[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 9


"Tôi đã mở xem sách độc dược và thảo dược ở nhà; cũng đã thấy bút ký của anh.

Nói thật, tôi đã rất may mắn khi mua được những quyển sách đấy.

Đối với một người chưa từng tiếp xúc với phép thuật như tôi thì nó rất đáng giá."
Jessica cẩn thận chọn một chủ đề nói chuyện an toàn để nguôi cơn giận dữ của người con trai đang ngồi trước mặt này.
"Cô Jones đây hài lòng thì tốt rồi." Snape trả lời lại Jessica một cách khô cằn, hoàn toàn không giống giọng khi nói chuyện với Lily.
"Tôi nghĩ cô hẳn không coi ba Galleon kia là phí phạm đi?"
"Tất nhiên là không rồi.

Thú thực, tôi còn dựa vào sách giáo khoa để thực hành một chút nữa."
Jessica mở rương ra, lấy ra một gói thảo dược "Anh xem, tôi đã cẩn thận nghiên cứu bút ký, đồng thời cũng dựa theo phương pháp trên đấy để thử nghiệm, kết quả làm ra không sai biệt lắm."
Snape nhìn gói rễ cúc trên tay cô, nhíu sâu mày lại: "Quý cô Jones đây đã làm rất nhiều thí nghiệm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không nên lãng phí nhiều dược liệu độc dược như vậy...!Tôi không nghĩ ngân khố của cô đủ để mua đủ tài liệu độc dược đâu."
"Hình như anh đây đã hiểu lầm rồi.

Tôi chưa hề động một chút nào đến chỗ tài liệu độc dược đã mua."
Jessica lộ ra nụ cười đắc ý, cẩn thận lấy ra sách giáo khoa thảo dược học.

Cô mở sách ra, chỉ vào một số loài thực vật trong sách rồi nói với Snape.
"Nhà của tôi ở một trấn nhỏ gần chân núi.

Sau khi đọc sách xong, tôi nhận thấy có một số loài thực vật nhìn quen mắt nhưng lại có sự bất đồng về tên gọi.

Sau đó tôi liền lên núi, dựa theo hình ảnh trong sách để tìm thảo dược.

Sự thật chứng minh, các loại thảo dược đấy ngoại trừ khác nhau về tên gọi thì đều hoàn toàn giống nhau về cả hình dạng lẫn tính chất."
"Cách gọi tên thảo dược của Muggle và Phù thủy có sự khác nhau." Snape gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
"Vậy cô đã dùng những thảo dược đó để thử nghiệm?"
Jessica gật gật đầu, lại lấy ra từ trong rương một cái hộp nhỏ.

Sau khi Jessica cẩn thận mở hộp ra, xuất hiện trước mặt hai người là một bình độc dược thông thường, bên trong bình là chất lỏng sánh, màu nâu.
"Dược trị mụn nhọt?"
Chỉ liếc mắt qua một cái, Snape ngay lập tức liền nhận ra loại độc dược trong bình.

Thấy vậy, Jessica thật kinh ngạc, đồng thời khâm phục Snape đúng thật là ma dược sư thiên tài, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được độc dược.


Trước sự kinh ngạc của Jessica, Snape lại nhíu mày thật sâu.

Hiển nhiên, hắn rất không hài lòng với bình độc dược này.
"Jones tiểu thư, tôi thiết nghĩ trong đầu cô hẳn chứa đầy cỏ lác đi? Đây là hành vi rất không sáng suốt và vô cùng ngu xuẩn.

Chế độc dược là một quá trình vô cùng nguy hiểm, nó cần các thao tác tinh vi và cản thận.

Cho nên, trong lúc những phù thủy nhỏ chế tạo độc dược đều cần có phù thủy trưởng thành tiến hành giám sát, tránh cho vì động tác lỗ mãng mà phát sinh tình huống xấu."
Nhìn bộ dáng Jessica chẳng hề để ý đến lời nói của mình, Snape mặt càng đen lại, suýt chút nữa không thể khắc chế được tia nôn nóng xuất hiện kì quái trong lòng.
"Đến tột cùng, Jones tiểu thư đây dựa vào điều gì mà cho rằng bản thân cô sẽ không vì một động tác sai lầm mà đem mạng nhỏ của mình chôn vùi dưới một vụ nổ vạc?"
"Ách, cảm ơn anh đã quan tâm, Snape tiên sinh.

Chẳng phải tôi vẫn không có việc gì sao."
Jessica không để ý đến Snape đang phun nọc độc mà vẫn bình thản nói tiếp.
"Bất quá, cách nói chuyện của anh thực sự rất giống với ông Bangka...!Nếu không phải ông ấy đã mất hơn một năm trước thì tôi đã nghĩ mình đang ngồi trước mặt ông ấy rồi."
Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì về việc này.
"Snape tiên sinh, giáo sư Slughorn có nói anh là ma dược sư thiên tài, vậy anh có thể giúp tôi nhìn xem bình độc dược này không? Sản phẩm cuối cùng của tôi không có giống như trên sách miêu tả cho lắm."
Jessica đem bình độc dược kia đưa về phía Snape, trên mặt chứa đầy vẻ ham học.
"Tôi không dám lãng phí nhiều nanh rắn nên chỉ làm ba lượt.

