[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 51


"Trò Snape?" Phu nhân Pomfrey dừng động tác trong tay lại.

Bà có chút kinh ngạc khi thấy thiếu niên tóc đen tự dưng lại ở phía sau Bệnh thất.

"Con đến đưa dược bổ máu và dược hòa hoãn ạ." Snape gật đầu chào hỏi với giáo sư McGonagall rồi đem hai lọ dược trong tay đặt lên quầy dược.

Vừa rồi khi bị gọi đến Bệnh thất, giáo sư môn Bùa chú - Filius Flitwick vẫn đang ở trong tiết với học sinh năm sáu nhà Slytherin.

Bởi vì ngồi gần cửa ra vào, Snape có loáng thoáng nghe thấy giáo sư Hooch đề cập đến vài từ khiến anh chú ý, ví dụ như "Jones" hay như "Bệnh thất", "Nguy hiểm", "biến hình",...!
Chết tiệt! Cô nhóc Jones kia lại gặp phải chuyện phiền toái gì rồi!?
Snape phát hiện bản thân không thể tập trung vào sách giáo khoa, đầu óc cứ tự động nhảy số nghĩ đến hình dáng Jones biến hình ngày hôm đấy cùng với vẻ tức giận chạy đi của cô.

Thấp giọng mắng bản thân một câu, Snape nhét sách giáo khoa Bùa chú vào trong túi sách một cách lung tung rồi lần đầu tiên vụng trộm tìm cách chuồn ra khỏi phòng học Bùa chú.

Do dự một chút, Snape không ngu ngốc đến mức trực tiếp chạy tới Bệnh thất, trước khi biết được Jones có làm sao không, anh phải chuẩn bị một lý do hợp lý để đến đấy cái đã.

Chính vì nguyên nhân đấy, không nghi ngờ gì, đến đưa dược bổ máu và dược hòa hoãn chính là lý do tốt nhất.

Chạy tới chạy lui, đến khi Snape tới cửa Bệnh thất, chuông tan học đúng lúc vang lên.

Cho nên, anh đã có thể danh chính ngôn thuận đứng ngoài phòng làm việc trong Bệnh thất và trùng hợp nghe thấy toàn bộ đoạn trò chuyện giữa phu nhân Pomfrey và giáo sư Mc Gonnagall.

"Trò chắc chứ?" Nhìn thiếu niên tóc đen đứng trước mặt mình, phu nhân Pomfrey lo lắng hỏi.

"Trò Snape, tuy ta cũng biết là trò đã đạt được chứng nhận Độc dược sư cấp C...!Tất nhiên, ta không nghi ngờ khả năng của trò gì đâu, nhưng ta chỉ muốn chắc chắn, trò có thực sự hiểu rõ hậu quả sau khi pha chế được độc dược này chưa? Theo ta được biết, trò đang chuẩn bị để nửa tháng nữa thi lên cấp B."
"Cuộc thi cũng không quá quan trọng đâu, phu nhân Pomfrey." Giọng nói Snape có chút trầm thấp, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc "Con thích khiêu chiến với những thử thách có độ khó cao hơn là ứng phó với mấy bài thi rập khuôn theo kiểu truyền thống."
"Nhưng..." Phu nhân Pomfrey còn có chút do dự, đột nhiên bà thấy thiếu niên tóc đen đi về phía bồn rửa, mở vòi nước, bắt đầu vệ sinh hai tay.

Đợi đến khi Snape đã chuẩn bị xong và xoay người lại, trên gương mặt anh không còn âm trầm thường ngày mọi người hay thấy mà thay vào đó là sự tự tin đến bất ngờ.

"Xin cứ tin tưởng con, phu nhân Pomfrey.


Hơn nữa, chẳng phải cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác sao?"
Trầm mặc vài giây, phu nhân Pomfrey gật đầu rồi hai người liền không nói chuyện gì với nhau, bắt đầu tập trung vào pha chế độc dược.

Sau khi xác nhận nơi này thực sự không còn gì chuyện gì, giáo sư McGonagall liền trở lại bệnh thất, quan sát tình trạng của Jessica.

Lúc này, cô vẫn đang ở hình dáng báo con hôn mê chưa tỉnh.

Bulstrode đứng ở một bên giường, sắc mặt phức tạp nhìn Jessica đang nằm trên giường, không chịu rời đi.

Còn giáo sư Hooch đã đem cây chổi gây chuyện kia đi kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Tuy rằng, học sinh năm hai ít có khả năng gian lận lên cây chổi nhưng đây vẫn là một bước tất yếu trong quá trình làm việc của bà.

