[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 160

Buổi tối, khi tôi đang ngồi xem sách trên bàn, Draco ướt đẫm từ phòng tắm đi ra.

Tôi không biết trong phòng ngủ của huynh trưởng nam sinh rốt cuộc có mùi hương nước chúc phúc an lành có thật hay không mà cậu không hề có ý định quay về đó ngủ. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Sau khi chúng tôi cùng nhau đi tuần tra xong, cậu rất thuận đường mà vào thẳng trong phòng ngủ của tôi. Tiếp đó cởi áo choàng treo bên cạnh áo choàng của tôi, lấy khăn tắm của tôi, vào phòng tắm của tôi, vô cùng tự nhiên xem như nhà mình.

Giống như cái người đã khiển trách tôi không có ý thức về ý nghĩa ‘phòng ngủ của con gái’ trước đây không phải là cậu vậy đó.

”Ngày mai là ngày tuyển chọn cầu thủ cho đội Quidditch.” Draco vừa lau tóc vừa nói.

”Ừ…” Tôi lật qua một trang.

”Cậu có cần chuẩn bị gì không?” Lắc đầu, Draco tùy tiện vắt khăn qua một bên.

Tôi ngẩn người, quay nhìn Draco. Áo ngủ mềm mại màu bạc khoác trên người, nút áo cài tùy tiện lỏng lẻo, cổ áo lộ ra làn da trắng nõn, theo từng dộng tác của cậu, có thể mơ hồ thấy một chút gì đó hồng nhạt trước ngực…

”Khụ…” Tôi ho khan một tiếng, “Tại sao tớ phải chuẩn bị?”

”Chẳng lẽ cậu không muốn gia nhập đội bóng Quidditch?” Draco hoài nghi nhìn tôi.

”Hoàn toàn không nghĩ đến…” Tôi nói, “Đội Slytherin không có nữ tuyển thủ, Draco.”

”Cậu có thể là một ngoại lệ, Sylvia!” Draco nhiệt tình nói, “Đội Slytherin cũng không từ chối có nữ cầu thủ đâu!”

”Cậu xác định đội bóng Quidditch thích hợp với tớ sao Draco?” tôi gấp sách vở lại, “Hãy ngẫm lại cái chiến thuật và đấu pháp hung bạo của các cậu đi!”

Cho dù tôi có khuynh hướng thiên về Slytherin, tôi cũng không thể không thừa nhận sự bỉ ổi của đội bóng nhà Slytherin. Từ trước đến giờ họ luôn dùng sự va chạm vô cùng dã man cùng các loại phạm quy làm đấu pháp, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà đội Slytherin chẳng có một cô gái nào tham gia.

Draco nhíu mày.

”Uhm…” cậu chần chờ nói, “Có lẽ…ừ…”

”Được rồi!” cuối cùng cậu tiếc nuối nói, “Quả thật cậu không thích hợp.”

”Tớ rất vui mừng khi cậu nhận ra được điều đó!” Tôi nói.

”Nhưng mà Miles Bletchley sẽ chẳng bỏ qua cho cậu đâu! Cậu nên biết anh ta luôn mong muốn có một đội viên có thể đạt được tốc độ như của Potter nhà Gryffindor.” Draco tiếp tục nhíu mày, trầm ngâm một chút, “Nếu anh ta tìm cậu, cậu cứ nói anh ta đi gặp tớ nói chuyện đi!”

Cả người tôi run lên, lập tức nghĩ đến cảnh tượng Tân thủ quân Slytherin cao to như gấu lải nhải theo sau tôi mỗi ngày.

”Cũng bởi vì Tia Chớp?” Tôi lắc lắc đầu, “Draco…đôi khi tớ phát hiện tớ chẳng thể hiểu nổi các cậu.”

”Đúng vậy.” Draco không chút do dự nói, “Chẳng phải cậu nói cậu bay không tệ sao?”

Tôi dẹp gọn sách vở lại, nghĩ nghĩ một chút, nói, “Draco…chúng ta trao đổi đi!”

”Cái gì?” Draco hỏi.

”Tớ dùng Tia Chớp của mình đổi Nimbus của cậu!” Tôi nói.

”Này…” Draco thở dài nhưng không hề che dấu khao khát của mình, “Tớ không thể làm thế!”

”Với tớ, Tia chớp chẳng là gì cả…” Tôi buông tay, “Các cậu muốn tìm một cầu thủ có tốc độ cao…không phải sao?”

”Nhưng chẳng phải nó là…” Trên mặt Draco hiện rõ vẻ ‘không cho là đúng’, “…quà tặng của Black sao?”

”Không thành vấn đề! Nó là của tớ nhưng nó sẽ chẳng có giá trị gì khi nằm trong tay tớ!” Tôi nói, “Cầm đi mà…Tầm thủ của hai bên đều dùng Tia Chớp mới công bằng, đúng không?”

