[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 75

Đêm nay rất không thoải mái, tâm tình của tôi thật tệ.

Vũ hội vừa kết thúc, tôi vội vã “rút quân” về hầm Slytherin.

Tôi về phòng ngủ của mình, thấy cánh cửa đã mở tự bao giờ.

Tôi chạy ngay vào phòng. Hết thảy đều nguyên vẹn, quyển sách đang đọc dở còn đặt ngay ngắn trên bàn, cái chén được thi phép Giữ-ấm vẫn đang lượn lờ bốc hơi, cái đệm lót cho Knight và tấm chăn vẫn còn ngổn ngang ở đó.

Chỉ duy không thấy bóng dáng nó đâu.

Tôi lục lọi hết các góc trong phòng, ngay cả phòng tắm cũng không tha. Tôi tìm ở khắp phòng sinh hoạt chung, nơi nào có khả năng ẩn nấp cũng đều đi qua, chỉ là không thấy tung tích Knight đâu.

Dễ nhận thấy là nó đã không ở hầm Slytherin nữa.

Kiếp trước, tôi đối với những con chó, thông minh tuyệt đối, trung thành số một này đều có thái độ hành xử khác nhau. Những con bị hành hạ, đánh đập, bỏ rơi tôi đã gặp rất nhiều. Nhưng qua thời gian kiên trì tiếp xúc với nhau, có thể nó sẽ chịu tiếp cận tôi lần nữa.

Tôi thực sự không cố ý làm đau Knight đâu, nhưng có lẽ do tôi quá nóng vội, tôi hẳn là phải tôn trọng cảm thụ của nó.

Có thể nó cho rằng tôi là người không đáng tin cậy, nên nó mới lựa chọn bỏ đi.

Điều này làm tôi cảm thấy có chút mất mát.

Cửa phòng sinh hoạt chung lại mở ra, các học sinh sau khi vũ hội kết thúc rộn ràng trở về làm cho không khí càng thêm náo nhiệt.

Tôi thất lạc hồn phách đoái nhìn cánh cửa, hy vọng có thể nhìn thấy Knight xuất hiện ở đó dù chỉ trong chốc lát.

Mà xuất hiện ở đó là Draco, Blaise và Parkinson. Draco mang theo vẻ mặt ngạo mạn đang nói gì đó, Parkinson kéo tay cậu ấy, cười rất vui tựa như vừa nghe câu chuyện hài nào đó.

Gặp tôi trề ra gương mặt thẫn thờ, Draco bỏ tay Parkinson ra, đi tới.

“Sao thế?” Cậu cau mày.

“Knight bỏ đi rồi.” Giọng tôi ảo não.

“Đáng tiếc thật.” Draco nói. Bất quá giọng cậu ấy nghe ra hoàn toàn chẳng có tiếc gì hết. (Đáng giận)

Parkinson mất hứng hỏi: “Knight? Ai thế?”

“Là con chó xấu xí của Sylvia.” Draco giải thích. (Anh ghen nè.)

“Ôi, thôi nào.” Parkinson trợn mắt, “Chỉ là một con chó thôi.”

Tôi trừng cô ta.

“Miễn là thú cưng ở Slytherin thì có thể ra vào thoải mái. Yên tâm đi, nó sẽ nhanh chóng về thôi.” Blaise an ủi “Đừng lo, Sylvia.”

“Đúng thế, thú cưng ở Hogwarts thì khoái chạy loanh quanh lắm. Không có gì để lo đâu.” Draco nói.

“Tớ biết, nhưng mà tớ mới đem nó về hôm qua, lỡ đâu ma pháp phòng thủ không chấp nhận nó thì sao?” Tôi sốt ruột không yên mà đứng lên, đi qua đi lại. “Không được rồi, tớ phải đi tìm nó.”

“Nếu cậu không phải đồ ngốc” Draco nắm lấy tay tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Bây giờ đã là giới nghiêm.”

