[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 163

Tôi vốn cũng khá ngạc nhiên khi thấy Harry xuất hiện trong phòng làm việc của giáo sư Snape, nhưng nghĩ nghĩ một chút, tôi không còn ngạc nhiên nữa. Trong trường học, giáo sư Snape không cần phải che giấu gì cả, Bế quan bí thuật nếu không có chỗ để luyện tập là không được.

Buổi học phụ đạo thứ hai kể từ lúc bắt đầu học kì mới cuối cùng cũng kết thúc, tôi đầy mồ hôi, có cảm giác ghê tởm muốn ói, bất chấp hình tượng đặt mông ngồi vào tay vịn của ghế. Khi nãy, tôi đã thành công ngăn lại Nhiếp hồn thuật của giáo sư Snape.

Giáo sư Snape gõ nhẹ đũa phép, một cốc nước xuất hiện trên bàn. Thầy thản nhiên nói câu: “Không tồi.”

Tôi vội vàng cầm cốc nước uống cạn, nghe vậy nhịn không được sặc một cái, lập tức một niềm vui sướng mãnh liệt xuất hiện tự đáy lòng. Ai cũng biết giáo sư Snape rất tiết kiệm lời khen, “không tồi” của thầy ấy chính là đã khẳng định những cố gắng của tôi đã có kết quả.

“Ta rất cao hứng! Trò và tên nhóc Gryffindor kia không giống nhau, đầu óc nó vừa nông cạn lại quá dễ đọc thấu, chỉ liếc mắt là có thể đọc được.” Giáo sư Snape cất đũa phép đi, “Nhưng trò vẫn cần luyện tập nhiều hơn. Chương trình học Bế quan bí thuật của trò sẽ thay đổi sang thứ hai hàng tuần!”

“Tại sao mỗi tuần chỉ học một buổi?” Tôi đánh bạo hỏi, “Thầy nói em cần luyện tập nhiều hơn mà…”

“Bởi vì trò sẽ phát hiện ra thời gian sau này của mình sẽ bận rộn hơn nhiều!” Giáo sư Snape dường như không kiên nhẫn nói, “Do vậy ta sẽ không giữ trò nhiều hơn!”

Ý tứ này có phải tôi rất được thầy coi trọng không? Trong lòng tôi rất vui mừng, “Vâng, giáo sư.”

Giáo sư Snape hít hít một chút, thầy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đen như ngọc nhìn tôi chằm chằm.

“Giáo sư?” Tôi kỳ quái hỏi, “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Không!” Snape giáo thụ trầm ngâm một chút, cau mày nói, “Trò đi về trước đi!”

Thời gian đã trễ, buổi tuần tra đêm thường lệ của huynh trưởng đã tiến hành được một nửa, trên đường quay về phòng Sinh hoạt chung thì gặp Draco, cậu đang đứng cùng Astoria Greengrass trước một bức tranh.

“Làm sao vậy?” Tôi đi qua nhìn thì thấy một con mèo đang kêu với vẻ rất đáng thương, một cái chân bị kẹt giữa khung tranh và vách tường.

“Huynh trưởng Hopper…” Cô gái nhỏ nhà Greengrass khóc. Cô bé vươn tay vuốt ve lông trên lưng nó với mục đích an ủi nó, nhưng con mèo không hề nể tình mà cào cho cô bé một đường dài trên tay, tôi vội vàng dùng pháp thuật trị cho cô bé.

“Con mèo của Astoria không biết bị trúng cái gì.” Draco cau mày nói

“Hành lang và cầu thang của Hogwarts luôn làm cho người ta khó lòng phòng bị.” Tôi cúi xuống nhìn, “Có cần tớ giúp không?”

“Tớ nghĩ…cũng không cần.” Draco rút đũa phép ra, hướng về cái khe mà niệm một câu thần chú, cái khe hở biến rộng ra. Con mèo nhờ vậy có thể rút chân ra và chạy biến đi.

Bức tranh nặng nề đạp vào tường, phát ra âm thanh vang dội.

“Cám ơn, huynh trưởng Draco, huynh trưởng Hopper.” Tiểu Greengrass lau nước mắt, thi lễ với chúng tôi rất quy củ, sau đó vội vàng đuổi theo con mèo của mình.

Tôi đứng thẳng thân thể, chà xát hai tay lên mặt.

“Trông cậu không ổn chút nào!” Draco nhìn tôi nói, “Sao vậy?”

