[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 185

Vầng trăng chậm rãi xuất hiện trên không trung. Lupin thay một cái áo choàng rộng thùng thình, chuẩn bị vượt qua kỳ trăng tròn trong tầng hầm.

Tôi tạm biệt Lupin. Lúc đi ngang qua phòng của Harry thì thấy cửa phòng mở toang. Harry dang rộng tay chân nằm bất động trên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào trần nhà.

Nghĩ nghĩ, tôi đi vào.

"Harry?"

Cậu ấy ngồi dậy, miễn cưỡng mỉm cười, "À, Sylvia…"

Tôi nhìn kỹ cậu ấy từ đầu đến chân. Cậu ấy mặc một cái áo Tshirt nhăn nhúm và một cái quần bò màu lam, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xanh biếc có quầng thâm đen xung quanh.

Cậu ấy trông có vẻ giống như một người mang đầy tâm sự, chẳng có dáng vẻ vui mừng khi đã cứu được cha của bạn thân cả.

Tôi kéo một cái ghế rồi ngồi xuống đối diện cậu ấy.

"Trông cậu có vẻ không ổn!" Tôi nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có muốn nói cho tớ biết không?"

Harry miễn cưỡng nhếch miệng, có vẻ cũng không muốn trả lời.

"Là vì giấc mộng kia? Lupin đã nói cậu có vẻ rất không ổn từ lúc đó!" Tôi nhíu mày, "Nghe này Harry, tớ không rõ rốt cuộc cậu đang lo lắng chuyện gì. Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, cậu cứu tiên sinh Weasley tiên sinh, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"

"À…" Harry yếu ớt trả lời, "Không liên quan gì đến chuyện đó…"

"Này! Mong cậu đừng xem thường năng lực quan sát của một Slytherin. Tớ cũng không phải là Ron, kẻ ở cùng một phòng vẫn chẳng thể nhận ra sự khác thường của cậu!". Tôi bĩu môi, "Còn nói không liên quan? Tối nay cậu còn chẳng muốn đến thăm tiên sinh Weasley."

Làm bạn được một thời gian, tôi cũng biết tầm quan trọng của nhà Weasley trong lòng Harry. Trên báo từng đăng ảnh chụp ngôi nhà của gia đình Weasley, một nơi có vẻ lộn xộn và nhỏ hẹp. Nhưng có ai biết Harry hâm mộ và khao khát có được một đại gia đình như thế biết bao. Tôi cũng đã từng hâm mộ cái gia đình nghèo túng nhưng vẹn toàn như thế.

Nếu thật sự không liên quan gì, cậu ấy căn bản không có khả năng từ chối đi thăm tiên sinh Weasley.

"Nếu cậu đã không muốn nói…Được rồi! Tớ sẽ hỏi Hermione. Cậu cũng biết mà, căn bản là Ron sẽ chẳng giấu diếm cô nàng bất cứ chuyện gì."

"Đừng hỏi cậu ấy!" Harry thoáng tức giận, "Vì sao cậu nhất định phải truy ra căn nguyên? Cậu cũng có thể thấy là tớ không muốn nói mà đúng không?"

Tôi nhếch miệng, quyết định không so đo với người cố tình gây sự.

"Cho đến bây giờ, một Slytherin sẽ chẳng có hứng thú truy tìm căn nguyên đối với người chẳng liên quan. Nếu không phải bây giờ cậu đang bị cảm xúc che mờ lý trí thì cậu có thể nhận ra là tớ đang quan tâm đến cậu."

"Cám ơn sự quan tâm của cậu. Đáng tiếc là chẳng ai muốn hỏi tớ xem tớ có cần loại quan tâm này không." Harry lạnh nhạt nói, "Giống như bọn họ nghĩ rằng để tốt cho tớ thì chẳng nói gì với tớ hết!"

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy.

"Được rồi, được rồi!" tôi hít một hơi thật sâu, đứng lên và đi về phía cửa phòng, "Tớ đúng là lo lắng dư thừa khi nghĩ cậu cần một người để tâm sự. Là tớ ăn no rỗi việc! Mình đúng là điên khi xía vào việc của người khác mà!"

Harry từ trên giường nhảy xuống, đứng ngăn ngay trước mặt tôi.

"Thực xin lỗi." Cậu ấy phiền não nói, "Là tớ ăn nói bừa bãi. Cậu cũng biết đấy… dạo này tâm trạng của tớ không tốt!"

