[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 156

Năm nay, trên sân ga không thấy bóng dáng cao cao của lão Hagrid, người thay thế là giáo sư Grubbly Plank, giọng nói lưu loát: “ Học sinh năm nhất hãy xếp thành hàng! Tất cả học sinh năm nhất đi theo ta! “

Một đám đầu củ cải đỏ sợ hãi trong hoàn cảnh xa lạ, rụt rè tụ tập xung quanh bà.

Muốn tìm thấy Blaise trong dòng người nhốn nha nhốn nháo thật đúng là quá khó khăn, hiển nhiên là Draco không muốn tìm bọn họ. Chúng ta từ sân ga đi về phía nhà ga.

Đi đến trước xe ngựa, tôi vén mái tóc che mắt lên, quay lại nhìn.

” Lão Hagrid sao không thấy ở đây? “ tôi thuận miệng hỏi rồi nhìn Draco.

Draco không nói. Cậu ấy đứng lại trước đầu xe, nhìn thẳng vào con vật đang kéo xe.

” Mau lên xe. “ Tôi kéo Draco, chọn cái xe ngựa không có ai ngồi.

Ngồi cùng xe với chúng tôi là hai nam sinh năm dưới nhà Hufflepuf, hai người liếc mắt nhìn nhau, hơi lo sợ tiến vào trong xe và không nói chuyện.

Xe ngựa khẽ lắc lư rồi di chuyển.

Draco ngồi xuống bên cạnh tôi, tâm thần không yên.

” Sao thế? “ Tôi nắm tay cậu ấy, phát hiện ngón tay cậu rất lạnh.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ra ngoài cửa sổ, không nhịn được cười.

” Cậu đang nhìn những con ngựa kéo xe này? “ Tôi nói, “ Chúng có mắt rất đẹp, màu trắng bạc giống như là đang phát sáng - nhưng thế cũng hơi quái dị. Cậu thích chúng? “

Draco xoay người lại nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ cục.

” Cậu… có thể nhìn thấy chúng? “ Cậu nói.

” Tuy rằng chúng có màu đên mà đêm nay thì không có ánh trăng nhưng mà mắt tớ chưa kém đến nỗi không nhìn thấy chúng. “ Tôi buồn cười nói, nằm úp sấp trên cửa sổ, “ Chúng nó là con gì? Lớp học Chăm sóc các sinh vật huyền bí cũng không dạy? “

” Vong mã. “ Draco nói, giọng nói giống như thoát ra khỏi cổ họng. Cậu mất tự nhiên hắng giọng một cái, nghiêng đầu quay đi.

Ngoài cửa sổ đã loáng thoáng nhìn thấy trường Hogwarts rất gần, sau đó xe ngựa đứng lại ngoài thềm đá. Chúng tôi nhảy xuống ngựa, nhanh chóng hòa vào dòng người, đi qua cửa, tiến vào sảnh đường Hogwarts.

” Mùa hè này có vẻ ngắn hơn mọi năm, “ tôi ngẩng nhìn trần sảnh đường, nhỏ giọng nói: “ Cậu có cảm thấy là sẽ có thời gian dài không được nhìn thấy Hogwarts. “

Draco chưa kịp trả lời, Blaise đã gọi tôi từ phía sau.

” Sylvia. “

” Blaise! “ Tôi xoay người cười với cậu, “ A, nhìn thấy cậu thì tớ mới phát hiện, tớ hóa ra là nhớ cậu hơn tớ tưởng tượng đấy. “

” Huynh trưởng? “ Cậu nhìn huy trương trên ngực tôi, cười nói, “ Chúc mừng. “

” Cảm ơn, “ tôi ôm câụ ấy, “ Còn nữa, mình rất thích quà sinh nhật. “

Parkinson tức giận đi sau Blaise đã đi tới, nghe vậy nhướn mắt lên trần nhà.

Chúng tôi ngồi xuống dãy bàn Slytherin, một lát sau, Goyle và Crabbe cũng thở hồng hộc đi đến.

” Đó là ai? “ Parkinson đột nhiên chỉ về phía trước nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía dãy bàn giáo viên.