Lúc này, giáo sư Flitwick đang cố gắng hết mình dùng bùa chú để ổn định phép thuật trong người Jessica, mà giáo sư Álvarez cũng đã bắt tay vào nghiên cứu Cổ ngữ trên người cô để tìm ra cách chữa trị hiệu quả.

Giúp giáo sư Flitwick ếm thêm bùa chú ổn định phép thuật lên người Jessica, giáo sư McGonagall nhắc ông cứ nghỉ ngơi trước một chút, để bà thay cho.

Nhận được câu trả lời của giáo sư Flitwick, bà lại chuyển ánh mắt về phía giáo sư Álvarez đang viết viết xóa xóa lên tấm da dê.

"Thế nào rồi, thầy Lloyd? Thầy đã tìm ra cách gì chưa?"
"Vẫn chưa.

Đây là một loại Cổ ngữ bảo vệ của các gia tộc cổ xưa.

Tuy rằng khá phổ biến nhưng để phá giải thì lại rất là phức tạp.

Họ dùng khá nhiều chữ Niveraisen, cách viết cũng mang đậm nét độc đáo của gia tộc...! " Giáo sư Álvarez nhún vai, tỏ ra không thể giúp gì hơn.

"Hiện tại, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng giúp cô bé này cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng mà, sao đứa nhỏ thuộc gia tộc Cổ ngữ này lại không chọn học môn Cổ ngữ Runes vậy?"

"Thật xin lỗi giáo sư, nhưng bọn con chỉ vừa mới lên năm hai thôi ạ." Người lên tiếng là Bulstrode vẫn im lặng từ đầu đến cuối
Nghe thấy giáo sư Álvarez nói chuyện về gia tộc Cổ ngữ xong, trên mặt cô nàng lộ ra vẻ phức tạp.

Cô gái tóc vàng nhẹ thở hắt ra một hơi, trong ánh mắt chứa vài tia do dự.

"Ồ, thì ra là thế..." Giáo sư Álvarez gật đầu, tỏ ra đã hiểu rồi lại tiếp tục tập trung nghiên cứu Cổ ngữ, không để ý xung quanh nữa.

"Trò Bulstrode, trò hắn nên quay về học đi." Giáo sư McGonagall giờ mới để ý đến Bulstrode đứng cạnh giường, không đồng tình, lắc đầu.

"Ta biết trò đang quan tâm bạn học nhưng dù sao bây giờ vẫn đang trong giờ học."
"Thưa giáo sư McGonagall, tiết này của con là tiết Bùa chú...!Con nghĩ, chắc hẳn hiện tại giáo sư Flitwick cũng không có thời gian lên lớp dạy." Bulstrode nhìn thoáng qua giáo sư môn Bùa chú đang nghỉ ngơi gần đấy liền xoay người tiếp tục nói chuyện với giáo sư McGonagall.

"Xin cô cho con ở lại đây với ạ.

Con nghĩ sau khi Jessica tỉnh lại cũng cần có một người bạn ở bên cạnh."
"Cho dù không có giáo sư dạy, trò vẫn có thể tự học, trò Bulstrode." Giáo sư McGonagall không bị thuyết phục.

"Bây giờ, ta định đi báo các lớp không có giáo sư tự học, trò có thể đi theo ta về lớp Bùa chú luôn.

Đừng đứng sững sờ ở đấy nữa, mau đi theo ta, trò Bulstrode.

Chúng ta cũng không có nhiều thời gian đâu."
Không còn cách nào, Bulstrode tuy không tình nguyện nhưng cũng không thể cãi lời hiệu phó, chỉ đành phải theo giáo sư McGonagall rời khỏi Bệnh thất.

Thời gian yên lặng trôi qua, sau khi hiệu trưởng Dumbledore nhận được thư của giáo sư McGonagall và gấp gáp trở về từ Bộ Pháp thuật, trời cũng đã trở tối.

Lúc này, Jessica đã trở lại hình người, yên lặng nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Nhờ sự giúp đỡ của giáo sư Flitwick và giáo sư Álvarez, nguồn phép thuật bạo động trên người cô đã ổn định hơn rất nhiều, tuy rằng nguồn phép thuật ấy chưa thể khôi phục lại như bình thường, nhưng cũng không đủ để gây ra vấn đề nguy hiểm.


Điều này cũng làm cho Bulstrode vừa chạy tới Bệnh thất nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Cô gái tóc vàng như trút được gánh nặng, hạ khay chất đầy thức ăn và đồ uống đã lấy từ Đại sảnh đường xuống chiếc bàn đầu giường bệnh.

"Ăn chút gì đi Jessica.

Cậu cần ăn chút gì đấy để bồi bổ." Bulstrode dùng dĩa xiên một miếng thịt, đưa tới gần miệng Jessica.