"Tớ hi vọng cậu hiểu được, cho dù tâm tình không tốt cũng không nên nổi giận với bạn bè như thế!" Tôi cứng rắn nói. Nhìn Harry có vẻ phiền não bám thân như thế, tôi vẫn không nhẫn tâm bỏ đi, "…được rồi! Tớ tha thứ cho cậu!"

Tôi lui lại, ngồi trở lại vào ghế.

Harry cúi đầu, ngồi lại trên giường.

"Giáo sư Lupin nói cho cậu biết về giấc mơ của tớ?" Cậu ấy cúi đầu hỏi.

"Đúng vậy! Trong mơ cậu thấy tiên sinh Weasley bị cắn."

"Tớ nghĩ giáo sư chưa nói cho cậu biết…" Harry nói, "…không phải là tớ nhìn thấy ông ấy bị cắn…mà tớ chính là con rắn đã cắn ông ấy!"

Tôi kinh ngạc  há hốc miệng.

"Tối hôm đó…tớ đang bò trong một hành lang tối thì trông thấy ông Weasley. Ông ấy đang ngủ gật, tớ có thể cảm nhận được mùi của ông ấy. Tớ đã cố gắng kiềm chế, đang định rời đi thì ông ấy đột nhiên tỉnh dậy, muốn công kích tớ…Tớ không còn lựa chọn khác, tớ đã cắn ông ấy…rồi Sirius gọi tớ dậy!"

"Đừng có đoán mò!" tôi nói, "Cậu không có răng nanh."

Harry không đáp lời tôi, chậm rãi tiếp tục nói.

"Đầu của tớ rất đau! Tớ cũng đã nôn ra…Tớ đã nói cho chú Sirius những gì tớ thấy. Chú ấy báo cho giáo sư Dumbledore. Sau đó mọi người tìm được ông Weasley."

Tôi nắm lấy tay Harry, "Đó là một giấc mơ tiên tri, cậu đã cứu ông ấy!"

Harry rút tay lại.

"Sylvia…cậu không biết tớ đã cảm thấy khó chịu thế nào đâu. Đây không phải là giấc mơ tiên tri. Mọi người đều nghĩ tớ đã cứu ông ấy nhưng thực ra tớ đã cắn ông ấy!"

"Sao cậu có thể nghĩ như thế? Cậu đương nhiên không thể cắn ông ấy! Là con rắn! Cậu nghĩ mình là một Animagi sao? Cho dù cậu đúng là Animagi, cậu có thể ngay sau khi vừa cắn ông ấy lại có thể về lại giường ngủ của mình ngay lập tức không?"

Harry miễn cưỡng cười cười.

"Suy nghĩ cẩn thận đi! Tớ rất kỳ quái, đúng không? Rõ ràng không phải hậu duệ của Slytherin nhưng lại có thể dùng xà ngữ. Trong giấc mơ lần này thì bản thân là một con rắn. Tớ đã nói tất cả cho Dumbledore, nhưng giáo sư chưa từng giải thích điều gì. Khi giáo sư dùng Khóa cảng đưa tớ ra ngoài, tớ cảm thấy vết thẹo rất rất đau…tớ cảm thấy oán hận giáo sư, đột nhiên muốn cắn ông ấy. Sylvia…" môi Harry tái nhợt, sự sợ hãi ánh lên trong đôi mắt xanh, "Dường như con rắn đó đang ở trong người tớ!"

"Cậu biết xà ngữ là vì một phần ma lực của Chúa tể Hắc Ám đã trở thành của cậu. Đừng suy nghĩ linh tinh! Làm sao rắn lại có thể ở trong người cậu chứ!" Tôi trấn định nói, "Lúc đó cậu mới gặp ác mộng, đầu óc có chút hỗn loạn cũng rất bình thường!"

"Tớ không dám ngủ." Harry tiếp tục nói, "Tớ không biết con rắn kia là thế nào…nhưng tớ sợ bản thân sẽ biến thành rắn, lỡ đâu có tối nào đó tớ lại cắn chết Ron thì sao?"

"Chưa từng có loại pháp thuật nào có thể mang lại hiệu quả ma thuật như vậy hết!" Tôi quả quyết nói, "Tin tưởng tớ! Ít nhất trong phạm vi tớ đã đọc, cho đến bây giờ chưa có quyển nào nhắc đến loại tình huống này cả!"

Nếu đây không phải thế giới pháp thuật Anh Quốc, nếu đây là Trung Quốc, tôi cảm thấy có thể xếp trường hợp của Harry bây giờ là bị xà yêu ám.

Harry miễn cưỡng cười.

"…Cậu nói vết thẹo của cậu lại đau?" Hình như có ý tưởng nào đó lóe qua trong đầu tôi.