Dumbledore mặc áo choàng dài ánh sao, chòm râu bạc lòe lòe sáng. Giáo sư Snape vẫn ngồi ở vị trí cũ. Giáo sư Lupin không ở đây, chú Sirius mặc áo choàng phù thủy màu đen được cắt vừa người, lười biếng chống khuỷu tay lên bàn - mà tôi cũng ít khi nhìn thấy chú ấy mặc áo choàng dài. Nếu như nói giáo sư Snape mặc áo choàng dài màu đen nhìn càng thêm gầy mà uy nghiêm làm người khác sợ hãi, còn chú Sirius mặc áo choàng đen sạch sẽ lại có một cảm giác tùy ý. Khóe miệng chú khẽ nhếch lên, cơ thể nghiêng sang một bên, khuôn mặt đầy vẻ hờ hững cùng khinh thường.

Mắt tôi dừng lại trên người chú ấy một chút rồi lại tiếp tục đi xuống, sau đó phát hiện đối tượng chú Sirius khinh miệt rất giống voi - một người phụ nữ tôi chưa nhìn thấy bao giờ, vừa lùn vừa béo, mái tóc nâu cuộn lên và trên mái tóc cài một nơ con bướm màu hồng nhạt.

” Giáo sư mới? “ Tôi do dự nói.

“Cái áo choàng của bà ta là áo lông màu… hồng nhạt!” Parkinson cười giễu cợt.

“Có lẽ bà ta muốn dùng gu thời trang của mình để mưu sát chúng ta?” Draco chậm rãi nói.

Giáo sư McGonagall đẩy cửa vội vàng đi vào, theo sau là một dãy dài những nhóc đầu củ cải đỏ lạnh run. Nghi thức phân nhà bắt đầu.

Đợi cho nghi thức phân nhà kết thúc, sau khi chúng tôi lấp đầy bụng, cụ Dumbledore đứng lên.

“Ta yêu cầu mọi người yên lặng trong một lúc, nghe ta nói một chút nội dung cần chú ý như mọi năm học.” Cụ ngừng lại một chút, nói ra lệnh cấm hàng năm cần phải nói, “Năm nay, nhóm giáo viên có hai người thay đổi.”

Tôi ngồi ngay ngắn.

“Chúng tôi hoan nghênh giáo sư Grubbly Plank trở về, cô sẽ dạy môn Chăm sóc sinh vật huyền bí.” Cụ Dumbledor nói, “Chúng ta cũng vui vẻ giới thiệu với mọi người Sirius Black, bởi gì giáo sư Lupin tạm thời rời khỏi cương vị công tác nên anh sẽ đảm nhiệm giáo sư dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.”

Tôi khó hiểu vì sao giáo sư Lupin lại tạm thời rời khỏi cương vị công tác, chưa có ai nói điều này khi ở nhà Black. Đồng thời, những tiếng vỗ tay vang lên, tôi run rẩy cả khuôn mặt khi nghe giới thiệu “giáo sư Black”.

“Ngoài ra, ta giới thiệu với mọi người bà Umbridge,” Dumbledore bình tĩnh nói, “Bà được Bộ pháp thuật bổ nhiệm làm nhân viên giám sát Hogwarts và sẽ cùng ở đây với chúng ta.”

Cả sảnh đường đột nhiên im lặng, rồi lập tức những tiếng ong ong vang lên.

“Nhân viên giám sát Hogwarts?” Tôi kinh ngạc nói, “Có nghĩa là gì?”

“Quá hiển nhiên rồi,” Draco không kiên nhẫn nhíu mi nói, “Điều này chứng tỏ Bộ phép thuật bắt đầu can thiệp Hogwarts.”

“Bộ phép thuật có quyền lợi này?” Tôi tò mò nói.

“Nếu bọn họ muốn thì bọn họ sẽ có.” Blaise cười nói, “Hiển nhiên là Bộ phép thuật rất coi trọng Hogwarts, bà Umbridge là phó trưởng phòng đấy.”

“Các nhà sẽ lựa chọn thi đấu Quidditch đưa cho…” Lời nói của cụ Dumbledore bị cắt ngang. Umbridge - được rồi, nhân viên giám sát, nặng nề hắng giọng đứng dậy.

