[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 72

Chuyến thăm làng Hogsmeade đầu tiên vào cuối tháng mười, đêm trước Halloween.

Tôi là người duy nhất ở nước Anh cực kì hứng thú đến Ngôi làng toàn phù thủy này và đặc biệt nó lại nằm bên cạnh trường Hogwarts nữa chứ.

Tôi nộp tờ đơn cho phép, rồi cùng Draco—và xúi quẩy cùng Crabbe và Goyle nữa chứ, bước qua cánh cổng Hogwarts, thẳng tiến làng Hogsmeade.

Có lẽ do Halloween sắp đến, làng Hogsmeade tràn ngập không khí hân hoan, dĩ nhiên, chắc nó luôn luôn nhộn nhịp như vậy. Tiệm Giỡn của Zonko đầy ấp người qua lại, tôi khó khăn luồn lách qua đám đông, một dịp rất thành công để mua các vật trang trí, tôi thích nhất là răng nanh ma cà rồng, đó là hai viên tròn tròn nhỏ nhỏ, dính vào răng sẽ khiến răng nanh dài ra.

Crabbe và Goyle đã sớm tranh thủ đến tiệm Công Tước Mật, còn Draco cô đơn lẻ loi đứng trước tiệm Giỡn của Zonko.

“Sao cậu không đi?” Tôi đang vừa ôm ‘chiến lợi phẩm’ của mình ra vừa hỏi.

“Quá thô lỗ… Một quý tộc sẽ không làm chuyện như vậy” Cậu ấy nhìn đám đông trước mặt, tỏ ra hết sức khinh miệt. Nếu không phải quá rõ tính cậu ấy, tôi cũng đã bỏ qua ánh mắt háo hức muốn thử kia.

“Thôi nào, đôi khi cậu cũng nên thử cảm giác làm thường dân chứ.”

Tôi cười to đẩy cậu ấy một cái, cậu trở tay không kịp bị tôi xô vào đám đông. Cậu tức giận quay đầu lớn tiếng, “Cậu không thể…” Draco chưa kịp nói hết lời, đã bị mất hút vào trong dòng người tấp nập.

Tôi đi vào tiệm Công Tước Mật, người ở đây còn đông hơn là tiệm Giỡn của Zonko, cảnh tượng ‘hùng vĩ’ này làm tôi chút sờ sợ. Ngay cả Crabbe và Goyle tượng trưng cho vóc dáng cao to vĩ đại như thế cũng không bì nổi với đám đông này. Tôi bị chèn ép đến mức muốn hộc máu, áo choàng cũng không thoát kiếp “te tua”… Lúc này tôi mới cảm thấy mĩ mãn vừa ngậm trong miệng hạt-tiêu-nhóc-con vừa ôm một bao đầy ấp kẹo đi ra.

Draco đã đứng chờ ở ngoài từ bao giờ, lần đầu đến làng Hogsmeade các phù thủy nhí nếu không ghé chơi ở tiệm Công tước mật thì cũng thăm hỏi tiệm Giỡn của Zonko, suy nghĩ này rất đúng đi.

Thời tiết bên ngoài thật lạnh, cậu ấy không mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình của trường, mà mặc áo khoác ôm sát người, trong cái giá rét này trông nó thật mỏng manh. Cái áo được các thợ may rất khéo giờ đây thoạt nhìn có chút nhăn, mái tóc vàng kim luôn được chải chuốt kĩ càng cũng rối lên cùng gương mặt tuyết trắng càng thêm trắng, hình như…bị chà đạp thê thảm.

Tôi cười cười bước tới gần cậu, cậu ấy nhìn tôi, hừ nhẹ, đứng thẳng lên điệu chất vấn.

“Cảm giác ra sao?” Tôi hỏi, vừa mở miệng thì hạt-tiêu-nhóc-con trong miệng xịt khói lên. “Cùng chen chúc với mọi người thú vị chứ?”

Cậu chỉnh bộ quần áo, nhìn tôi đầy ngạo mạn, nghiến răng nói: “Cậu làm nhăn bộ đồ ưa thích nhất của tớ.”

“Được rồi, được rồi” Tôi bẻ đôi thanh kẹo, đưa cho cậu ấy một nửa: “Trong bao, tớ mua mỗi loại hai thứ, nên cậu không cần vào trỏng giành dựt cũng được.”

Cậu ấy nhận lấy, nói chắc nịch: “Người gia tộc Malfoy sẽ không bao giờ làm ba cái chuyện thô lỗ đó.”

“Tớ cảm thấy rất vui vì mua được đồ, mặc dù mức độ được người thích thú của nó thật đáng sợ” Tôi cảm thán “Tuy không ngon bằng tay nghề của Malfoy phu nhân nhưng cậu biết đó, chúng rất thú vị”.

Cậu nhìn áo choàng nhăn nhúm của tôi, nhíu nhíu mày.

“Có lẽ.”

Tôi nuốt viên hạt-tiêu-nhóc-con xuống họng, liếm liếm quả cầu tuyết, trong niềm hạnh phúc dâng trào quăng nó xuống đất: “Tớ nghĩ thứ này chỉ bán ở hẻm Xéo thôi chứ.”

Nổ một tiếng, một cơn gió lạnh quét tới, Draco kịp thời phản ứng kéo tôi lại tránh cho cơn lốc thổi bay tôi.

Cậu nhịn không được thấp giọng nói: “Hopper tiểu thư, cô còn thể ngốc hơn nữa không?”

“Xin lỗi”, tôi nói, “Nhưng mà tớ chưa ăn nó bao giờ. Cậu nếm thử một chút không, ngon lắm?”

