[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 32

Tiết đầu tiên của học kỳ này là môn Thảo dược học, nơi học là nhà lồng kính số ba, cây cỏ ở đó càng thêm thú vị và đương nhiên là nguy hiểm hơn nhiều. Thời điểm học năm nhất, chúng tôi không được phép vào đó.

Nhà lồng kính có mùi không khí ẩm ướt, những đóa hoa to bằng cái dù, treo lủng lẳng. Các loại cây cỏ đã được chuyển đến các phía, ở giữa là một khoảng không rộng với một vùng xanh mượt toàn là Nhân sâm (Mandragora).

Buổi học hôm nay là thay chậu cho cây Nhân sâm. Nhân sâm thường được dùng trong thuốc phục hồi, nhưng bản thân cây này có một điểm nguy hiểm. Giáo sư Sprout nói tiếng kêu của cây trưởng thành có thể làm chết người nghe tiếng, điều này làm cho rất nhiều học sinh do dự. Nhưng những cây Nhân sâm này chỉ là cây con, còn chưa có khả năng làm chết người, nhiều nhất chỉ có thể làm cho người ta bất tỉnh vài giờ thôi.

Gốc cây Nhân sâm giống một em bé sơ sinh nhỏ xíu với nước da xanh nhợt, chúng nó giận dữ giãy giụa trong không khí, ra sức khóc rống lên. Lúc đặt vào chậu mới chúng vẫn còn giãy giụa, vặn vẹo dốc sức hướng ra ngoài. Cuối buổi học, tất cả học sinh đều mồ hôi đầm đìa, cực kỳ nhếch nhác.

Tiết thứ hai là môn Biến của Giáo sư McGonagall. Sau một năm luyện tập, chúng tôi bắt đầu biến hình con vật. Tiết hôm nay yêu cầu biến bọ cánh cứng thành cái nút áo.

Tôi uyển chuyển vung đũa phép, ma lực thông thuận luân chuyển giống như nước, cảm giác mọi việc như ý làm tôi mừng muốn khóc.

Hermione Granger vẫn như thường là người đầu tiên hoàn thành, cúc áo của cô ấy màu xanh rất đẹp. Giáo sư McGonagall thật cao hứng cho cô ấy năm điểm.

Malfoy không vui hừ một tiếng, sau một lúc cố gắng, cậu ta biến con bọ cánh cứng thành nút áo có chạm nổi hình con rắn màu bạc nhà Slytherin, giáo sư McGonagall đã cho điểm vì cái nút áo tinh xảo này.

Ron Weasley nhìn cực kỳ thê thảm… đũa phép của cậu không biết bị cái gì làm gãy, vì thế cậu ta đành phải dùng băng dán dính nó. Tiết đầu tiên, cậu ta quơ quơ cây đũa nhưng con bọ cánh cứng cứ chạy lon ton quanh bàn.

“Đến đây thôi, tan học.” Giáo sư McGonagall nói: “trò Hopper, sau bữa trưa, trò lên phòng hiệu trưởng, giáo sư Dumbledore chờ trò đấy.”

Tôi chả hiểu gì nói: “Vâng, thưa giáo sư McGonagall.”

Sau bữa trưa, tôi đến phòng thầy hiệu trưởng.

Đây là một căn phòng hình tròn sáng sủa, trên tường là các bức tranh chân dung các hiệu trưởng khóa trước đang ngủ say. Bốn phía là các kệ sách trưng bày rất nhiều sách với nhiều màu sắc khác nhau. Có một cái thang nhỏ đi lên lầu trên - nơi sinh hoạt hàng ngày, chiếc bàn to bên cạnh cây thang được bày biện giống các cung hoàng đạo, cọ ra thì có ánh đồng. Bên phải bàn làm việc là một cành cây khô, trên cây là một con vật màu xám đỏ, một con chim già không ngừng rụng lông.

Giáo sư Dumbledore với toàn thân sặc sỡ ngồi phía sau bàn làm việc, đang hiền lành nhìn tôi. Giáo sư Snape đứng lặng im trong góc nhỏ, nhíu mày thật sâu… Thầy đứng ở góc đó phảng phất như không có màu, chỉ có hai màu đen trắng.

“Ngồi đi, trò Hopper” Cụ Dumbledore cười tủm tỉm kéo ra cái ngăn nhỏ, “Có muốn một chút kẹo không?”