“Thân thể nó đã không tốt, lại gầy yếu như vậy, lỡ nó vào Rừng Cấm thì sao? Nơi đó rất nguy hiểm….Lỡ nó xảy ra mệnh hệ gì… Ôi… Sớm biết thế thà rằng tớ thả nó ở làng Hogsmeade còn hơn…” Tôi kiên quyết “Tớ quyết phải tìm ra nó.”

Draco trừng tôi.

“Được rồi, trước tiên hãy thay đồ Halloween đi đã.” Draco ‘chào thua’, “Nếu cậu khăng khăng như thế thì tớ sẽ đi cùng cậu.” (Thế mới được chứ)

“Này…. Nếu các cậu muốn tìm con chó vừa cao vừa ốm kia, thì tớ nghĩ, các cậu khỏi cần tìm nữa.” Blaise vuốt cằm, nhìn ra phía sau tôi nói.

Tôi ngoảnh đầu lại, thấy cánh cửa đang mở ra, một con chó màu đen đang men theo bên tường chậm rãi bước vào, điệu dáng không coi ai ra gì mà tiến thẳng vào phòng sinh hoạt chung.

“…..” Tôi mỉm cười cứng ngắt. “Hiển nhiên, ma pháp phòng thủ đã thừa nhận nó.”

“Cô thật là chuyện bé xé to, Hopper.” Parkinson khinh bỉ.

Tôi á khẩu.

Huynh trưởng Luther Strong từng bước bước vào.

“Mọi người tập trung trở về hội trường.” Anh ấy thông báo.

“Sao thế, Strong?” Blaise thắc mắc.

“Ai biết, ý thầy Dumbledore mà.” Strong nhún vai, rồi tới khu ký túc xá. “Anh còn cần đi thông tri cho mấy người còn ở trong ký túc xá nữa.”

Chúng tôi hai mặt nhìn nhau.

Mười phút sau, chúng tôi tập trung ở hội trường.Tôi phát hiện ở đây không chỉ có học sinh nhà Slytherin mà Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, hầu như có tất cả các học sinh trong trường Hogwarts.

Các giáo sư vẻ mặt đều nghiêm trọng, Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đem các cánh cửa đóng lại hết.

“Im lặng, tất cả im lặng.” Cụ Dumbledore giơ tay lên, xung quanh âm thanh giảm dần lại rồi lặng phăng phắc. Các học sinh yên lặng nhìn nhau, gương mặt không giấu nổi vẻ tò mò.

“Các giáo sư và tôi sẽ đi tra xét kỹ lưỡng lâu đài, vì sự an toàn của các em, các em phải ngủ ở đây đêm nay. Tôi muốn các vị huynh trưởng đi canh gác tại các lối ra vào hội trường, các thủ lĩnh nam sinh và thủ lĩnh nữ sinh quản lý trong hội trường. Có chuyện thì đến nhắn với tôi….À nhờ các hồn ma đến nhắn với tôi.” Cụ Dumbledore dừng một chút, trước khi rời đi, cụ nói: “Còn một chuyện, có lẽ các trò sẽ cần….”

Nói rồi cụ vẫy cây đũa phép, các bàn ăn bay lên tường dựng đứng lên, và vẫy thêm một lần nữa, hàng trăm cái túi ngủ màu tím trải đầy trên mặt đất.

“Ngủ ngon.” Cụ Dumbledore đóng cửa và rời đi.

Hội trường lập tức vang lên một trận tranh luận náo nhiệt. Gryffindor dường như rất cảm kích, bởi họ đang khoa tay múa chân kể lại cho các học sinh khác cái gì đó.

Blaise mỉm cười bước tới chỗ các nữ sinh Hufflepuff lớp dưới, ngạc nhiên là, họ lại chấp nhận cậu ấy, thậm chí có vài cô còn đỏ mặt. Sau một lúc, cậu quay lại và nói: “Tội phạm vượt ngục---Sirius Black, nghe nói hắn đã đột nhập vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor và phá hủy một bức tranh Bà Béo gác cửa.”

“Oh” Parkinson thắc mắc “Hắn vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor làm gì?”

“Mọi người hầu như đều cho rằng hắn đến để giết Potter.” Blaise nói thản nhiên.

Draco liếc về phía Gryffindor: “Nếu đúng như thế thì đây quả thật là tin tức làm tớ cao hứng nhất trong đêm nay.”

Đôi mắt xám xanh ấy lóe lên, bên môi nhếch lên nụ cười tà ác, cả người như được thi triển câu chú làm đẹp làm cho khuôn mặt cậu ấy thật tỏa sáng. Thậm chí tôi còn thấy mái tóc màu vàng kim càng thêm chói lóa.

Tôi cũng vô pháp lý giải cậu ấy cùng Potter có thâm thù đại hận gì mà vẫn kiên trì công kích người được công nhận là anh hùng kia, dù cho thất bại cũng không bao giờ bỏ cuộc. Thật làm cho người ta …. kính phục.

Tôi đảo mắt một vòng, khụ một tiếng, lảng sang chủ đề khác nói.

“Hắn còn đang ở trong lâu đài ư? Sớm biết thế tớ đã đem con Knight tới đây rồi.”

“Thôi đi.” Parkinson ngắt lời, “Tôi không nghĩ tên Black đấy sẽ gây bất lợi gì cho con chó ngu ngốc đó.”

Cô ấy nói rất chí lý.

“Hiện tại ngưng ngay” Thủ lĩnh nam sinh—Percy Weasley lớn tiếng, “Tôi yêu cầu các cô cậu chui vào túi ngủ ngay, gác lại tất cả cuộc bàn luận.”

“Anh ta thật ngu ngốc.” Parkinson chế giễu.

Tôi không thèm để ý cô ta, nhích cái túi ngủ ra một góc, rồi dùng phép thuật dịch chuyển một cái ghế dựa xấp bên cạnh, làm một cái tường ngăn cách nhỏ.

“Cô không cần phải làm như thế” Parkinson nói, “Tôi nghĩ không có nam sinh nào nguyện ý ban đêm tập kích cô đâu.”

“Tôi phòng không phải là bọn họ.” Tôi thần sắc nghiêm túc. “Mà là cô, tối nay cô nhìn tôi đến chảy nước miếng, thực ghê tởm.”

“Tôi không có!” Parkinson phẫn nộ thét lên.

“Cô Parkinson.” Percy Weasley cảnh cáo.

Draco nhìn một mảnh học sinh, rồi nhìn cái tường nhỏ của tôi, gương mặt xinh đẹp khẽ cau mày, kéo cái túi ngủ lại gần chỗ tôi, Blaise cũng làm theo, Parkinson oán giận nhìn bọn tôi, cuối cùng không tình nguyện nhích lại đây.

“Tớ ghét màu tím.” Cô ấy than thở.

Hôm sau tôi về ký túc xá, thấy Knight hoàn hảo chui dưới thảm ngủ. Nghe tiếng mở cửa, nó nhanh nhạy ngẩng đầu, hai cai tay dựng cao lên cảnh giác. Thấy là tôi, nó lại gục xuống, đặt đầu mình lên chân trước.

Tôi thả lỏng, lấy nhiều đồ ăn trên bàn ăn Slytherin. Mặc dù các gia tinh chăm sóc cho nó tốt lắm, nhưng tôi vẫn muốn nó ăn nhiều một chút.

Mấy ngày kế tiếp, mọi người đều bàn luận chủ đề về Sirius Black—nói hắn làm sao đột nhập vào lâu đài? Phải biết rằng ma pháp trận xung quanh lâu đài có bao nhiêu lợi chặt chẽ, nó được mệnh danh tòa kiến trúc có ma pháp trận đứng thứ hai trên thế giới.
Bình Luận (0)
Comment