Ánh mắt Draco sáng lên.

”Dùng cây chổi mà Black tặng đánh bại con đỡ đầu của Black…Vẻ mặt của ông ta có bao nhiêu đặc sắc ta?” Draco hưng trí bừng bừng nói, “Tớ thật mong chờ đến hôm đó quá!”

Tôi liếc nhìn cậu ta. Tôi đã sớm biết Draco là một kẻ lưu manh trời sanh mà.

Giữa trưa ngày thứ bảy, trong lúc tôi đang soạn lại số sách tôi đã mang từ nhà đến thì một con chó lớn màu bạc đột nhiên xuất hiện ngay bên ngoài cửa sổ nhìn ra đáy hồ. Nó nhanh chóng bay xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy từ giường của tôi xuống sàn.

Tôi nghiêng đầu nhìn qua Thần hộ mệnh này, trông nó giống hệt Knight.

”Này, Sylvia!” Con chó bạc mở miệng, giọng nói của Sirius phát ra từ miệng nó, “Đang dọn dẹp sao? Này…cháu có thời gian rỗi không? Cùng nhau ăn cơm nhé! Chú chờ cháu ở văn phòng!”

Không đợi tôi trả lời, nó liền biến thành một màn sương bạc, tiêu tán ở trong không khí.

Tôi sửng sốt nửa ngày, đem cái rương chứa sách cất về chỗ cũ. Sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Văn phòng của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám nằm trên lầu bốn, trước nay tôi chưa từng đặt chân đến. Đây là một căn phòng dài. Dù là ban ngày nhưng vẫn dùng đến khá nhiều nến để thắp sáng. Có rất nhiều lồng sắt và thùng chứa vật được đặt sát tường, dinendian.lơqid]on bên trong chúng phát ra nhiều thanh âm kỳ quái. Một cái bàn bóng loáng được đặt giữa phòng. Trên bàn đặt một cái bình thủy tinh, bút lông chim cùng một tấm da dê có nhiều hoa văn, Sirius ngồi sau cái bàn, đang viết gì đó.

”Sylvia!” Sirius cắm bút lông chim vào lại bình mực, thổi thổi tờ giấy vừa viết để mực chóng khô, đứng dậy cười với tôi “Chú còn tưởng một lúc nữa cháu mới đến được! Lại đây nào, bên này…”

Chú ấy đi đến phần vách tường không bị che kín bởi thùng, ở đó có một cái cửa nhỏ, mở ra, “Vào đi!”

Tôi nhìn nhìn đống thùng xiêu vẹo muốn đổ, né qua, đi vào cánh cửa nhỏ kia, đi đến phòng sinh hoạt của Sirius.

Chính giữa căn phòng là một cái bàn. Trên bàn bày nhiều món ăn, bên cạnh còn có mấy chai bia bơ. Đối diện lò sưởi âm tường có một kệ sách với rất nhiều sách được xếp lên, trên nóc kệ trưng bày khá nhiều thứ kỳ quái.

”Đều là của Remus.” Sirius chú ý tới quan sát của tôi, nhún vai nói, “Trong phòng ngủ ký túc xá không có phòng ăn. Nhưng trong phòng sinh hoạt thì có thể dọn một chỗ.”

Chú ấy vỗ vỗ sô pha, “Ngồi đây này.”

Tôi do dự một chút, đi qua ngồi lên sô pha, Sirius vòng qua cái bàn ngồi đối diện với tôi.

”À…” Thoạt nhìn thì chú ấy so với tôi còn lúng túng hơn, ngừng lại một chút, đẩy một chai bia bơ về phía tôi, “Chú vừa mua ở Hogsmeade. Hay là cháu thích rượu vang hơn?”

”Bia bơ là được rồi!” Tôi nói, “Cháu vẫn chưa đến tuổi uống rượu!”

Sirius cười rộ lên. “Này Sylvia…trông cháu chẳng có vẻ gì là người sẽ tuân theo quy củ cả! Đúng chứ?”

Tôi đang chậm rãi uống bia bơ của mình. Nói thật thì thời tiết này uống bia bơ thì có vẻ hơi nóng nhỉ?.

”A, phải rồi!” Sirius nói, chú ấy đưa cho tôi một cái túi lớn, “Chú mua khá nhiều đồ ăn vặt ở Hogsmeade. Tiệm Công tước Mật vừa có vài loại kẹo mới!”

Tôi cười cười, đặt cái túi sang bên cạnh, “Sirius…thật ra cháu không thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng dù sao cũng cám ơn chú!”

”Thật không?” Sirius ngoài ý muốn nói, “Chú còn tưởng rằng…ý chú là vào năm thứ ba, chú thấy cháu ăn khá nhiều mà!”