“À, tôi phải nói rằng được trở về Hogwarts thật sự là tuyệt vời!” Bà nhếch miệng mỉm cười, giọng nói lại nhỏ nhẹ, giống như nói trong cổ họng, “Thấy các khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ đều chăm chú nhìn tôi, thật quá tốt!”

Tôi lập tức không thể ngồi thẳng được, cười ngã lên mặt bàn.

“Bộ phép thuật luôn luôn cho rằng, giáo dục các phù thủy thiếu niên là chuyện cực kỳ quan trọng. Bẩm sinh mọi người có những thiên phú quý giá, nếu không được cẩn thận bồi dưỡng và rèn luyện thì sẽ có khả năng không đạt được kết quả như mong muốn…” Bà nói liên tục, nếu không phải bà ta cố gắng biến giọng nói giống như giọng nói kệch cỡm của cô gái trẻ, thì tôi có thể thừa nhận lời thôi miên này vô cùng hiệu quả.

Tôi nhìn ra xung quanh, Parkinson cũng hết kiên nhẫn giống tôi, cô ấy đang chăm chú vuốt ve móng tay của mình. Blaise vẫn duy trì nụ cười mỉm và chăm chú nhìn lên trên. Draco tựa lưng vào ghế, vắt chân lên, mắt nhìn xuống tỏ vẻ suy nghĩ, giống như là không hề chú ý đến.

“… Kiên quyết duy trì thì sẽ duy trì, cần hoàn thiện thì sẽ hoàn thiện, cấm vứt bỏ.”

Umbridge cuối cùng cũng nói xong, ngồi xuống.

“Vô cùng cảm ơn nhân viên giám sát Umbridge. Như vậy,” cụ Dumbledore đứng lên, “Tựa như ta vừa mới nói, các nhà sẽ lựa chọn thi đấu Quidditch đưa cho…”

“Chuẩn bị, chuẩn bị.” Draco kéo kéo tay áo tôi, “Chúng ta chuẩn bị dẫn nhóm học sinh mới.”

“Được rồi…” Tôi đột nhiên nhớ tới, “Bản đồ sơ lược trường Hogwarts…”

“Những thứ đó đã huynh trưởng khóa chuẩn bị, hiện tại chắc cũng đã để ở phòng sinh hoạt chung rồi.” Draco nói.

Đợi sau khi cụ Dumbledore tuyên bố giải tán, tôi và Draco đi đến cuối dãy bàn Slytherin.

“Học sinh năm nhất đến đây.” Draco không nhiệt tình nói.

Một đám học sinh mới đứng lên khỏi dãy bàn và đi tới đây, có mấy khuôn mặt kiêu ngạo vẫn ngẩng cao nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có vẻ khẩn trương.

Sau một lúc, nhóm học sinh Slytherin đã đầy đủ.

“Ta là huynh trưởng nhà Slytherin, Draco Malfoy.” Vài học sinh mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Draco, lại nhanh chóng quay mặt đi. “ Đây là nữ huynh trưởng Sylvia Hopper. “

” Học sinh mới đi theo chúng ta. “ Tôi nói rồi cùng Draco đưa bọn họ khỏi sảnh đường.

Tôi phát hiện hiển nhiên là tôi chưa chuẩn bị đầy đủ để làm nữ huynh trưởng - ví dụ như lúc này, tôi không nghĩ ra mình nên nói, đành cố gắng nhớ lại những lời huynh trưởng Hugh Coffey đã nói khi tôi vào nhập học.

Nhưng tôi không ngờ được là Draco lại làm rất tốt. Dọc đường, cậu chậm rãi nói những điều cần chú ý ở nhà Slytherin, giải thích rõ ràng trật tự.

Cuối cùng chúng tôi đứng giữa phòng sinh hoạt chung, Draco lại nói những lời mà các huynh trưởng trước đã cường điệu lên, phân phòng ngủ rồi giải tán.

Tôi mỉm cười đứng bên cậu ấy.