“Tớ cũng thích ăn lắm, nhưng không phải lúc này” Cậu ấy chán ghét nhăn mày, ngạo mạn nói, “Có lẽ cậu có hứng thú nhưng tớ không có sở thích bị gió quét chạy đâu.”

Tiếp đến chúng tôi đi khắp nơi trong làng Hogsmade, cũng đi đến quán Ba Cái Chổi thưởng thức một ly bia mỡ bò. Mãi đến chiều tối, tôi nhìn dòng người thưa thớt dần và gần tiệm Công Tước Mật, tôi phát hiện hai cái bóng dáng tham ăn đang mải miết nhai kẹo của Crabbe và Goyle. Tôi không chút nghi ngờ là từ hồi sáng giờ họ đứng ở đây chơi.

“Mau lên” Draco sốt ruột quát “Ban đêm, những tên Giám ngục sẽ bắt đầu đi tuần tra, chúng ta phải trở về trước khi mặt trời lặn.”

“Trị an của Hogsmeade kém lắm sao mà đưa Giám ngục đến vậy?” tôi nói, tôi tiện tay đưa chai nước hoa quả cho Goyle đang bị nghẹn, “Ăn từ từ thôi.”

“Bọn chúng dùng để truy nã tên -Sirus Blacks--- Ah….Đó là cái gì vậy?”

“Cái gì là sao?” Tôi nhìn theo hướng mắt của cậu “Tớ nghĩ đó là Lều Hét nổi danh.”

“Không, cái thứ ở đằng sau kìa.”

Tôi nheo mắt lại, rướn mắt nhìn đằng sau Căn Lều Hét, thấy một mảng lông đen.

Tôi bỏ vào cái túi tất cả những thứ trên tay, rồi đi tới phía đằng sau Lều Hét.

Một con chó màu đen hiện trước mắt tôi.

Kiếp trước tôi là nhân viên ở trung tâm chăm sóc những chú chó lưu lạc nên gặp qua rất nhiều loại chó. Nhưng tôi chưa từng gặp qua con nào cao như vậy cũng như con nào gầy yếu như thế. Nó có một cái mõm nhọn, bộ lông lộn xộn, dính đầy bụi và bùn đất, cơ thể gầy trơ xương, bụng xẹp đáng thương.

Nó thật sự rất yếu. Gặp tôi bước tới gần, nó thận trọng lùi từng bước, miệng nhe răng grừ grừ đe dọa.

“Ah…Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn mày đâu. Ta chỉ muốn giúp mày thôi.” Tôi từ từ mở túi, lấy một khối bánh mật ong, nhẹ nhàng đặt nó lên mặt đất. “Mày rất muốn ăn nó, đúng không?”

Nó gắt gao nhìn chằm chằm tôi, thân thể to lớn kia làm gia tăng lực uy hiếp của nó. Dù biết rằng nó đang rất yếu, nhưng tôi lại nhịn không được có chút hồi hộp, khẩn trương.

Nó tiến lên từng bước, cúi đầu cắn cái bánh ngọt, rất nhanh vùng đầu lên, bị nghẹn mà ho khục khục.

“Từ từ, từ từ.” Tôi từ trong cái túi lấy ra một khối khác. “Mày không thể ăn nhiều lắm, nó không tốt cho sức khỏe của mày đâu. Nhưng mày có thể đi theo ta, mày đồng ý theo ta chứ? Ở Hogwarts có trạm nuôi dưỡng thú cưng miễn phí, các gia tinh ở nơi đó sẽ chăm sóc mày rất tốt.” Chó là một loài động vật rất thông minh, mà ở thế giới phù thủy các con vật lại rất có trí tuệ, nên tôi tin nó cũng hiểu những gì tôi nói.

Nó nuốt luôn khối bánh vào bụng, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi đưa tay đến gần, nó tiến lên phía trước, ngửi ngửi tay tôi.

“Ta sờ mày được chứ?” Tôi hy vọng ----

--- -----Nó né tránh…T^T!

“Thôi được” Tôi thất vọng thở dài, để cái túi trên mặt đất. “Mày có thể lấy đồ ăn trong này, đúng không, cái này cho mày hết.”

“Sylvia, cậu làm gì thế? Nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi.” Draco sốt ruột nói.

“Đến đây.” Tôi nói, liếc nhìn nó một cái rồi xoay người đi tới.

“Đó là…” Draco nhìn ra phía sau tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy nó đang tha một cái túi nhỏ, lắc lắc theo sau tôi.

Tôi mỉm cười.

“Con chó đen, tất nhiên.” Tôi nói “Tớ sẽ nuôi nó.” Nó tuy không cho tôi sờ nó như thú cưng bình thường khác, nhưng nó vẫn nguyện ý cho tôi chăm sóc nó.

“Cậu muốn nuôi một con chó đen.” Draco hoài nghi hỏi.

“Cậu cũng mê tín như các phù thủy khác cho rằng chó đen là điềm báo tử họa. Tớ không tin nó có ma lực như vậy.” Tôi không cho là đúng.

“Nó trông rất bẩn còn khó coi.” Cậu ấy chê bai. Nó nhăn lại cái mũi, cúi đầu rít gào. “Nếu cậu muốn tớ có thể giới thiệu con khác tốt và đẹp hơn nhiều.”

“Không cần, nó càng cần tớ hơn.” Tôi yêu thương nhìn nó. “Nếu vỗ béo nó một chút, lại tắm rửa sạch sẽ, nó nhất định sẽ là chú chó phi cực đẹp trai. Tớ cảm thấy bộ lông màu đen rất bí ẩn, lộng lẫy. Honey, ta kêu mày là Knight được không?”

Nó ô một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment