[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 45


Những ngày sau đó vẫn bận rộn như cũ làm cho Jessica cảm thấy như có chút không thở nổi.

Cô không lúc nào không bận rộn, không phải là đang làm bài luận các giáo sư giao thì là đang trong thời gian cấm túc hoặc lao động.

Huống chi, cô còn phải giành ra chút thời gian ôn lại và chuẩn bị bài cho hôm sau nữa.

Chính vì thế cho nên, sau khi nhận được thư của Lily, cô mới giật mình nhận ra mình đã bận rộn lâu đến vậy.

Trong căn nhà nhỏ của Hagrid, Jessica gặp lại Lily xa cách đã lâu và cùng nhau kể lại những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ hè.

"Em nói, bọn Potter cứ như vậy tìm ra em?" Lily kinh ngạc há mồm, hồn nhiên quên bản thân vẫn còn đang bưng tách trà lớn của bác Hagrid trong tay "Bọn họ không làm gì em chứ?"
"Tất nhiên là không ạ.

Em là Jessica cơ mà.

Em thậm chí còn nhận được một khoản tiền thu nhập lớn từ bọn họ nữa đấy." Jessica cười tủm tỉm lắc túi tiền của mình, trong đó còn phát ra tiếng leng keng vui tai khi các đồng Galleon va vào nhau "Để em kể cho chị nghe..."
Jessica miêu tả lại như thật mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm đó, thậm chí còn cường điệu vẻ mặt của Potter khi giao tiền làm cho Lily và bác Hagrid phải bật cười.

Lily nằm ngồi trên chiếc bàn gỗ to của bác Hagrid cười đến không thể ngồi thẳng được, cô nàng còn cười nhiều đến nỗi không thể nói gì thêm, mỗi lần cô định nói gì là lại bật cười tiếp nên chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ cơ thể với Jessica.

"Em, em thật là..." Cười hơn nửa ngày Lily mới thu liễm được một chút.

Tuy nhiên, bởi vì cười nhiều quá hai má Lily đã đỏ bừng cả lên, hai bên khóe mắt nước mắt cũng hơi ứa ra.

"Chị cứ coi đấy là chút lòng thành đi.

Ai bảo bọn họ lại đến nhà em như vậy..." Jessica cầm lấy một cái bánh quy mà bác Hagrid tự làm, cẩn thận chấm vào trong nước trà.

Xác định bánh đã mềm xuống, cô mới há miệng cắn "Bất quá, em nghĩ chị nên chú ý bạn cùng phòng...!Lần này bọn Potter chỉ nhờ chị ta đổi vài thứ nhỏ nhặt, nhưng lần sau nếu chị ta lại giúp đỡ người nào có ác ý với chị thì sao..."
"Ừm, chị sẽ chú ý." Sắc mặt Lily có chút thay đổi trong chốc lát rồi lại khôi phục bình thường "Sao lúc nào chị nhìn thấy em cũng thấy em đang ăn thứ gì đó nhỉ?"
"Tại em đói mà..."Jessica vừa cố gắng nuốt miếng bánh xuống vừa nói "Đúng rồi.

Chị và anh Snape đã làm hòa chưa?"
"Chị..." Lily thương tâm cúi đầu, ngón tay cứ trượt qua trượt lại ở mép bàn, môi cô nàng cứ mấp máy nhưng không nói lên lời nào.


"Chị vẫn còn giận sao?" Jessica vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn uống to lớn nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội khuyên giải này.

"Em tin tưởng đời này anh Snape sẽ không dám nói lại từ đấy một lần nào nữa."
"Không, chị không có tức giận.