” Mình cho rằng cậu vẫn nên đi sắp xếp lại hành lý của mình đi mà không phải ngẩn người nhìn mình. “ Draco ỉu xìu nói, “ Thật là mệt… Sau khi đổi phòng, mọi thứ lại phải sắp xếp lại. “

” Thật sao? Chẳng lẽ cậu không muốn mình nhìn cậu sao? “ Tôi chỉ vào mặt mình nói, “ Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn cậu, cậu không thấy thích thú sao? “

Trước khi Draco kịp nói gì, tôi cười lớn chạy về phòng nữ huynh trưởng.

Phòng ngủ của huynh trưởng Slytherin không giống như phòng ngủ của mọi người, nó có một phòng, phòng rửa mặt cũng không giống phòng trước chỉ có thể tắm vòi hoa sen.

Tường phòng ngủ là đá màu xám xếp chồng lên, có cảm giác mộc mạc, trên tường treo mấy bức tranh tĩnh vật. Các kệ để đồ màu tối vẫn trống không, chờ tôi sắp đồ lên.

Điều thích nhất là, phòng khách và phòng ngủ đều có cửa sổ.

Ngoài cửa sổ phòng ngủ là một màu đen, tôi ghé mắt nhìn một lúc mới phát hiện ra đó là hồ nước. Vì phòng sinh hoạt chung của Slytherin ở đáy hồ nên nhìn thấy ngoài cửa sổ là hồ nước thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Mở cửa phòng, kéo rèm che ra thì thấy bầu trời đen… Giống tầng hầm ở biệt thự nhà Sadie. Tôi đoán có lẽ chỗ này sử dụng phép thuật không gian.

Đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm, tôi đã phân loại chúng nhanh chóng. Sau đó tôi cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, thoải mái tắm rửa.

Chờ tôi ra khỏi phòng ngủ thì Draco đã ngồi trên ghế trong phòng ngủ.

Lúc trước phòng tôi chỉ có một phòng, hiện tại phòng tôi có thêm phòng khách, nếu muốn nói gì không cần vào tận phòng ngủ… Tôi oán thầm trong bụng.

” Tớ mang đồ cho cậu. “ Draco giơ giơ thứ gì đó trong tay.

” Quà sinh nhật của cậu. “ Draco ngồi thẳng trên ghé, “ Tớ đã muốn đưa sớm hơn… nhưng không tìm được cơ hội đưa cho cậu. “

Một tay tôi vuốt tóc ra đằng sau, tò mò đi đến, mở cái hộp được đóng gói rất đẹp.

” Đây là cái gì? Độc dược? “ Tôi cầm một vật dài và hẹp, “ Thắt lưng? “

” Ừm. “ Draco nói.

Tôi nghiên cứu một lúc, thắt đai lưng vào người, phát hiện trên đai lưng có tám chỗ mà ta tưởng là đồ trang sức bằng da, chỗ đó có thể bỏ vào những lọ độc dược.

” Thắt lưng đựng độc dược? “ Tôi để vào tám lọ độc dược, cúi đầu nhìn, phát hiện rất dễ dàng lấy được những lọ đấy.

” Bên kia là cái túi nhỏ… “ Draco nói, “ Có thể để được phấn ẩn thân. “

” Thật sao? “ Tôi sờ sờ cái túi nhỏ, lại lấy ra một lọ độc dược có hướng dẫn lên, “ A… Mỡ trơn… Nhựa cao su vô địch… Thuốc bơi lội? Nếu biết có đồ này thì cuộc thi Tam pháp thuật năm trước cũng không vất vả như vậy… “

” Đều mua theo địa chỉ quyển hướng dẫn mua hàng. “ Draco nhích lại gần nói.

” Những thứ này đều rất quý… Nhưng những hướng dẫn thật rõ ràng. “ Tôi ngừng lại. Tôi phát hiện những loại thuốc này đều có chung một tác dụng.

Chúng đều được dùng để chạy trốn.

Ánh mắt tôi nghi ngờ đánh giá Draco, vẻ mặt cậu ấy lại thoải mái nhìn mấy bức tranh.

” Hả? “ Cậu nhìn thấy ánh mắt của tôi, “ Có chuyện gì à? “

” Không có gì… “ Tôi vội vàng thu hồi ánh mắt nghi ngờ lại, cười tủm tỉm nói, “ Mình vô cùng thích chúng - vô cùng đó. “
Bình Luận (0)
Comment