[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 176

Ban đầu, tôi muốn sáng sớm ngày hôm sau hỏi Draco một chút, cậu ấy rốt cuộc muốn nói cái gì; nhưng sự thật là sau khi tỉnh lại vào sáng sớm, tôi sẽ đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Hội nghị của nhóm phòng chống phép thuật Hắc Ám gặp phiền toái, bởi vì thành viên đến từ bốn học viện, cần tránh đi sự thay đổi thời gian huấn luyện Quidditch hàng ngày cùng với thời gian hoạt động của các hội khác, chúng tôi gần như không có biện pháp cố định nó vào một buổi tối nào đó trong tuần. Sau vài lần tụ hội, Hermione phát cho mỗi thành viên một đồng Galleon giả, những con số viền quanh cạnh của đồng tiền thật ghi số seri của yêu tinh chế tạo nó nhưng ở đồng giả thì con số ấy sẽ thay đổi để thông báo thời gian họp lần tới.

Nó quả thật giống nhau như đúc, tôi hoài nghi cầm nó đi mua sắm này nọ cũng sẽ không có bất cứ người nào nghi ngờ nó. Tay nghề chế tạo của Hermione làm người ta lấy làm kỳ, kia hoàn toàn vượt qua phạm vi sở học của chúng tôi, mà biện pháp này cũng khá thông minh; thay đổi thời gian tụ hội cũng có nghĩa là tôi không cần nhịn đau buông tha hoạt động trong Hội phép thuật Hắc ám.

Hiện tại tôi có một buổi tối cuối tuần đi lớp Độc dược để luyện tập Bế quan bí thuật cùng giáo sư Snape; tối thứ năm thì thay phiên với Draco tiến vào phòng hoạt động Hội nghiên cứu phép thuật Hắc ám; thời gian tụ hội không cố định của nhóm Phòng chống phép thuật Hắc ám; tiết học Thiên văn vào thứ Hai; còn lại vài buổi tối sẽ rút ra một ngày luyện tập Animagi cùng chú Sirius.

Từ lúc chào đời tới nay tôi gần như chưa bao giờ bận rộn như vậy; mà lại không đề cập tới tôi có nhiều hoạt động ngoại khoá như vậy, năm thứ năm là năm mà bài tập O. W. Ls nhiều đến mức làm người ta sợ hãi.

Tôi luôn luôn cảm thấy hài lòng chính là bài tập của mình nói chung vừa làm nhanh lại làm tốt, nhưng tôi hiện tại cuối cùng cũng bắt đầu vì bài tập nặng nề mà đau đầu. Đa phần thời gian hoạt động xã đoàn thì tôi gần như đều dùng để làm bài tập, cho dù là như thế nhưng tôi vẫn thường xuyên sau mười hai giờ mới rửa mặt nghỉ ngơi.

Cho dù đã bận rộn như vậy, tôi cũng kiên trì giữ một khoảng thời gian vào chiều Chủ nhật dùng để đọc sách. Có lẽ tôi nên vì thời gian rảnh của mình mà nổi nóng, nhưng sự thật là tôi cảm thấy cho tới bây giờ đều không có từng phong phú như vậy.

Từng buổi chiều Chủ nhật dựa vào trên giá sách ở Thư viện chậm rãi lẩm nhẩm sách, ngẫu nhiên từ trong cửa sổ nhìn thấy bóng người lượn vòng trên khoảng không sân Quidditch, thời gian thả lỏng không nhiều lắm nhưng tôi cảm thấy càng hưởng thụ hơn trước kia.

Draco thoạt nhìn cũng hết sức bận rộn, mặc dù cậu ấy không bỏ nhiều tiết phụ đạo hoặc hoạt động xã đoàn như tôi, nhưng cậu ấy là tầm thủ quan trọng của đội bóng Slytherin, mỗi lần huấn luyện đều phải đúng giờ trình diện.

Nhưng ít nhất cậu ấy có thời gian ngồi ở trước lò sưởi âm tường trong phòng sinh hoạt chung, nhàn nhã theo sát Blaise, hoặc Goyle và Crabbe, hoặc là Parkinson, có lẽ cùng một số học sinh lớp dưới vui vẻ bàn luận những thứ gì đó, mà thông thường vào thời điểm đó thì tôi ngồi bên cạnh cậu ấy lại chỉ là điên cuồng mà làm bài tập. Hơn nữa, tôi gần như không có thời gian thực hiện chức trách của huynh trưởng, tôi không thể không xấu hổ mà thừa nhận cậu ấy gánh vác phần lớn nhiệm vụ huynh trưởng.

