[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 43

“Cậu bỏ nhà đi!”

Draco vỗ vỗ trán, trước khi anh giải thích tại sao anh sẽ ngủ lại nhà Black, còn ở lại nguyên kỳ nghỉ luôn thì anh đã suy tính trước sau hết rồi, hơn nữa lại còn nói rõ cho Harry biết về chuyện khế ước của Slytherin, chuyện Viện trưởng tức giận. Vậy mà, tất cả phản ứng của Harry chỉ có mấy chữ ‘cậu bỏ nhà đi à’, mà Draco thì không hiểu vì sao tiếng thét của Harry lại có tia hưng phấn hơn là kinh ngạc.

“Tốt quá đi! Nếu không chỉ có một mình mình ở nhà Black thiệt chán chết, hai anh em tóc đỏ kia thật đáng ghen tỵ, nhà bọn họ có tới bảy anh em lận, nhất định rất náo nhiệt.”

Và nhất định sẽ rất nghèo, Draco nhếch khóe miệng rồi xách Harry đến cửa phòng ngủ, mở cửa ném vào, “Đừng lộn xộn nữa!”

Con mèo đen Harry nhảy lên giường ôm gối lăn lộn, “Chúc ngủ ngon, Draco!”

“Chúc ngủ ngon!”

Tiệc sinh nhật hôm qua kéo dài qua nửa đêm, cho nên Sirius nghĩ rằng sáng nay Harry sẽ ngủ thẳng cẳng đến trưa, nhưng sự thật thì mùa hè trước Harry đã được dì Penny huấn luyện thành thói quen, mỗi ngày đúng 6 giờ sẽ rời giường.

Vì cảm tạ hôm qua Sirius đã tỉ mỉ an bài, còn bù đắp cho hai người vì hồi hôm qua thời điểm cậu cắt bánh ngọt bị nhóm con rắn nhỏ đẩy tới góc phòng, sáng sớm Harry đã đi đến chiếm phòng bếp trong tiếng khóc than của Kreacher, tự mình làm bữa sáng. Hai lát thịt bò hun khói, hai trứng ốp-la tiêu chuẩn, hai xúc xích Ý và hai ly cà phê, chú Sirius thì thêm đường không sữa, chú Remus thì thêm sữa không đường, đó thấy chưa, cậu nhớ đúng mà.

Harry bưng khay thức ăn lên lầu bốn, phòng Sirius và Remus sát bên nhau, cho nên Harry không hề do dự chọn mở cửa phòng Sirius, thân thể chú Remus không được khỏe lắm cần phải nghỉ ngơi nhiều, đối tượng chơi đùa với cậu hiện tại chỉ có Sirius.

Bưng một khay thức ăn to bự, Harry đá tung cửa phòng Sirius ‘ầm’ một tiếng làm tăng thêm tinh thần hăng hái, đồng thời cậu cũng kêu to, “Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi! Chú Sirius…”

‘Loảng…xoảng…’ — Khay thức ăn trong tay Harry đã nằm dưới đất, cậu đứng đó nhìn chằm chằm về phía giường, ánh mắt khiếp sợ — chú Sirius đã tỉnh rồi, không mặc quần áo lại còn đang bận rộn.

Harry chỉ ngây ngốc nhìn hai người trưởng thành kia không mặc quần áo nằm ôm nhau, hai gò má Remus ửng hồng, đôi mắt nâu ngập hơi nước, còn chú Sirius đang nằm ở phía trên, bộ dạng hưởng thụ đã gần chuyển sang hoảng sợ, vặn vẹo, khó mà hình dung.

Thần Sáng Black lấy tốc độ phản ứng chuyên nghiệp nhanh chóng hoàn hồn, rủa thầm, đồng thời luống cuống tay chân kéo chăn lên che lại.

Chết tiệt!

Hắn đã quên trong nhà có trẻ nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ bừng lên, cuối cùng kêu lên một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, để lại đống bừa bộn trên sàn.

Sirius mất hứng, nhất định lần sau hắn sẽ nhớ khóa cửa lại!

Sau khi Harry vội vã chạy xuống lần liền trực tiếp quay lại phòng ngủ của mình, hơn nữa còn khóa trái cửa lại đề phòng Đại Cẩu xông vào, mà cho dù chú ấy có gõ cửa đi chăng nữa thì cậu cũng không mở, cậu không biết nên nói như thế nào.

Lúc này Draco vừa mới chỉnh lại trang sức ở phòng bên đi ra, bất quá chỉ muốn chôn chân ở thư viện nhưng vẫn ăn vận như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đi dự tiệc, bình thường Sirius chẳng thèm ngó tới nhưng mà hiện tại, Draco ở trong lòng hắn chính là Merlin tái thế!

“Draco, lại đây! Tự nhiên Harry đem mình nhốt lại trong phòng, chú thật lo lắng…” Sirius tính dùng cách nói mơ hồ qua mặt Draco.

Draco dò xét Sirius, hoài nghi hỏi, “Nguyên nhân?”

“Đó…Sáng nay, nó đặc biệt làm bữa sáng cho bọn chú, vừa mới lỡ tay làm rơi xuống đất…” Sirius nhìn vẻ mặt gian xảo của Malfoy, cuối cùng nhỏ giọng nói quanh co, “Vừa rồi phòng của chú — có Remus, việc này… Bọn chú, ý chú là — là chú đã quên khóa cửa… Draco, chuyện này con mau giúp chú giải quyết đi!”

“Chính cậu gặp rắc rối, liên quan gì đến con chứ? Vì sao con phải giải quyết?” Draco-rất-không-Malfoy nhướn mắt, vị Đại Cẩu ngu xuẩn Gryffindor này đúng là làm người khác không còn gì để nói.

“Draco, con xem con vừa vặn bằng tuổi với Harry…” Sirius nhìn thấy bộ dạng giả vờ ngây thơ của Draco bỗng nhiên cả người cứng ngắc, “A, được rồi, Draco, đừng quên xuất thân của mình, đến mười ba tuổi thời điểm dậy thì luôn được tặng món quà, truyền thống ngàn năm của gia đình …Malfoy nhất định đã dạy con…chuyện kia rồi…Ách, chú nói con dù sao cũng lớn rồi, vừa lúc rèn sắt khi còn nóng sẵn tiện chỉ bảo cho Harry một chút…Tất cả chuyện này đều nhờ con vậy, chúng ta quyết định như thế đi!” Nói xong không chờ Draco cự tuyệt, Sirius liền quay người đi với vận tốc ánh sáng, hắn nghĩ cần đem theo Remus trốn thôi, dù sao thì hai ngày nữa cũng là trăng tròn, bọn họ cũng thuận tiện hơn.

Draco nhìn thấy người kia chạy trối chết hoàn toàn không có trách nhiệm của một người giám hộ, quay đầu thở dài, dùng thần chú ‘Alohomora!’ tiến vào phòng Harry. Harry Potter, Đứa Bé Sống Sót nổi tiếng, Kẻ Được Chọn hai lần đánh bại Chúa tể Hắc ám, hiện tại đang thu mình vào góc giường gặm đầu gối.

“Harry?”

“Draco— ” nhìn thấy Draco, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bình tĩnh của Harry lại lập tức đỏ ửng.

Draco ngồi bên cạnh cậu, xoa xoa hai má nóng bừng kia, hiểu rõ! “Vừa mới nhìn thấy?”

“…Ừm…”

“Cảm thấy khó chịu, ghê tởm?”

Harry lắc đầu như cái trống bỏi, “Không phải vậy. Chính là…Chính là…”

“Giật mình? Ngượng ngùng?”

Nhìn thấy Harry rầu rĩ gật đầu, Draco lại hỏi tiếp, “Vì sao cậu lại giật mình? Năm ngoái Sirius đăng báo tỏ tình, chúng ta thấy tận mắt, giới phù thủy ồn ào mấy tháng trời, hơn nữa, bọn họ hiện tại là đang ở căn phòng vốn là phòng ngủ chuyên dụng của người đứng đầu nhà Black, hai phòng ở giữa có cửa thông nhau, cậu cũng biết thế mà.”