“Chính là mệt chút thôi!” tôi cười nói, “Nhưng sau này không cần luyện tập thường xuyên nữa rồi!”

“Khóa phụ đạo ngoại khóa của Chủ nhiệm cũng không dễ dàng gì.” Draco nâng cằm nói, “Nhưng tớ dám đảm bảo vô cùng hữu ích.”

“Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu.” Tôi nói, “Cậu có vẻ rành quá nhỉ?”

“Lúc tớ còn nhỏ từng được chủ nhiệm dạy cho.” Draco nâng cằm nói.

Chúng ta vừa nói, vừa đi tuần tra hết phần còn lại, sau đó về ký túc xá Slytherin.

“Cho dù tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận những suy nghĩ bất thường của cậu, Sylvia, nhưng từ khai giảng đến giờ cũng đã qua khá lâu…” Draco kéo dài giọng nói, cậu chỉ về hướng đống hành lý đang chất đống trong góc phòng tôi, “Cậu không nghĩ đến việc soạn hành lý của mình ra sao?”

Tôi ngẩn người, nhìn về phía hành lý.

“Đây chẳng qua là một ít đồ không cần dùng thôi mà…” Tôi nói, “Tớ quên mất! Draco, cậu biết là tớ đã bận rộn thế nào mà…”

“Tớ nghĩ…một cô gái cho dù có bận rộn thế nào cũng sẽ sắp xếp đồ của mình cẩn thận.” Draco chậm rãi nói, “Phải chăng đây chỉ là sự hiểu lầm của tớ?”

“À…Draco, tớ cũng không biết cậu có nhầm lần gì hay không!” tôi nhíu nhíu mày, tức giận nói, “Nhưng tớ khẳng định cậu sẽ sắp xếp hành lý của mình rất ngay ngắn chỉnh tề nhỉ?”

“Là một quý tộc, một Malfoy…Bảo vệ đồ đạc của mình sạch sẽ chỉnh tề là một trong những lễ nghi cần thiết!” Draco đồng dạng nhíu mày, “Hiển nhiên vị tiểu thư này dường như không đồng ý với ý này nhỉ?”

“Đó là ảo giác của cậu thôi! Còn tớ thì hoàn toàn đồng ý.” Tôi tức giận nói. Dù vậy, tôi vẫn dùng đũa phép gọi mớ hành lý lại trước mặt mình, đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống trước chúng, miệng lầu bầu một câu, “Gặp quỷ, tớ mệt muốn chết đi được.”

Draco đi đến bên cạnh tôi, rất hào hứng nhìn tôi mở hành lý.

“Tớ có thể giúp cậu, nếu cậu đồng ý!” Nhưng mà cậu hoàn toàn không đợi câu trả lời của tôi, bắt đầu đem đồ đạc của tôi phân loại. Và đương nhiên, tôi hoàn toàn không có ý phản đối.

Lọ thủy tinh nhỏ trống rỗng, quyển bút ký tôi mới viết được vài chữ, sách dạy nấu ăn, mô hình nhỏ tôi đã mua lúc nhất thời tò mò, cờ, đồ mở nút chai kim loại…Hiển nhiên, Mia tựa hồ đem mọi thứ tôi đã dùng qua bỏ hết vào hành lý. Và đa phần những thứ này tôi hoàn toàn không có ý dùng lại lần nào. Tôi vừa lựa, vừa cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ để yên chúng trong hành lý là một ý kiến hay.

“Một mớ hỗn độn khiến người ta kinh hoàng.” Draco sợ hãi than, “Nhiều thứ linh tinh như thế mà có thể bỏ vào trong cái túi nhỏ như vậy? Có lẽ đây là một thiên phú tớ chưa từng thấy từ trước đến giờ.”

“Tớ thề với Merlin tớ không xếp cái đống này, là gia tinh của tớ, Draco.” Tôi bi thảm nói rõ.

Nhưng Draco không chú ý, ánh mắt của cậu bị một vật nhỏ tỏa sáng hấp dẫn.

“Đây là cái gì?” Cậu cầm sợi dây chuyền lên, một cái mặt to cỡ trứng chim được gắn kèm trên sợi dây, đung đưa.

Tôi cầm lấy cái mặt dây, nó đang lóe sáng, có rất nhiều hoa văn nhỏ khắc chìm trên nó, và một chữ “S” được tạo thành từ rất nhiều viên ngọc lục bảo nho nhỏ.

“Như cậu thấy đó, Draco, nó là một mặt dây chuyền.” Tôi lười biếng nói.

“À…” Draco nhíu mày, “Nhìn sơ qua thì hình như nó không theo phong cách của gia tộc Sadie nhỉ?”

Tôi có chút ngượng ngùng, thật ra tôi chẳng biết cái gọi là “phong cách của gia tộc Sadie” là cái quái gì, “Tớ…tớ cũng chẳng biết, là gia tinh của nhà tớ tìm được và đưa nó cho tớ đấy!”

Tôi nghĩ Kreacher cũng không phiền nếu tôi gọi nó là “gia tinh của nhà tớ” đâu.

“Nó rất quý giá và có vẻ có một lịch sử huy hoàng.” Draco nói.

“Thật không?” Tôi tò mò hỏi, “Nó là hàng thật à?” Kreacher nói với tôi bọn họ định vứt nó đi trong lúc dọn dẹp, nó đã lén nhặt về từ thùng rác đó.

“Vĩnh viễn đừng hoài nghi sự giám định và ánh mắt thưởng thức của một Malfoy, Sylvia.” Draco ngạo mạn nói. Sau đó cậu lại nhíu mày, “Hình như…tớ đã từng trông thấy nó ở đâu rồi thì phải…”

“Cậu chắc chứ?” Tôi hoài nghi, “Tớ phải nói cho cậu biết một chuyện, trước khi bọn họ, à, ý tớ là gia tinh nhà tớ, tìm thấy nó thì nó đã luôn ở một nơi mà cậu chẳng bao giờ có thể nhìn thấy nó đâu!”

“Được rồi.” Draco nhún nhún vai, “Nếu tớ chưa từng thấy đồ thật thì chắc tớ đã thấy nó trong bức ảnh hoặc tranh nào đó. Chỉ là nó làm tớ cảm thấy rất quen…”

“Có lẽ là do nó rất…nói sao nhỉ, rất có phong cách của Slytherin!” Tôi nói, “Đúng vậy! Chắc là do phong cách của nó rồi! Dù là hoa văn hay do những viên ngọc màu xanh này chẳng hạn!”

“Có lẽ.” Draco từ chối cho ý kiến, cậu muốn mở nó ra.

“Đừng phí sức làm gì!” tôi uốn thắt lưng, tiếp tục đem những thứ không dùng đến cất đi, đứng lên, “Chẳng mở ra được đâu! Tớ đã cố mở nó ra suốt cả kì nghỉ kìa, tớ rất muốn nhìn xem hình ai ở trong đó!”

“Thật à?” Draco thử thử, cuối cùng tiếc nuối bỏ xuống, “Thật kỳ quái.”

“Có lẽ chủ cũ của nó đã thi triển loại bùa chú nào đó.” tôi ngẩng đầu, liếc mặt dây chuyền một cái nói, “Chẳng hạn như bùa Dính-vĩnh-viễn…”

“Chủ cũ của nó làm vậy để làm gì? Nếu đã không muốn người khác mở được thì sao không làm tốt một chút, hoặc là lấy hẳn tấm ảnh ra đi!” Draco rút đũa phép ra kiểm tra một chút, “Này, không phải bùa Dính-vĩnh-viễn, không có dấu vết của loại bùa này!”

“Có thể là loại bùa chú khác thì sao? Loại mà có tác dụng trừ chủ nhân của nó thì không ai có thể mở ra chẳng hạn…” Tôi chẳng có hứng thú nói.

“Có lẽ cậu nói đúng!” Draco nói. Cậu hưng phấn đem sợi dây đi kèm quấn quanh cổ tay trắng nõn của cậu, nâng cái mặt dây ngang tầm mắt mình, cẩn thận ngắm nhìn nó.

“Draco.” Thấy cậu thích nó như thế, tôi không khỏi thở dài, “Bởi vì một số lý do, dù là nó đang ở trong tay tớ nhưng nó không phải của tớ! Tớ không thể tặng nó cho cậu được! Nhưng nếu muốn, cậu có thể đem nó về nghiên cứu!”

“Tớ cũng chẳng có hứng thú gì cho lắm đâu!” Draco nói, ra vẻ không có hứng thú nhưng biểu tình trên mặt lại bán đứng cậu, rõ ràng hứng thú ngập tràn, “Chính là...ừ…nghiên cứu mở nó ra như thế nào cũng rất thú vị!”

Cậu giật mạnh cái mặt dây lên và nắm gọn nó trong tay, mặt dây vang lên tiếng lenh keng thanh thúy.
Bình Luận (0)
Comment