Nhưng không biết vì cái gì, cả ba lần tôi làm đều hiệu quả không giống trong sách miêu tả cho lắm."
Snape trầm mặc trong chốc lát rồi không tình nguyện mở miệng.
"Nếu Jones tiểu thư đây đã thật sự đọc bút kí của tôi như lời nói, thì nên hiểu được phải quấy ba vòng theo chiều kim đồng hồ, sau đó quấy nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ.

Nếu cô thực hiện được đúng những điều đó thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất."
"Tôi đã làm y hệt như vậy mà..."
Jessica tự mê hoặc, nghi ngờ bản thân; tay không tự chủ mà lặp lại những động tác làm khi chế tạo độc dược.

Ngoài miệng cô cũng thì thào tự nói:
"Theo chiều kim đồng hồ ba vòng, ngược chiều kim đồng hồ nửa vòng...!không có sai nha, mình đã làm thế mà"
Snape khẽ nhíu mày, gắt gao nhìn kĩ từng cử động của Jessica.

Xác thực, động tác của cô gái ngồi trước mặt hắn bây giờ rất đúng với những gì hắn ghi trong sách.

Chẳng những từng động tác tay vững mà độ cong quây hình tròn cũng chẳng có vấn đề gì.


Như vậy...
"Jones tiểu thư, sau khi mua vạc về, cô có rửa qua không?"
"Tất nhiên là có rồi.

Tôi còn dùng nước rửa nữa mà."
Jessica gật đầu.

Dùng một cái vạc mua lại mà chưa qua tẩy rửa, cô cũng không thể ở bẩn như vậy được.

Nhất là khi cô sẽ dùng cái vạc đấy để chế ma dược cho người khác uống.
"Sau đó, tôi cũng đã tráng qua nước nhiều lần.

Tôi có thể đảm bảo với anh là không còn chút nước tẩy rửa luôn."
"...rửa vạc chỉ cần tráng qua bằng nước sạch là được rồi.

Nước rửa của Muggle vẫn sẽ lưu lại chất bên trong, làm ảnh hưởng đến dược tính của độc dược.

Chuyện này không liên quan gì đến việc cô rửa bao nhiêu lần."
Khóe miệng Snape nâng lên độ cong nhỏ, nở nụ cười châm chọc Jessica, giọng điệu hắn vẫn bình thản như cũ.
"Tôi phải nói đây là hiểu biết cơ bản Jones tiểu thư."
"Ách, cái đấy tôi bây giờ mới biết...!Vậy hiện tại phải làm sao?"
Jessica có chút ảo não, chẳng lẽ bây giờ mình lại phải mua lại một cái vạc mới sao trời.

Thật đúng là xui xẻo quá mà.
Snape ngồi đối diện chăm chú nhìn Jessica đang ảo não, cắn môi, băn khoăn có nên giúp cô nàng này khắc phục vấn đề vạc không.

Dù sao, cái vạc kia là do chính tay hắn chọn cho cô không phải sao?
"Lấy ra vạc của cô, Jones tiểu thư."
Snape từ trong hành lý của hắn lấy ra một bình chất lỏng không màu rồi mở nắp.

Nhìn Jessica vì ngạc nhiên mà bất động tại chỗ Snape nói với giọng không kiên nhẫn.
"Tôi không có nhiều thời gian để cô ngẩn người đâu, Jones tiểu thư."

"À, dạ vâng..."
Được Snape nhắc nhở, Jessica tỉnh táo lại, tay chân luống cuống đem vạc dành cho học sinh năm nhất lấy ra.

Nhớ đến chuyện này cô lại cảm kích giáo sư Slughorn.

Nếu hôm đấy không nhờ có ông hỗ trợ, chắc chắn Jessica sẽ không thể dễ dàng mang theo vạc mà không bị người khác chú ý như hôm nay được.

Bùa chú mở rộng không gian thực sự rất hữu ích.
Nhìn vạc rửa đến sạch bóng, đôi mày đang nhíu lại của Snape có chút thả lỏng.

Hắn hơi nghiêng bình nhỏ trong tay, sau khi vài giọt chất lỏng rơi xuống vạc một làn khói bỗng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất như khi đến.
"Như vậy là xong rồi sao?"
Jessica há hốc mồm, vẻ mặt không thể nào tin được.
Snape không nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, cẩn thận đóng nắp bình lại, không để lãng phí một giọt nào.
"Đây là nước tẩy rửa chuyên dụng, chỉ cần vài giọt là có thể thấy ngay hiệu quả, thích hợp cho người không có nhiều thời gian...!Đương nhiên, đồng thời cũng rất quý giá."
"Nó là dành cho cuộc thi O.W.Ls kia sao?"
Jessica một lần nữa đem vạc cất đi.