“Không thưa thầy” Tôi dè dặt nói “Cảm ơn thầy”

Giáo sư Snape phát ra hơi thở không kiên nhẫn.

“A, được rồi, được rồi. Severus, đối với một cụ già và trẻ nhỏ cần có chút khoan dung, đúng không?” cụ Dumbledore bình tĩnh nói, sau đó nói với tôi “trò Hopper, từ chỗ thầy Snape ta được biết… thành tích môn Bùa mê của trò rất tốt?”

Tôi nhìn sang Giáo sư Snape, nhưng cái mặt cau có của thầy chỉ có sự chán ghét.

“Đúng vậy” Tôi nói.

“Ồ… Trò có thể thi triển một cái cho ta xem không? Bùa bay là được.”

Tôi gật đầu, rút ra đũa phép chỉ vào cái bàn làm việc: “Wingardium - Leviosa!”

Chiếc bàn vững vàng bay lên, trôi nổi trên trần nhà, đồ đạc trên bàn cũng không hề bị rơi rớt.

“Rất tuyệt.” Thầy Dumbledore tươi cười nói, thầy vẫy vẫy ống tay áo, cái bàn trở lại vị trí cũ, nước trong bình không hề bị sánh ra ngoài. “Ồ, ở tuổi này của trò thì ma lực của trò rất cường đại đấy.”

Giáo sư Snape khinh thường hỉ mũi.

“Từ chỗ thầy Snape ta được biết, mấy ngày nghỉ trước, ma lực của trò lại bạo động đúng không?” thầy Dumbledore tươi cười biến mất, bình tĩnh nhìn tôi.

Tôi gật đầu. Do dự một chút, tôi nói: “Thầy Dumbledore… con đọc được trong sách, phù thủy khi còn nhỏ rất dễ xảy ra bạo động phép thuật, bởi vì cơ thể chưa trưởng thành, không thể tự nhiên khống chế phép thuật từ linh hồn. Nhưng sau khi nhập học sẽ không phát sinh những chuyện như vậy nữa. Chương trình học năm đầu sẽ khống chế và khai thông phép thuật, vậy mà phép thuật của con vẫn còn không ổn định, có phải… con không được bình thường?”

“À, không. Thực tế là cho dù trưởng thành thì phù thủy cũng sẽ phát sinh bạo động phép thuật. Nhưng cũng có thể, trò Hopper, tình huống của con có lẽ cũng không bình thường.”

Cụ ngừng lại, quan sát vẻ mặt của tôi qua chiếc kính nửa vầng trăng.

“Vậy, trò Hopper, con có biết tác dụng của đũa phép không?”

“Vâng,” Tôi trả lời ngay “Đũa phép dùng để dẫn đường cho phép thuật cùng tăng phúc cho phép thuật.” Chần chừ, tôi lại hỏi: “Thưa thầy… chuyện này với con có liên quan sao ạ?”

“Dĩ nhiên, người trẻ tuổi nên kiên nhẫn.” cụ Dumbledore cười nhìn tôi với ánh mắt màu xanh “Theo như ta nghĩ, ở độ tuổi của con, phép thuật của con rất cường đại… quá cường đại. Chỉ sợ chương trình học năm nhất cũng không thể kiểm soát được. Mà cây đũa phép con đang dùng lại không phải là của chính con, nó không thể mang lại tác dụng dẫn đường tốt được.”

“Ừm, không cần căng thẳng, trò Hopper. Để ta nhìn xem nào… vấn đề đũa phép đã được giải quyết, tốt lắm… Ta nghĩ, chúng ta phải bố trí cho con khóa phụ đạo. Con có sẵn lòng học phụ đạo với Giáo sư Flitwick vào mỗi buổi tối thứ Tư không? Thầy ấy sẽ lựa chọn những phép thuật để dạy cho con. Nếu giáo sư Flitwick không có thời gian thì giáo sư Snape sẽ thay thế.” Cụ Dumbledore hiền lành nói.

Lấy hiểu biết của tôi đối với giáo sư Snape, chỉ sợ thầy ấy cũng không vui vẻ gì khi thời gian cá nhân còn muốn dậy phụ đạo cho một đứa nhóc đáng ghét. Mặc dù thầy ấy cau mày, cũng không vui sướng gì nhưng thầy ấy cũng không từ chối.

Tôi ngạc nhiên mà nhìn trộm thầy ấy một cái, trả lời: “Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment