậu là thế này phải không?”

“Đừng có ngốc thế.” Mặt Draco đỏ ửng lên, cậu ấy thẹn quá thành giận, “Trong đầu của cậu chứa cái gì thế? Mình sao lại có ý này hả?”

“A, hóa ra làm mình nhầm sao,” Tôi nó có lệ, sau đó chuyển đề tài, cười khúc khích nói, “Nhưng mình nghe Blaise nói, trên giường cậu có để một con Rồng bông nho nhỏ… Cái này là thật à? Cậu sao có thế đáng yêu thế chứ?”

Mặt Draco càng đỏ hơn. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu tin à? Sylvia yêu quý?”

Tôi tin.

“Đương nhiên là không.” Tôi khẳng định, ra sức nói xấu tên Blaise, “Mình đương nhiên là biết không thể tin Blaise! Cậu ấy lại vui vẻ đặt bẫy cậu…”

Draco hừ một tiếng. Ánh mặt trời chiếu đến từ phía sau chúng tôi, lỗ tai cậu ấy hơi hồng hồng nhìn gần như là trong suốt.

Tôi nhìn lỗ tai cậu ấy, có chút ngứa tay muốn xoa xoa.

Trước khi tôi hành động, cậu ấy hắng giọng nói: “Quyển sách hướng dẫn đặt hàng cậu có mang theo không?”

“Đương nhiên rồi.” Tôi đè cái tay đang muốn rục rịch xuống, thở dài tiếc nuối, “Của cậu đây.”

Draco cầm lấy, mở chiếc túi, lấy sách ra.

“Vén màn bí mật của Gestapo (Cơ quan mật vụ của Đức Quốc xã)”, “Sự phát triển và diệt vong của đế quốc thứ ba - Lịch sử Đảng Quốc xã của nước Đức”, “Lịch sử chiến tranh thế giới lần thứ hai”, “Thanh kiếm chính nghĩa - Lịch sử truy nã và xét xử tội phạm chiến tranh Đức quốc xã”, “Đại xét xử Nuremberg”, “Lịch sử thế giới - những điều cơ bản”…” một quyển lại một quyển bị Draco ném ra, “Cậu chắc chắn là mình không đưa nhầm chứ?”

Tôi nhận cái túi, lục tìm, lấy ra quyển sách hướng dẫn đặt hàng, “Đây này. Nhưng những quyển sách kia mình cũng định đưa cho cậu.”

“Cho mình?” Draco nhíu mày, “Cho mình xem lịch sử của Muggle?”

“Cậu có biết Grindelwald… Biết đội quân của ông ta chứ?”

“Không ai là không biết cả.” Draco nói.

“Như vậy… cậu có biết… ông ta đã từng hợp tác với Muggle không?”

Draco kinh ngạc nhíu mày: “Không.”

“Tớ cũng nghĩ thế, nhóm phù thủy thuần huyết sẽ không chú ý đến Muggle.” Tôi cười châm biếm, mở một quyển sách ra chỉ vào thời gian chiến tranh, “Nhưng cậu nhìn đi… chỗ này, thời gian chiến tranh bắt đầu, còn có nơi này, thời gian chiến tranh kết thúc. Cậu nghĩ nó trùng hợp đến thế sao? Cũng bắt đầu ở nước Đức?”

Draco đứng thẳng người dậy, “À, được rồi, cậu cho mình xem những cái này để làm gì?”

“Chẳng lẽ cần phải làm gì thì mới cho cậu xem à?” Tôi giả bộ ngạc nhiên nhìn cậu ấy, “Mình chỉ cảm thấy… kết hợp giữa lịch sử Muggle rồi xem lịch sử cận đại của Thế giới phù thủy rất thú vị. Đoán cuộc chiến này có liên quan đến điều gì. Rất thú vị, cậu nghĩ đến cái gì?”

“Có lẽ thế.” Draco đã bảo thủ còn tỏ vẻ, hăng hái lật trang sách, “Đây là sách của Muggle?”

“Không giống với sách ma pháp đúng không?” Tôi hơi thất vọng vì phát hiện Draco chỉ hứng thú với sự mới lạ của sách Muggle mà không phải là… Được rồi, tôi thừa nhận là tôi cố ý chọn mấy quyển sách này cho cậu ấy. Tôi muốn cho cậu ấy chú ý đến phần giống nhau giữa Hitler - chủ nghĩa đế quốc và Voldemort về sự thất bại.

Quả nhiên là như thế, một thuần huyết cố chấp như Draco sẽ không liên tưởng một người Muggle đến Voldemort cho dù sự điên cuồng của họ là giống nhau.

Tôi mất hứng đưa sách hướng dẫn đặt hàng cho cậu ấy, “Đây.”

Cậu ấy lật vài tờ, cảm thấy hứng thú với phần giới thiệu sản phẩm. “A. Xem thế là đủ rồi.”

“Mình nghĩ là nhà Malfoy cũng có một quyển.” Tôi nhún nhún vai nói.

“Mỗi một gia tộc phù thủy có tiêu chuẩn thu thập không giống nhau, cậu không thể nghĩ là thư viện của mỗi nhà đều giống nhau. Ví dụ, nhà Malfoy thích những quyển sách bùa chú có quy mô lớn, mà nghe mẹ mình nói thì gia tộc Black là kiểu công kích linh hoạt.” Draco giở sách hướng dẫn mua hàng đến trang thông tin cửa hàng, chỉ vào một dòng chữ nhỏ, “Cậu nhìn thấy chứ? Bản in lần thứ bốn mươi chín. Đây cũng không phải là quyển hướng dẫn mua hàng được bày bán đầy đường. Có thể xem được quyển sách này thì phải xem vào vận may rồi, sau năm mươi năm… thì không biết nó còn tồn tại được bao nhiêu quyển?”

Tôi tùy tiện nhìn xem, tôi còn đang bị hấp dẫn bởi câu nói lúc nãy của cậu ấy, “Thư viện gia tộc Black là công kích linh hoạt khéo léo?”

“Đúng thế.” Draco ngẩng đầu nhìn tôi một cái, “Cậu đang nghĩ cái gì?”

“Không có gì.” Tôi đè nén sự hưng phấn của mình lại, “Mình không nghĩ cái gì cả.”
Bình Luận (0)
Comment