"Đúng vậy."

"Ai cũng biết vết thẹo của cậu là tác phẩm của ai…" Tôi liếm liếm môi, "Harry, tớ nhớ hồi nghỉ hè cậu có nói bên cạnh người đó có một con rắn lớn…Cậu ngẫm thử xem…có khi nào chính là con rắn đó không?"

Cả hai cùng im lặng.

"Bên ngoài phòng bệnh của ông Weasley, tớ nghe được Moody nói như thế." Harry cố bình thản, "Ông ấy nói có khả năng Voldemort ám tớ. Cậu thấy đó, rất có thể đó chính là lý do cả năm nay Dumbledore không muốn nói chuyện với tớ, giáo sư thậm chí còn chẳng nhìn vào mắt tớ!"

Khiếp sợ qua đi, tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

"Moody đã già rồi! Có lẽ vì thế mà đầu óc không được bình thường. Cậu không cần suy nghĩ nhiều về lời nói lẩm cẩm của ông ta!" Tôi chậm rãi nói, "Ám cái gì mà ám! Làm tớ nhớ đến chuyện hồi hè cậu nói có thể cảm nhận được ý nghĩ và cảm xúc của Chúa tể Hắc Ám, còn có con rắn bên cạnh…"

Chậm rãi nghĩ kỹ.

Có lẽ suy đoán lúc trước của tôi là đúng? Đây là loại cảm giác hai chiều. Harry có sát ý với Dumbledore… phải chăng là vì con rắn đó cảm nhận được sự tồn tại của Dumbledore?

"Bế quan bí thuật của cậu ra sao rồi?"

Harry dừng một chút, "…cũng không tệ…"

"Chỉ hy vọng như thế. Hy vọng cậu nhớ rõ những gì tớ đã nói hồi hè!" Tôi nhìn cậu ấy một lúc, nói.

Harry rũ mắt, "Đương nhiên tớ nhớ!"

"Nghe này, Harry, cậu không cần mang theo gánh nặng tâm lý. Tớ biết cậu hy vọng có thể biết được mọi thứ đang diễn ra. Nhưng biết được càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn! Tớ biết cậu muốn làm gì đó cho Hội Phượng Hoàng…Nhưng tớ đề nghị cậu nên nghe theo sắp xếp của Dumbledore. Tự tiện hành động có thể trong lúc cấp bách cũng giúp được gì đó, nhưng cũng có thể đem lại phiền toái lớn cho họ. Nếu cậu có gì suy nghĩ không ra, cậu có thể nói cùng bạn bè."

Tôi không thể không nói như vậy. Tôi cảm thấy dù bọn họ không nói cho Harry thì cũng có thể làm tốt mọi việc. Hơn nữa tôi biết bản thân không có tư cách nói người khác.

Nếu tôi không biết căn cứ Hội Phượng Hoàng là nhà Black, không biết công việc hiện tại của giáo sư Snape, không biết cha của Draco là một Tử thần Thực tử. Thế thì tôi sẽ không có nhiều điều cần suy ngẫm như bây giờ, không có lo lắng nhiều như bây giờ. Mỗi ngày trôi qua chắc sẽ vô cùng vui vẻ làm điều mình muốn.

Nhưng nếu tôi có thể bắt đầu lại lần nữa, tôi nguyện ý giữ nguyên tình trạng như bây giờ. Chỉ có hiểu rõ mọi sự việc và nguy cơ đang diễn ra xung quanh mình, tôi mới có thể chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Có lẽ những chuẩn bị nho nhỏ của tôi sẽ chẳng giúp ích gì được trong tương lai nhưng cho dù là châu chấu đá xe vẫn tốt hơn là chẳng có gì.

Tôi biết thực ra Harry cũng không muốn nói với tôi những điều này. Nhưng tôi không thể cự tuyệt Lupin. Ông ấy đã nhìn ra tôi rất coi trọng Harry và Sirius, tôi không thể bỏ mặc bọn họ.

Có lẽ Harry sẽ cảm thấy tôi thích xen vào việc của người khác. Nhưng tôi cho rằng, nếu có người có thể chia sẻ những băn khoăn lo lắng cùng gánh nặng cậu ấy đang có, có lẽ cậu ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Đi ra khỏi phòng của Harry, tôi thấy Sirius đang cúi đầu, chậm rãi từ dưới lầu đi lên, vẫn còn mặc áo khoác, dường như mới đi ra ngoài về.

Được rồi, bây giờ có lẽ tôi nên giải quyết đến vấn đề của Sirius.