Bên cạnh đó ngoại trừ môn bắt buộc, chúng tôi chọn lớp quá nửa là không trùng nhau, bởi vậy cho dù vào học rất lâu cũng không thể ở cùng một chỗ.

Tôi gần như quên mất một lần ngồi cùng một chỗ tùy ý nói chuyện phiếm với Draco đã là lúc nào.

Vài ngày cuối tháng mười liên tục mưa to gió dữ, không khí trong Hogwarts cũng âm u mà ẩm thấp.

Vào dạng thời tiết này, tâm tình của tôi cũng không chịu nổi mà buồn bực lên, mà nguyên nhân là Animagi của tôi tiến triển không hề suôn sẻ.

“Ồ, chuyện này không bình thường,” chú Sirius cau mày nói, “Thuật biến hình của cháu rất tốt.”

“Cháu còn nghi vấn với chuyện này.” Tôi nói, “Nhất là khi trong túi của cháu có một miếng cấp N. E. W. T về thuật Biến hình.”

“A, sở trường của các cháu cũng không giống nhau,” Sirius nhếch miệng, “Phòng ngự phép thuật Hắc ám của cháu so với Hermione còn xuất sắc hơn.”

“Phòng ngự phép thuật Hắc ám không bằng Harry.” Tôi nhíu mày nói. Thiên phú của Harry đối với phép thuật này làm người ta lấy làm kỳ.

“A, đúng vậy. Phòng ngự phép thuật Hắc ám này chính là bởi vì Harry mới sinh ra. Vì sao cháu luôn muốn so sánh cùng sở trường của người khác?” Sirius không cho là đúng nhíu nhíu mày, hướng từng bước cầm hai vai của tôi, con mắt màu xám kiên định nhìn phía tôi, “Cháu nên tin tưởng mình là một cô gái ưu tú. Sự phát triển của cháu đặc biệt đồng đều, tin tưởng chú, hệ thống lại tố chất không có người giỏi hơn so với cháu.”

“Phải không?” Tôi hoài nghi nói.

“Chú nghĩ mình hiểu được Animagi của cháu tiến triển không như ý.” Sirius nói, “Bởi vì ngươi không đủ tự tại.”

“Ý chú là tự phụ?” Tôi nói.

“Tự tại, tự phụ, hay là cho mình siêu phàm, tùy cháu nói như thế nào.” Sirius cười rộ lên, mắt nổi lên nếp nhăn nhàn nhạt, “Nói cho ta biết, Animagi và phù thủy biến hình bình thường có gì khác biệt?”

“Ừm… Nhóm phù thủy thông thường sau khi biến thành động vật thì có suy nghĩ của động vật, bởi vậy nên không hề nhớ được bọn họ muốn làm gì. Mà Animagi là khi ở hình dạng của động vật có thể giữ nguyên tâm trí của loài người.”

“A, đúng vậy. Rất nhiều phù thuỷ sau khi biến hình sẽ quên mất chính mình, cho là mình là một động vật bình thường,” Sirius nói, “Đây chính là nguyên nhân Animagi lại ít như thế. Cháu không đủ tự tin, Sylvia, cháu không tin vào bản thân. Bởi vậy cháu không thay đổi nó được tốt. Dưới tình huống như vậy học Animagi trên thực tế là rất nguy hiểm.”

“Đương nhiên cháu tin tưởng bản thân.” Tôi không chút do dự nói. Nguyên nhân là cháu tin tưởng chính mình cho nên mới vội vàng trang bị cho bản thân. Cẩn thận là mỹ đức, so với tâm lý đem hi vọng ký thác vào may mắn, cháu càng nguyện ý chuẩn bị tốt cho mình vì một phần vạn rủi ro.”

“Ồ, có lẽ.” Sirius rõ ràng có lệ mà nhếch miệng cười, hiển nhiên không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề này với tôi, “Cháu có thể luyện tập nhiều một chút. Ít nhất chú cho rằng ở trên phương diện học Animagi, mặc kệ cháu có vấn đề gì chú đều bảo toàn cháu.”