Chỉ là, chị sợ lại gây phiền phức cho cậu ấy." Lily rối rắm, đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Jessica ngả người lên bàn, lấy tay xoa xoa hai bên má vừa nãy phồng to vì cố gắng ăn hết miếng bánh quy rồi chậm rãi mở miệng nói: "Ai quy định bạn bè này nào cũng phải ở cạnh nhau? Sao chị không viết thư rồi đưa cú mèo gửi cho anh ấy? Em nghĩ chỉ cần chị đổi cú mèo khác dùng thì sẽ không bị người khác phát hiện đâu."
"Ờ ha! Sao chị lại không nghĩ ra cách này nhỉ!?" Đôi mắt xanh của Lily lóe lên tia sáng, cô nàng tiến lên ôm chầm lấy Jessica một cái "Jessica, có em ở đây thật tốt!"
"Vì anh chị đều là bạn của em mà.

Em không muốn thấy chị buồn, cũng không muốn thấy anh Snape tiếp tục trầm mặc."
Jessica nghịch ngợm lấy tay vòng quanh miệng chén, thản nhiên nói: "Nhìn anh ấy suốt ngày lủi thủi một mình, trầm mặc em cũng đau lòng hộ."
"...!Cảm ơn em, Jessica."
Jessica nhún vai tỏ vẻ không sao rồi chuyển hướng câu chuyện làm cho không khí trong phòng thoải mái, sinh động trở lại.

Lily không hổ là Gryffindor, sáng sớm hôm sau, Jessica đã thấy có một con cú mèo đưa thư đến cho Snape.

Cô thoạt nhìn qua cũng khá tốt.

Chị Lily dùng phong thư bình thường chứ không dùng phong thư khoa trương, hoa mỹ mà Gryffindor hay dùng.

Ăn miếng thịt hun khói, Jessica không nhìn về phía Snape nữa.

Cô chỉ có thể làm cho hai người họ như vậy thôi, nếu như hai người vẫn không thể làm hòa thì cô cũng chẳng thể làm gì nữa.

Mặc kệ nói như thế nào, cô không muốn thiếu niên đã giúp mình rất nhiều cô đơn, bởi mỗi lần nhìn thấy Snape lủi thủi một mình, trầm mặc đọc sách, Jessica đều cảm thấy đau lòng thay, bị vẻ lo lắng từ trên người anh ép đến không thể thở nổi.

Nói chung là, cô đã làm hết sức có thể rồi, còn lại phụ thuộc vào chị Lily và anh Snape hết.

Nghĩ như vậy, Jessica cầm theo sách đi về hướng phòng học.

Đối với việc môn đầu tiên trong sáng nay là Lich sử pháp thuật cô rất vừa lòng.

Bởi vì lý do thân phận, Jessica phải chắc chắn rằng thành tích học tập của bản thân phải nổi trội xuất sác, có như vậy cô mới có thể tránh khỏi một số phiền toái.


Ngồi tại chỗ, Jessica nhìn giáo sư Binns đọc sách mà không nhịn được buồn ngủ.

Không thể chịu đựng được nữa, cô ghé vào trên bàn, lấy sách giáo khoa che gương mặt đang mơ màng buồn ngủ của mình.

Giấc ngủ gật này của cô không sâu, luôn cảm thấy lo lắng, hốt hoảng, thậm chí còn mơ thấy một số chuyện trước đây.

Thẳng đến khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cô mới đột nhiên ngồi thẳng dậy, có chút mờ mịt nhìn học sinh xung quanh lục tục rời đi.

Phải ngồi đực một lúc, Jessica mới nhận ra mình đang ở đâu rồi vội vã đứng lên, dọn sách giáo khoa đi đến phòng học tiếp theo.

Ở ngoài hành lang, Jessica sờ sờ mặt mình cảm thấy có chút nóng lên, tuy nhiên cô cũng chẳng để chuyện này trong lòng.

Chắc chỉ là do mệt quá nên mặt mới nóng đỏ như này thôi, không cần để ý mấy làm gì.

Cô không muốn xuống bệnh thất uống mấy loại độc dược đáng sợ đâu.

Chỉ cần nghĩ lại nguyên liệu làm ra nó là cô đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Uhm, có lẽ lần sau trị liệu cho Antony và Winny, cô vẫn không nên nói cho chúng nguyên liệu tạo ra độc dược là gì thì tốt hơn.

Theo lịch, hôm nay cô bị cấm túc tại phòng học Độc dược để giúp giáo sư chuẩn bị nguyên liệu pha chế độc dược cho học sinh làm ngày mai.

Đương nhiên, giáo sư Slughorn cho phép Jessica sử dụng đũa phép.

Điều này giúp cho công việc chuẩn bị của cô trở lên thuận tiện và thoải mái hơn nhiều.

"Đừng kể cho các trò khác nhé, Jessica." Giáo sư Slughorn cườu hiền lành với Jessica "Bọn ta đều biết chuyện kia không thể hoàn toàn trách trò, vậy nên cứ coi việc này là một ưu đãi đi."
"Con cảm ơn giáo sư." Thấy vậy, Jessica cũng cười theo.

Cô nghe ra ý giáo sư, theo thầy nói thì lúc đến cấm túc tại đây, bọn Potter phải chuẩn bị tất cả bằng tay.

"Không có gì.

Dù sao ta cũng là chủ nhiệm của trò." Giáo sư Slughorn lắc lắc bàn tay đầy đặn của mình, đi về phía bàn làm việc "Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần trò làm tốt mọi việc là có thể giấu diếm được lịch biểu kia."

Jessica gật gật đầu, đi tới lu cóc phía trước, chuẩn bị lấy thiềm tô¹ từ trên người chúng.

Hình như, cô hiểu được ý tứ trong lời nói của giáo sư Slughorn.

Lịch biểu cấm túc kia có chứa pháp thuật, nếu trong thời gian cấm túc cô không làm gì thì trên lịch sẽ không hiện thêm chữ viết gì.

Ngược lại, chỉ cần cô làm tốt công việc giáo sư giao thì trên trang lịch sẽ viết rõ là cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Cho nên, hiện tại cô chỉ cần đánh lừa trang lịch kia là được.

Tuy nhiên, cũng vì thế mà Jessica cũng học thêm từ giáo sư Slughorn nhiều thần chú thú vị để có thể xử lý nguyên liệu độc dược một cách nhanh chóng.

Lúc này, cô cầm con cóc đầu tiên lên, hết sức nghiêm túc, chăm chú thử nghiệm câu thần chú giáo sư vừa dạy như thể đang trong tiết thực hành Thần chú chứ không phải đang bị cấm túc giúp giáo sư xử lý nguyên liệu.

Trước những hành động đó của Jessica, giáo sư Slughorn tỏ vẻ không sao cả.

Ông chẳng những không ngăn cản hành vi có thể coi là lãng phí đó của cô mà còn cười tủm tỉm giúp cô sửa chữa một chút lỗi sai.

Quan sát một năm, ông đã hoàn toàn xác định được đứa nhỏ này có thiên phú, cũng âm thầm đưa cô diện trọng điểm cần bồi dưỡng cùng phạm vi có thể mượn sức.

Chính vì thế cho nên ông mới xưng hô với Jessica thân thiết như thế, không còn xa cách gọi cô là Jones như hồi năm nhất nữa.

Đồng thời, xưng hô như thế cũng đã giúp cho Jessica được nhiều điều.

Chút trả giá nhỏ hiện tại đều vì hồi báo trong tương lai sau này.

Ngay vào lúc Jessica thực hiện thử nghiệm thành công lần thứ năm, ngoài cửa hầm vang lên tiếng gõ cửa có tiết tấu.

Sau khi giáo sư Slughorn mở cửa ra, Snape mân khóe miệng bước vào.

Thiếu niên tóc đen lễ phép chào hỏi giáo sư Slughorn, mặt không thay đổi nhìn lướt qua Jessica đang xử lý dược liệu phía sau, đối với cô hơi gật đầu xem như là chào hỏi rồi không nói tiếng nào đi về phía bàn mình, bê lên cái vạc bắt đầu ngao chế một số độc dược Bệnh thất cần dùng.

Đàn ông quyết rũ nhất lúc đang làm việc, Snape cũng không ngoại lệ.