"Sirius, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện không?" Tôi vừa nói vừa suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể giữ chân chú ấy ở lại trường học.

"Đương nhiên." Sirius bước lên hành lang, liếc nhìn tôi một cái, "Chú cũng có ý định này!"

Tôi đi theo chú vào trong phòng chú ấy. Chú vẫy đũa phép, một cái ghế trượt lại trước mặt tôi, bản thân thì ngồi xuống đối diện tôi.

"Sirius!" tôi nói thẳng, "Giáo sư Lupin nói chú muốn từ chức."

"Đúng vậy." Sirius cười cười, "Cậu ấy không thuyết phục được chú nên phái cháu đến làm thuyết khách? Thật là kẻ giảo hoạt…"

"Giáo sư không muốn chú mạo hiểm!" Tôi buồn bực, "Chú cũng không thể làm lơ lời khuyên của bạn bè như vậy chứ!"

"Đây là chuyện của người lớn!" Sirius nói, "Cháu không hiểu đâu."

Chú vươn bàn tay to ấm áo nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Tôi né tránh tay chú, ngăn ngừa việc chú ấy biến đầu tôi thành tổ quạ.

"Được rồi!" Tôi đỏ mặt, "Đây chỉ là ý muốn của chú thôi! Sẽ chẳng có ai tán thành việc này đâu!"

"Phải!" Sirius lười biếng nói, "Cháu thấy đó! Đây là nguyên nhân khiến chú cảm thấy tịch mịch đấy!"

Chú dựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt nhìn về vách tường bên cạnh. Vẫn còn cờ xí Gryffindor, hình của những chiếc xe máy, áp phích của những cô gái Muggle xinh đẹp đã phai màu, những tấm ảnh chụp từ nhiều năm trước ở Hogwarts có Sirius, Lupin, Peter Pettigrew và James Potter. Cả bốn người khi ấy vẫn còn trẻ, mặc đồng phục Hogwarts, tươi cười rạng rỡ.

Chú nhìn tấm ảnh kia, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng nhưng đau thương.

"Đã không còn người có thể đồng ý với chú vô điều kiện kể từ khi James…Nếu cậu ấy vẫn còn, Remus nhất định sẽ không có biện pháp gì với chúng ta…"

"Là vì Lupin quan tâm chú." Tôi lạnh lùng nói, "Giáo sư quan tâm đến tính mạng của chú nên mới không để chú đùa giỡn với sinh mạng của bản thân!"

Sirius quay lại nhìn tôi.

"Vậy…vì sao cháu lại đến khuyên chú? Cháu cũng quan tâm chú đúng không?" Khóe miệng của chú nhếch lên vui sướng, nói chắc chắn, "Cháu cũng quan tâm đến sinh mạng của chú!"

Tôi né tránh ánh mắt của chú, cảm thấy mặt mình nóng ran.

"Giáo sư Lupin muốn cháu đến."

"Chú dám khẳng định cháu đang thẹn thùng." Chú nhìn tôi, trên mặt không giấu được ý cười, "Chú hiểu cháu mà! Nếu không phải là người mà cháu quan tâm thì ngay cả một từ cháu cũng chẳng nói!"

"Là ảo giác của chú thôi! Cháu nghĩ rằng cháu là người rất hiền lành!" Tôi nhìn chằm chằm góc tường, nói lảng sang chuyện khác, "…chú vừa đi ra ngoài?"

"À…phải…" Sirius do dự một chút, "Chú mới đến trang viên Sadie."

Tôi nghiêng đầu nhìn lại, cảnh giác nhìn chú ấy.

"Này, đừng nhìn chú như vậy! Chú chẳng làm gì hết!" Sirius kêu lên. Chú ấy ngượng ngùng sờ sờ cằm rồi sờ sờ râu, "Nhưng mà mẹ cháu nói muốn ném bánh ngọt lên mặt chú rồi sau đó…chú bị đuổi ra!"

Tôi vừa kinh ngạc vừa buồn cười, tôi nghĩ biểu tình trên mặt tôi ắt hẳn rất kỳ quái. Sirius bất đắc dĩ  nhún nhún vai.

"Vậy rốt cuộc chú đã làm gì?"

"À…chú chỉ muốn mẹ cháu ký tên lên một văn kiện thôi!"

"Văn kiện?"

"Liên quan đến cháu." Sirius mỉm cười nói.

"Cháu nghĩ…" Tôi đề phòng nói, "…mẹ cháu chẳng có văn kiện nào cần phải ký tên cả!"