“Nhưng mà….” Harry lại gặm đầu gối tiếp, cậu làm sao có thể nghĩ bọn họ có thể như thế chứ?

Draco chợt nhớ tới một chuyện, bộ mặt nghiêm túc hỏi, “Harry, cậu sẽ không cho là chúng ta sinh ra giống như trái cây mọc ra từ trên cây nha?”

Nhìn thấy ánh mắt xanh tỉnh tỉnh mê mê, Draco xoa xoa mái tóc đen trong lòng cảm thấy bi thương, vì sao mười ba tuổi mình lại phải giải thích sự tình này cho Potter đầu sẹo chết tiệt chứ? Vì sao ngay cả việc như vậy cũng giao cho mình làm?

Đem con mèo đen gương mặt đang ửng hồng bộ dạng quẫn bách lôi ra, Draco dẫn cậu đi đến thư viện nhà Black tìm được một cuốn ‘thanh xuân vỡ lòng’, dù trong tầng hầm nhà Black không có Veela để thử nghiệm nhưng mà cũng có những quyển sách hay tranh vẽ về chuyện này cũng đủ để giải đáp mọi thắc mắc trong thời kỳ dậy thì rồi. Harry bởi vì được chỉ dẫn đúng đắn cuối cùng cũng đã hiểu rõ.

Bất quá, sau thời điểm dậy thì này Harry ngây thơ cũng đã bắt đầu trưởng thành, ngày hôm sau vẫn là khó tránh khỏi việc cương cứng, khuôn mặt hồng hồng đi giặt quần lót, đừng hỏi cậu người trong mộng là ai, dù sao thì trong lúc mơ hồ cũng không nhìn thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy môi thật mềm mại dịu dàng, còn dùng tay vuốt ve qua lại trên người cậu nữa….

Vì thế, khai giảng. (thật sự không có sự kiện gì đáng nói, vì thế chuyển cảnh — tác giả chú thích)

Một buổi sáng tháng chín, số 12 Quảng trường Grimmauld đã khôi phục lại như xưa, Sirius lần đầu hiểu được nỗi khổ của một người giám hộ. Bọn nhỏ không hiểu sao cứ luôn vướng vào những phiền phức rắc rối ngoài ý muốn, luôn trang bị nhưng đồ chơi đáng sợ, sách giáo khoa, quần áo, trang sức vật phẩm, thú cưng…Chờ đợi thu thập, càng đáng sợ hơn là tạo thành một đoàn dài rương hành lý.

Rõ ràng trong nhà có một con gia tinh cực kỳ tài giỏi, rõ ràng có hai pháp sư trương thành pháp thuật cao thâm cùng hai pháp sư vị thành niên vĩ đại, thế nên Sirius rốt cục phát hiện ra pháp thuật cũng không phải vạn năng. Từ hồi sáng sớm cho tới mười giờ rưỡi vậy mà hai đứa nhóc đó vẫn chưa thu dọn xong, nhưng bức họa trên tường còn không ngừng bảo bọn họ những vật phẩm trọng yếu còn bị tán lạc ở các phòng khác.

Lúc này, Harry lại gặp phiền phức nữa, cậu còn đang bận rộn lật tung cả phòng, giường tủ, dưới ghế sa-lông, phòng bếp, tủ âm tường, buồng vệ sinh — chỉ để tìm cuốn ‘Quái thư về Quái vật’ của cậu và Draco không biết đang ở nơi nao. Draco thì cố chấp không thèm đi tìm, từ sáng tới giờ anh đều một mực ở chỗ thư viện nhà Black rối rắm sắp xếp đống sách cổ như ngọn núi nhỏ, nói thật, cuốn nào anh đều không nỡ bỏ lại.

Cuối cùng, cho dù qua hai lần Độn thổ – phương thức di chuyển nhanh nhất – Đại Cẩu thề, rương hành lý của hai đứa nhỏ cũng là hắn dùng bùa ‘Mobilicorpus’ đã gia tốc mới ném lên được đoàn tàu tốc hành Hogwarts đã gần chạy khỏi nhà ga.

Nhìn hai đứa nhỏ rốt cục đã lên được tàu, Remus vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn xuống cây chổi Firebolt mà Harry và Draco nhờ lấy dùm, bị bỏ quên trong tay mình, “Sirius, có lẽ chúng ta không nên gấp gáp, có rất nhiều đồ vật chúng ta có thể giúp bọn nhỏ đem tới Hogwarts.” Với thân phận tân nhiệm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, không hề nghi ngờ Remus hẳn có nhiều đặc quyền của một giáo sư, như là được trực tiếp dùng lò sưởi ở nhà Black đi đến văn phòng trong Hogwarts.

Sirius mờ mịt, vì sao bọn họ lại không nghĩ tới việc này chứ?

Đến lúc Harry và Draco tìm được toa xe trống cũng phát hiện ra vấn đề này, Harry thấy đây là chuyện sơ suất ngây ngô cười trong khi sắc mặt Draco thì xanh mét, anh nên sớm sửa lại cái Tủ Biến Mất, sau đó tận dụng nó, nhưng mà — rõ ràng, anh ở cùng bọn Gryffindor quá lâu cho nên đại não cũng bị ảnh hưởng xấu mất rồi.

~*~

“Cậu nói giáo sư mới dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là ngài Moony khiến cho người đàn ông độc thân hoàng kim, trung thành kiên trinh nhất – người đứng đầu gia tộc Black – đăng báo tỏ tình sao?”

“Oa, ông ta có đẹp trai không?”

“Có đáng yêu không?”

“Có dịu dàng không?”

Con mèo đen nhỏ Harry vừa mới đi dạo không được bao lâu đã bị nhóm bạn học Slytherin tóm vào toa xe bức cung.

Sirius không hề nghi ngờ là kẻ đẹp trai ngay cả Harry cũng phải thừa nhận chính cha mình cũng không phải là đối thủ, nhưng mà Remus cũng có sức hút riêng, ấm áp như gió xuân, chỉ cần ở chung một thời gian sẽ khiến người ta không ngừng quyến luyến hương vị kia, Harry cũng không nói rõ được nhưng hình dung của cậu đối với mấy cô bạn thì như thế là quá đủ rồi.

“Chính Hiệu trưởng Dumbledore viết thư mời Remus nể tình dạy giúp một năm học – chú ấy chỉ dạy một năm — ơ, mình cho rằng Sirius từng là Thần Sáng thì chú ấy sẽ là ứng cử viên tốt nhất, nhưng mà chú ấy còn phải chiếu cố đến gia sản của nhà Black ở Luân Đôn. Bất quá, chú Remus cũng rất lợi hại, chính là thân thể không được tốt lắm, chú Sirius đều không để chú ấy làm lụng vất vả… Hơn nữa trước khi khai giảng hai tuần, thầy Hiệu trưởng còn chưa tìm được người thích hợp, cho nên cuối cùng… chú Sirius nghe được tin tức thì có chút bất mãn…”

Các nữ sinh không biết nghe thấy làm sao mà mỗi câu lại thở dài hết đợt này đến đợt khác.

“Không hề nghi ngờ,” Blaise Zabini chen đầu vào nữ sinh trà thất, ôm vai Harry ngồi xuống bên cạnh, một mặt nhiều chuyện mặt khác thì tỏ vẻ quyến rũ, “trải qua sự kiện Lockhart tóc xoăn khoe khoang như thế còn ai dám xin vào dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Xem sách báo để giải trí sao? Cả kỳ nghỉ tôi đều có đọc báo, tôi thật sự không hiểu nguyên học kỳ ổng đều nằm trên giường bệnh, rõ ràng chỉ là mấy lời nguyền cùng kẹo đùa giỡn, nhưng mà ổng nói giống như cả học kì ổng đã cùng xà quái ngàn năm Bodo vật lộn không bằng.”

“Đúng là một cái bao cỏ hàng thật giá thật.” Harry gật gật đầu.

“Nhưng mà cậu cũng phải thừa nhận dựa vào tài ăn nói hời hợt của ổng, chúng ta có thể đem ổng ra trang trí ở lễ hội may ra có tác dụng giải trí được.” Daphne nói.

Pansy gật gật đầu, “Chính là cái gối thêu hoa mà! Nhưng quả thật ổng rất đẹp mã khi cười có chút ngu ngốc.”

Harry phi thường không đồng ý, “Tóc của ổng không có màu sắc tự nhiên như Draco, ánh mắt ổng không sáng ngời như chú Sirius, nụ cười của ổng không ấm áp như chú Remus… Cho nên mình không cho rằng ổng đẹp mã.”

“Vậy, cám ơn ngài Harry Potter đã khen ngợi.” Cửa toa xe mở ra, một giọng nói trong trẻo lại mượt mà vọng vào, Draco đứng dựa khung cửa mỉm cười chào mấy cô nàng, mái tóc vàng kim bóng mượt nhu thuận vén bên tai, “Có lẽ trò Harry nên biết rằng, đem người thừa kế gia tộc Malfoy và người đứng đầu gia tộc Black đem ra so sánh cùng với một cái bình hoa di động, thì đối với cậu Sirius hay cá nhân tôi mà nói đó không phải là khen ngợi.”

“Draco!” Mọi người vui vẻ chào hỏi.

“Bọn tôi còn có việc, chỉ sợ tạm thời không thể tiếp chuyện được, xin thứ lỗi.” Draco lịch sự gật đầu chào các nữ sinh xung quanh, sau đó xách con mèo đen mắt xanh nhà mình lên rời khỏi toa xe trà thất của nữ sinh, bỏ lại phía sau nhưng tiếng cười trộm cùng tiếng xì xầm.

“Chuyện gì vậy? Draco.” Harry bị xách về toa xe của mình, cậu nhìn trái nhìn phải một chút, Draco thì chỉ lo đọc sách không thèm để ý đến cậu!

Căn bản là chẳng có việc gì!

Draco chỉ là cảm thấy để mặc Harry cứ ở trong toa xe của đám nữ sinh kia… cực kỳ …lo lắng!

Anh liền lôi ra một cái cớ, “Hai tên Tấn thủ tóc đỏ có thể đến tìm cậu, tất nhiên, để hai tên thô lỗ đó tiến vào toa xe của nữ sinh Slytherin là không được lịch sự lắm.”

“Thiệt hả? Vậy mình đi tìm bọn họ đây! Từ chỗ tàng thư mình phát hiện mấy thứ hay lắm…” Nhanh như chớp, con mèo đen nhỏ lại chạy mất dạng.

Draco vỗ trán, được rồi, anh không nên yêu cầu quá cao. Ít nhất học kì này cũng được bình an hơn hai học kì trước, Black sẽ không vượt ngục, trừ phi Sirius thấy như vậy thiệt kích thích; xe lửa và trường học sẽ không có bọn Giám ngục Azkaban; sẽ không có ai hủy tiệc tối Halloween của bọn họ, và cuối cùng vị giáo sư mới dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng là có chất lượng, tuy rằng không may là ông ta chính là một sinh vật cần phải đề phòng – một Người Sói.

Lo lắng đến năm thứ tư sẽ có Cúp Quidditch Thế giới và Thi đấu Tam Pháp Thuật, có vẻ năm nay sẽ khó mà có thời gian nhàn rỗi, rốt cục Draco có thể bình tĩnh lại để nghiên cứu về việc thí nghiệm chiết xuất pháp lực. Nước mắt bạch kì mã có tác dụng thanh tẩy, còn có đồ vật chứa Nghệ thuật Hắc ám cổ quái kia của Chúa tể Hắc ám nữa, rốt cuộc là có nguyên lý như thế nào, a, còn có nguyên liệu Độc dược trên thân Tử xà, rất hiếm nha.

~*~
Bình Luận (0)
Comment