“Cháu đối với việc này không nghi ngờ.” Tôi chế giễu nói, “Nói ví dụ như khi tóc cháu dài thì dùng bùa chú gì và vân vân.”

Có lẽ là nghẹn một cỗ muốn chứng minh bản thân đầy đủ tự tin, hoặc là luyện tập mấy tháng qua rốt cục có tác dụng, tóm lại trước đêm Halloween, tôi cuối cùng cũng cảm giác được thân thể có biến hóa.

“Cháu cảm thấy cơ thể vừa rồi hình như co lại một chút,” tôi không xác định nói, “Có chút cảm giác ghê tởm.”

Tinh thần Sirius rung lên, “Ồ, đúng vậy, bắt đầu chính là cảm giác. Cháu có thể luyện tập một chút nữa.”

Tôi tiếp nhận cốc nước Sirius đưa tới uống một ngụm, bình tĩnh một chút, nhớ lại cảm giác vừa rồi, bắt đầu thử lần thứ hai.

Tôi biết biến hình Animagi là tương đối nhanh chóng, trước kia không biết có bao nhiêu lần tôi trông thấy Sirius thi triển. Nhưng ở trong cảm giác của tôi, nó nhưng là hết sức lâu. Tôi cảm thấy cơ thể hơi co rụt lại, tiếp đó bành trướng lên, như là nó không hề tồn tại; tiếp đó lại chậm rãi co rút lại, cuối cùng cô đọng lên.

Dường như ý thức có trống rỗng trong nháy mắt, thời điểm khi tinh thần tôi cuối cùng phấn chấn, tôi cảm thấy tôi đang úp mặt trên sàn nhà. Dùng cái từ “Cho rằng” này là bởi vì tôi không xác định hiện tại tôi ý thức được có đúng hay không thông qua con mắt nhìn đến.

Mọi thứ đều mất đi màu sắc chúng vốn có, thậm chí màu đen và màu trắng; chúng chỉ còn lại có hình dạng. Mà làm tôi kinh ngạc chính là mọi thứ xung quanh, bao gồm phía sau tôi đều có thể cảm giác được, như là toàn thân tôi đầy con mắt.

Để thị giác chật hẹp của một người thích ứng loại cảm giác này có chút khó khăn, tôi hơi hoa mắt chóng mặt.

Tôi cẩn thận di chuyển thân thể của chính mình trước hai cái chướng ngại vật to lớn, khi tôi ý thức được hai cái chướng ngại vật này chẳng qua là phía sau đôi giày da rồng của Sirius, tôi nhịn không được hơi hơi ngẩng đầu lên. Merlin, chú Sirius nhìn như là một tòa núi lớn.

Chú ấy cúi đầu nhìn tôi, tóc từ trên bả vai chú ấy rũ xuống, nhíu mày lại, bắp thịt trên mặt rủ xuống.

A, chú ấy nhìn qua như là một mô hình thạch cao anh tuấn.

Tôi không tiếng động nở nụ cười, nhưng theo tiếng cười của tôi, mọi thứ xung quanh từ trong cảm giác của tôi nháy mắt tiêu thất.

Tôi nhịn không được có phần hoang mang không đứng lên. Có một cái gì đó ấm áp đụng vào cơ thể của tôi, tôi lập tức bắt nó như người chết đuối vớ được cọc.

Đến sau khi mọi thứ xung quanh lại xuất hiện trong cảm giác của tôi, tôi ý thức được mình đang tương đối khó khăn, lảo đảo lắc lắc ngã trên tay Sirius, chú ấy đem tôi nhấc tới trước mặt to lớn.

Ngã úp sấp càng làm tôi cảm thấy thoải mái, hơn nữa miệng của tôi vẫn mở.

Nếu tôi còn không ý thức được Animagi của chính mình là cái gì, tôi nhất định là rất ngu ngốc.

Điều này cũng giải thích vì sao tôi có thể có “thị giác” ba trăm sáu mươi độ, hơn nữa khi tôi cười liền không thể cảm nhận xung quanh.

Merlin, tôi có một đôi mắt chỉ để trang trí, dựa vào sóng âm để nhận biết thế giới, dơi cỡ nhỏ.

---
Bình Luận (0)
Comment