Thậm cúi anh còn biểu hiện rất xuất sắc ở phương diện này.

Lúc này, thiếu niên tóc đen đang đứng trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm, không rời mắt về phía vạc đang không ngừng bốc lên hơi nước, hết sức chăm chú dựa theo quy trình mà thêm nguyên liệu.

Theo vạc thổi ra từng đợt hơi nước, sắc mặt của Snape càng thêm tái nhợt, tóc cũng càng thêm bết, đầy dầu mỡ.

Tuy nhiên, điều đó không ngăn nổi loại mị lực độc đáo trên người anh, mà mị lực đấy trong lúc pha chế độc dược lại còn dần được được phóng đại đến mức che lấp được hết khuyết điểm trên người anh.


.

Truyện Dị Năng
Lúc này, từ phía Jessica đứng có thể nhìn thấy rõ Snape đứng thẳng tắp trước bàn pha chế, vẻ mặt chuyên chú, trong mắt phát ra những tia cuồng nhiệt cùng cố chấp đối với độc dược.

Vô luận là cho thêm nguyên liệu hay quấy vạc, anh đều làm vô cùng thuận lợi, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm, tất cả động tác đều lưu loát như nước chảy mây bay.

Jessica dần dừng công việc trong tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm Snape pha chế độc dược.

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Jessica nhìn thấy toàn bộ quá trình Snape pha chế độc dược, cô chưa từng nghĩ công việc này lại làm cho con người ta tràn ngập mỹ cảm như vậy.

Giáo sư Slughorn thoải mái ngồi trên ghế sửa sang lại vật phẩm, không nghe thấy tiếng Jessica đọc thần chú bên tai nữa, ông mới ngẩng đầu nhìn xem tình huống thế nào.

Ông chăm chú nhìn Snape tập trung chế dược mà không bị ngoại lực tác động, rồi lại nhìn Jessica ngây ngốc đứng cách đó không xa, si mê nhìn ngắm thiếu niên tóc đen, trên mặt lộ ra nụ cười đã hiểu rõ.

Rất nhanh, Snape đã chế xong một nồi dược trị cảm rồi lấy phễu rót nước thuốc vào từng bình.

Thở phào một hơi, Snape mới phát hiện ra Jessica đang nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt không khỏi nổi lên một rặng mây đỏ đầy khả nghi.

"Jones, nếu cô đã xem đủ rồi thì xin mời tiếp tục công việc.

Tôi nghĩ, nhiệm vụ cấm túc của cô vẫn chưa hoàn thành đi." Snaoe nhỏ giọng, hung tợn cảnh cáo Jessica, đồng thời cũng nhắc cô nên tiếp tục xử lý đám cóc.

Bĩu môi, Jessica giận dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục vung đũa phép làm việc, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm không thèn nhìn Snape pha chế độc dược nữa.

Có cái gì hay ho đâu mà nhìn! Nhưng, không biết vì cái gì, cô luôn không kìm lòng được mà vụng trộm liếc nhìn Snape một cái.

Cố kiềm chế xúc động trong lòng, Jessica tăng tốc độ xử lý nguyên liệu, mong có thể nhanh chóng hoàn thành công việc.

Đương nhiên, đây chỉ là do thời gian cấm túc có hạn, cô phải nắm chặt thời gian nhanh chóng làm xong, chứ tuyệt đối không phải do muốn nhìn lén bộ dáng của tên đang pha chế độc dược kia.

Tuyệt đối không phải đâu!
Sau khi lấy được thiềm tô từ con cóc cuối cùng, Jessica không khỏi thở phào một hơi.

Thu đũa phép lại, cô phân loại hết các dược liệu trên bàn rồi đắc ý dào dạt xoay người nhìn Snape, lại không nghĩ rằng thiếu niên tóc đen cũng vừa hoàn thành xong công việc cô vừa làm xong, thu dọn dược liệu và bàn pha chế.

Oán hận nhìn Snape một cái, Jessica đi về phía giáo sư Slughorn báo cáo công việc.

.

Bình Luận (0)
Comment