Tôi còn nhớ trước đây Draco từng nói. Về quyền giám hộ con cái thì đa phần người cha sẽ có ưu thế nhiều hơn. Sirius cũng không phải người hồ đồ. Nhưng mà ngoại trừ việc này ra, điều gì mới có thể khiến một người luôn thân thiện như Blaise tức giận đến mức muốn ném bánh lên mặt chú ấy đây?

"Này này, Sylvia…Gặp quỷ mà! Vì sao cháu giống như xác định chú đã làm gì mẹ cháu thế?" ánh mắt Sirius nhìn thẳng vào tôi, "Chú thề chú chẳng làm gì cả!"

"Chú không muốn cháu rời khỏi mẹ?" Tôi vô cùng hoài nghi hỏi.

"Cho đến lúc này, chú chưa từng nghĩ đến điều đó!" Sirius cam đoan, "Cháu thuộc về mẹ cháu!"

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, ngay lập tức lại vì mình nghi ngờ lung tung mà đỏ mặt.

"Thật xin lỗi." Tôi ho khan một tiếng, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu chú ấy, "Vì nhìn chú chẳng có vẻ gì đáng tin cả!"

"Đây thực sự là một sự lên án nghiêm khắc đó!" Sirius nhếch miệng nói.

Động tác vỗ đỉnh đầu quá mức quen thuộc làm tôi có chút không được tự nhiên. Tôi rụt tay lại, xấu hổ ho khan một tiếng.

"Được rồi, vậy chú đến nhà cháu làm gì?"

Sirius lại do dự một chút.

"Muốn cô ấy ký tên lên một khế ước…" Chú nói qua loa, "…nó là khế ước liên quan đến tài sản của gia tộc Black. Nếu chú có điều gì bất trắc, cháu sẽ là người thừa hưởng."

"Chú vẫn quyết định từ chức? Chú biết rõ bản thân mạo hiểm vẫn muốn làm?" Tôi buồn bực nói, "Cháu chẳng cần di sản của chú đâu!"

"Chúng vốn chẳng phải của chú!" Sirius nói, "Cháu biết đó! Chú là kẻ bị gia tộc xóa tên. Nếu chú không phải là hậu duệ nam duy nhất của nhà Black thì ma pháp huyết mạch cũng chẳng giao gia tộc này cho chú. Cháu mới xứng đáng là người được thừa kế. Ắt hẳn mẹ chú và Regulus lại càng hy vọng cháu sẽ thừa kế gia tộc. Mặc kệ thế nào thì cháu cũng là đích nữ của gia tộc Black."

Tôi ngừng lại, biểu tình buồn bực hết lặng trên mặt.

"Chú vẫn nghĩ…, " tôi nhìn chú, nói từng từ một, "Cháu là con gái chú Regulus?"

Sirius nhìn tôi, vẻ khó hiểu trong đôi mắt màu xám giống hệt tôi dần dần bị sự khiếp sợ thay thế.

"Cháu là..." Tôi không thể khống chế được nghẹn ngào, "Con gái của Regulus?"

Chú đứng lên, khiếp sợ, vươn tay về phía tôi.

Trước khi chú kịp chạm đến mặt tôi, tôi lùi lại, hất tay chú ra.

"Cút!" Tôi khàn giọng  gào thét, "Cút ngay!"

Tôi xông thẳng ra ngoài.

Ra khỏi nhà Black.

Tôi không thể ở đây thêm chút nào nữa.

Tôi xuống khỏi taxi, lảo đảo chạy về trang viên Sadie, đẩy cửa lớn ra, chạy vào phòng khách.

Blaise đang ngồi xem TV, bình thường lúc này cô đã sớm đi ngủ.

"Sylvia…" Cô nhìn tôi với vẻ ngoài ý muốn, đứng dậy khỏi sô pha.

"Sirius đã tới?" Tôi đông cứng hỏi.

"…À…" Khóe miệng Blaise khẽ động một chút, mỉm cười nói, "Con biết rồi à? Con biết đó, nếu con chưa từng nói cho anh ấy biết…như vậy anh ấy hiểu lầm như vậy cũng không phải lỗi của anh ấy, đúng không nào?"

Tôi nghiêng ngả lảo đảo bước về phía Blaise, ôm chặt cô, chôn mặt trong ngực cô.

"Con hận ông ta!" Tôi khàn giọng, "Con hận ông ta!"

Nước mắt của tôi nhanh chóng làm ướt trường bào của Blaise.

Tôi hận bản thân tự mình đa tình, tôi hận vì sao lại cảm thấy ủy khuất. Tôi hận nước mắt yếu đuối của mình.

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai mình, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, tựa như an ủi trẻ nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment