[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 17

Chúng tôi cùng nhau trải qua một lễ Giáng sinh vui vẻ nhất, trao đổi quà cho nhau.

Blaise đưa tôi một thẻ đánh dấu sách kim loại được chạm trổ, hình dạng đơn giản nhưng lại tinh xảo, cô có mắt nhìn đồ hơn tôi. Tôi cực kỳ ngượng ngùng đưa cô một áo khoác được phù phép giữ ấm (ngại chú Walker ở đây nên tôi chỉ có thể ấp úng bảo đây là một chiếc áo khoác “ Cực kỳ ấm áp “ - sau khi vỡ quả cầu tuyết, tôi không có tiền dư để mua quả khác.

Nhưng Blaise lại cực kỳ yêu thích, hôn má, hôn trán tôi rất nhiều lần.

Thật ra… chỉ cần đồ tôi đưa, cô đều thích.

Chú Walker tặng tôi một chiếc túi xách da màu hạnh, bề ngoài nhìn bình thường nhưng rất chắc chắn. Chờ tôi nghiên cứu phép không gian có thể thêm vào bên trong này.

Bởi vì trước đó không biết chuyện, nên tôi cũng không có chuẩn bị quà. Nhưng tôi cam đoan Giáng sinh tiếp theo tôi sẽ tặng hai món quà.

Rất nhanh, ngày trở lại trường mà chúng tôi không mong muốn cũng đã đến.

Tôi tạm biệt Blaise, trở về cuộc sống cô đơn tại Hogwarts.

Giải bóng Quidditch tiếp tục sau kỳ nghỉ lễ, tiếp theo là hai nhà Gryffindor đấu với Hufflepuff.

Tình yêu của tôi đối với Quidditch biến mất không còn sau một hồi xem trận đấu. Nhưng trên bàn ăn, tôi cũng nghe nói, trận đấu này trọng tài lại là Giáo sư Snape.

Merlin ơi ! Tôi hít một hơi, nghe được tin này tất cả các bạn học đều có cùng một phản ứng giống tôi, nhà Hufflepuff càng khoa trương hơn, mặt trắng không còn chút máu.

Bởi vậy, tôi che che dấu dấu xuất hiện trên khán đài. Hơn nữa, tôi còn phát hiện trên khán đài rải rác có các học sinh nhà Slytherin… Tôi nghĩ mọi người đều muốn thấy dáng vẻ Giáo sư Snape cưỡi chổi.

Thầy chậm rì rì bay, áo choàng màu đen bay phấp phới. Thầy có cái mũi to, tóc đen đầy mỡ chia sang hai bên má nhợt nhạt, nhìn từ xa giống như… phù thủy tà ác trong truyện cổ tích của người Muggle.

Tôi đã nghe thấy những tiếng rên của những chú lửng nhỏ nhà Hufflepuff.

Bởi vì giáo sư Snape có thù hận sâu sắc đối với nhà Gryffindor, Hufflepuff có thể nói là cực kỳ thuận lợi.

Nhưng Potter là một Tầm thủ xuất sắc… Cậu ta suýt thì va chạm với Giáo sư Snape, nhưng cậu ta cũng rất nhanh bắt được trái banh vàng Snitch kết thúc trận đấu, làm cho giáo sư Snape không phát huy thiên vị của mình.

Bởi vậy, giáo sư Snape tức giận… trông thầy cực kỳ âm u, giống Mouse đi qua Biển đỏ, đi xuyên qua khán phòng, học sinh ven đường chạy tứ tán.

-----

Sau đó là đến ngày Valentine.

Trước ngày này, tôi ở trong ký túc xá dùng vạc tự làm chocolate, nguyên liệu mua từ hồi nghỉ đông ở nhà - chỉ mong là nó không quá hạn dùng.

Mặc dù là lần đầu tiên làm nhưng quá trình thực hiện thuận lợi. Tôi làm thành ba khẩu vị, rượu Rum, đường, cùng cafe đắng, phân biệt bằng những túi đựng xinh xắn, sau đó tôi đến tháp cú.

Ngày lễ tình nhân, cú mèo cực kỳ bận rội, nhưng tôi dùng kẹo thuyết phục chúng nó chuyển giúp chocolate đi. Vị đường và rượu Rum chuyển cho Blaise, tôi ghi vào tờ giấy nhỏ, bảo cô rằng vị rượu Rum chia sẻ cùng với chú Walker.

Vị cafe là chuẩn bị cho giáo sư Snape… Tôi viết thiệp :

“ Cảm ơn ngài đã dạy bảo cho đến nay. S.H “

Tôi không có can đảm viết tên của mình… Mặc dù tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ không thèm xem.

Ngày mười bốn, thời điểm ăn sáng, hàng trăm con cú bay ào ào vào. Rất nhiều cú với chân cầm bó hoa lướt trên bàn ăn, đem hoa hồng, hoa hồng trắng, hoa hồng vàng ném chuẩn xác vào tay các nữ sinh, các nữ sinh phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Ngay sau đó là sóng cú tràn vào. Các túi nhỏ xinh đẹp đựng chocolate đưa đến tay các nam sinh.

Malfoy có vẻ không chút để ý ba túi to để trước mặt cậu, trong mắt che dấu sự đắc ý. Nhưng cậu ta nhìn về phía dãy bàn Gryffindor, trước mặt Potter để một đống chocolate che hết chén đĩa, sắc mặt cậu xanh mét.

Ở thời điểm mọi người rời khỏi, một con cú khoan thai bay vào, bay thẳng về phía dãy bàn giáo viên.

Mọi người cảm thấy hứng thú nhìn chăm chú con cú màu xám bay hai vòng trên dãy bàn giáo viên, đáp xuống… trước mặt giáo sư Snape.
Bình Luận (0)
Comment