”Thật ra chỉ vì hiếu kỳ thôi!” Tôi thổi thổi bọt của bia, “Khi đó tình hình kinh tế trong nhà có tốt hơn chút. Lúc đó cháu cũng không biết đồ ăn vặt của phù thủy thì có hương vị thế nào. Nói thật lòng, vị của chúng thật không dám khen tặng nhưng cũng khá thú vị…”

Sirius im lặng hồi lâu. Tôi cảm thấy kỳ quặc, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Sirius. Đồng tình? Áy náy? Rất nhiều cảm xúc phức tạp trong mắt của Sirius.

”Trước đây cháu sống không tốt sao, Sylvia?” Chú nói, “Chú phải thừa nhận chú hiểu rất ít về cháu…”

”Bần cùng, đúng vậy!” tôi bỏ chai bia xuống, ngồi thẳng người, “Cháu và mẹ lưu lạc từ hạt này sang hạt khác, dường như đã đi khắp toàn bộ Anh quốc. Sau này đến Hogwarts thì dùng đũa phép cũ, mặc áo choàng cũ...”

”Sylvia.” Sirius nhẹ giọng nói.

”Nhưng cho tới bây giờ cháu cũng không cảm thấy mình sống không tốt!” Tôi tiếp tục nói, “Cháu rất vừa lòng với cuộc sống từ trước đến giờ của mình…”

”Sylvia…cháu vốn không cần trải qua cuộc sống như vậy…” Trầm mặc một hồi, Sirius nói, nhẹ nhàng lắc đầu, Die nd da nl e q uu ydo n”Ít nhất về phần vật chất, cháu vốn có được hết thảy mọi thứ tốt nhất, giống như chú trước đây vậy. Cho dù cháu có muốn thừa nhận hay không nhưng cháu cũng là…”

”Cháu đã từng nói qua một lần!” tôi cảnh giác ngắt lời Sirius, “Cháu không muốn lặp lại thêm lần nào nữa…”

”Được rồi, nếu cháu không muốn nhắc đến.” Sirius cười cười, “Ăn đi…các món ăn ở đây với Đại sảnh đường đều giống nhau. Nhưng chú rất vui khi chúng ta có thể cùng ăn với nhau!”

Sau bữa trưa, chúng tôi quay trở về văn phòng, bắt đầu học phép Animagi.

Tôi thập phần may mắn khi Sirius có vẻ rất để tâm với việc dạy tôi. Chú lấy ra những quyển sách đã chuẩn bị sẵn cho tôi, theo chú ấy, chúng đã giúp chú ấy rất nhiều trước đây.

”Quyển này cháu đã xem rồi…” tôi xem đống sách, “…mấy quyển này thì chưa…”

”Cho dù cháu đã xem qua, chú nghĩ cháu cũng cần xem lại chúng đi!” Sirius nói, “Cháu đã học được bao lâu rồi?”

”Từ lúc bắt đầu nghỉ hè!” Nghĩ nghĩ, tôi nói, “Chú Sirius…hình dạng Animagi là do đã được định sẵn hay do ý nguyện của người thi triển?”

”Chú nghĩ là vế sau.” Sirius nói, “Lúc đó chú đã muốn mình hóa thành một động vật có hình dáng to lớn.”

”Knight quả thật rất lớn.” Tôi nhún nhún vai, nó lớn đến nỗi có thể hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ ai, “Vậy những người khác thì sao? Những người bạn đã cùng học phép Animagi với chú ấy?”

”James cũng hi vọng biến thành động vật có hình dáng to lớn. Cậu ấy đã biến thành một con hươu, rất đẹp và mạnh mẽ, vì vậy biệt danh của cậu ấy là Gạc Nai.” Nhắc tới bạn thân, Sirius hoài niệm cười cười, “Mà Peter, lúc đó chúng ta muốn hình dáng của hắn phải nhỏ bé…Cháu cũng biết hắn biến thành con chuột đúng không?”

”Cháu cũng hi vọng hình dáng Animagi của mình có thể rất nhỏ…” Tôi do dự nói.

”Này…cháu đang lo lắng cái gì?” Sirius cười sang sảng, “Cháu sẽ chẳng thể biến thành chuột đâu! dieendaanleequuydonnThực ra hình dáng Animagi của một người có liên quan đến tính cách và bản chất của người đó.”

”Ý chú là…” Tôi nổi da gà toàn thân, “Tính cách của giáo sư McGonagall giống mèo trên phương diện nào đó?”

”Chú thì lại nghĩ bởi vì bà ấy vô cùng thích mèo.” Sirius không tự nhiên lắm mà sờ sờ cổ, thấp giọng lầu bầu, “Thực gặp quỷ mà…ý tưởng này của cháu thật đáng sợ.”

Quả thật thực đáng sợ.

”Vậy cháu muốn mình biến thành loài nào?” Sirius nói.

”Càng nhỏ càng tốt!” tôi kiên định nói, “Càng quen thuộc càng tốt, và tốt nhất là có thể bay được!”
Bình Luận (0)
Comment