Sau khi nghe Snape giới thiệu công dụng của loại thuốc thần kì kia xong, cô đưa ra vấn đề thắc mắc.
"Tôi từng nghe chị Lily nhắc qua.

Hình như đó là một cuộc thi rất quan trọng."
Jessica cũng không ngờ rằng Snape lại có thể sử dụng loại thuốc sang quý như thế.

Chắc chắn anh ta phải có nguyên nhân nào đó mố giúp mình.
"Ừm."
Sau đó Snape không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, một lần nữa đem sự chú ý trở về sách vở.

Ở góc nhìn của Jessica, cô chỉ có thể thấy mái tóc đen của Snape như tấm mành rủ xuống, che khuất gương mặt hắn.
Jessica nghĩ nghĩ, quyết định không tiếp tục quấy rầy Snape nữa.

Cô lấy từ trong đống hành lý sách giáo khoa ra đọc.

Về phần cơm trưa sao? Hiện giờ đã hơn 12 giờ trưa, tuy có chút đói bụng nhưng Jessica vẫn muốn chờ Lily về cùng ăn.
"Cậu ta thật sự là cái tên đáng ghét mà! Mà nghĩ lại, mình còn phải chịu đựng hắn thêm hai năm nữa chứ.

A, mình điên mất!"
Vừa về tới toa tàu, Lily lại càm ràm về tên nào đó mà Jessica chắc chắn rằng chính là một trong bốn tên vừa đến phá toa tàu.

Thậm chí, cô còn có thể cược bằng danh dự của mình, tên mà Lily nhắc đến chính là tên đã lấy lí do dở tệ.


Hắn vừa vào đã dán mắt lên người cô ấy mà.
Hiện tại, Lily không ngồi chỗ ban đầu mà ngồi cạnh Snape, đối diện Jessica và tiếp tục than thở.
"Nếu mỗi lần đi huynh trưởng đi tuần đều như vậy, tớ liền từ chức với giáo sư McGonagal!"
Jessica ở đối diện mở miệng, không biết nên nói gì để an ủi Lily.

Dù sao cô mơ hồ cảm nhận được bọn họ đã có mối hận đó từ lâu, cô không thể hiểu rõ tất cả trong chốc lát.

Nếu một khi đã như vậy, cô vẫn nên giữ im lặng thì tốt hơn.
Từ khi Lily bước vào, Snape cũng đã bỏ sách xuống, im lặng nghe cô ấy oán giận.

Hai người, một người lải nhải kể lại, một người ở cạnh im lặng lắng nghe.

Tất cả tạo nên một hình ảnh thật hài hòa, yên bình đến mức bản thân Jessica cảm thấy thật dư thừa.
"Các cháu có muốn mua gì không?"
Một bà lão phù thủy mở cửa toa xe ra, tay bà đẩy một chiếc xe kéo đầy ắp đồ ăn vặt.

Những sản phẩm này có bao bì thật lạ mắt, Jessica chưa từng gặp qua.
"Mẹ cháu đã làm cho cháu rất nhiều cơm trưa rồi ạ."
Jessica cười ngại ngùng rồi lấy từ trong rương ra hộp cơm trưa mà mẹ Elise đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Tuy hộp cơm có chút đơn giản nhưng lại có rất nhiều thức ăn.
[Scor: mn có thấy rương của Jessica như túi thần kỳ của Doraemon không?:)) ]
"Hai anh chị có muốn ăn chung với em không?"
Cùng bạn học chia sẻ thức ăn là bước kết bạn đầu tiên.

Jessica vẫn nhớ kỹ lời dặn của Johann.

Chính cô cũng nhìn thấy ba cô cùng nhóm đồng nghiệp ngồi xếp thành vòng tròn cùng nhau chia sẻ đồ ăn trưa.
"A, chị cũng mang theo đồ ăn đây.

Nhưng chị vẫn muốn mua chút đồ ăn vặt."
Cô gái tóc đỏ nhìn Jessica, lộ ra vẻ vui vẻ tươi cười.

Cô đứng dậy đồng thời lấy ra túi tiền của mình.
"Đồ ăn vặt trên Hogwarts tốc hành không giống như ở thế giới người thường chúng ta đâu, Jessica.

Em nên nếm thử nó đi."
Cuối cùng, một đống đồ ăn vặt và cơm trưa của Lily cùng Jessica đều để đầy mặt bàn.

Hai đứa con gái lấy ra cơm trưa và đồ uống, cùng chia sẻ với cậu con trai chưa chuẩn bị gì cả..

Bình Luận (0)
Comment