"Đây là lần đầu tôi đút người khác ăn, tốt nhất cậu nên phối hợp một chút...!Nếu không quần áo cậu có thể sẽ dính đầy mỡ đấy."
Dưới sự cưỡng ép của Bulstrode cùng với những lời khen của hai vị giáo sư đứng bên cạnh, Jessica chỉ biết ngơ ngác nghe lời, máy móc há mồm, ăn từng miếng Bulstrode đưa tới, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Vì thế mà sau khi hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư McGonagall vội vã đi tới Bệnh thất, hai người đã được nhìn thấy cảnh bạn bè tương thân tương ái.

Trên đường tới Bệnh thất, giáo sư McGonagall đã kể tóm tắt những chuyện xảy ra với hiệu trưởng Dumbledore nên khi đến đây Phù thủy râu bạc cũng không lãng phí thời gian nữa.

Sau khi được Jessica đồng ý, ông cẩn thận quan sát dòng Cổ ngữ tuy đã nhạt dần nhưng vẫn bao quanh cánh tay cô.

"Ừm, có chút phức tạp.

Nhưng không phải không thể lau đi." Xem được một lúc, thầy Dumbledore mới từ tốn nói ra kết quả, khiến mọi người trong phòng trở lên an tâm hơn.

"Trò Jones, đừng quá lo lắng, bọn ta sẽ có cách thôi.

Đúng không, thầy Lloyd?"
"Đúng vậy, thưa thầy Dumbledore." Giáo sư Álvarez gật đầu, đưa thành quả nghiên cứu hồi lâu cho ông.

"Tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm ra được một số cách.

Nhưng dù lựa chọn cách nào đi chăng nữa thì cũng phải chờ phép thuật của trò Jones ổn định đã."
Lúc này, Snape mệt mỏi rời khỏi phòng làm việc trong Bệnh thất, từ chối sự giúp đỡ của giáo sư Dumbledore.

Thiếu niên tóc đen tự đi đến và nằm lên giường bệnh cạnh giường Jessica, nhắm hai mắt lại, không nói một lời nào.

Thiếu niên mím môi, hơi cau mày, hình như người anh đang rất khó chịu.

Nhìn thấy Snape mệt mỏi, suy yếu như vậy, Jessica lập tức quên sạch chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, lo lắng bật dậy.


"Thầy Dumbledore, anh Snape bị làm sao vậy ạ?" Cô đem ánh mắt nhìn về phía thầy Dumbledore.

Chắc hẳn thầy ấy biết rõ chuyện này.

"Đừng lo lắng, trò Jones." Người trả lời Jessica là giáo sư McGonagall vừa rời khỏi phòng làm việc.

Bà đi về phía giường của Snape, trên tay còn bê một cái khay gỗ hình tròn có đặt một lọ dược và một cốc thủy tinh.

"Trò Snape chỉ là mệt quá thôi."
"Dạ, mệt quá ạ?"
"Phu nhân Pomfrey đang ở trong phòng làm việc pha chế một loại độc dược có thể giúp trò khôi phục sức khỏe.

Loại dược này có quá trình pha chế rất phức tạp nên cô ấy phải hết sức tập trung, không được phân tâm.

Nhưng có một vấn đề ở chỗ, loại dược này cần có một loại dược phụ trợ vô cùng quan trọng, nếu không có nó, hiệu quả của dược sau khi làm ra sẽ bị suy giảm.

Nói cách khác, tốc độ hồi phục của trò sẽ rất chậm.

Cho nên, trò Snape đã xung phong nhận pha chế dược phụ trợ kia và đã tiêu hao nhiều thể lực và tinh thần...!Trò Snape, mau uống dược này vào đi.

Trò sẽ cảm thấy ổn hơn."
Giáo sư McGonagall rót dược ra cốc thủy tinh, sau đó đưa cho Snape đang miễn cưỡng ngồi dậy với gương mặt tái nhợt.

Sau khi làm xong tất cả, giáo sư McGonagall cũng không rời đi.

Bà đứng đấy, nghiêm túc nhìn chằm chằm Snape như sợ anh giống mấy đứa nhỏ sợ đắng nên không chịu uống thuốc.

Thẳng đến khi thiếu niên tóc đen một hơi uống hết cốc dược, bà mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa lòng gật đầu, giáo sư McGonagall lấy lại cốc nước từ tay Snape, không để ý thiếu niên giãy dụa mà giúp anh nằm lại xuống.

Dược rất nhanh đã có tác dụng, gương mặt tái nhợt của Snape đã dần trở lên hồng hào.

Dưới hiệu quả của dược, thiếu niên tóc đen mệt mỏi rơi vào giấc ngủ, ngay cả hàng lông mày suốt ngày dính vào với nhau cũng hoàn toàn giãn ra..

Bình Luận (0)
Comment