⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 69

Chương 69


...

"Ai là người đã thay đổi thành Hoa Cẩm chướng vàng! Tôi đã nói là phải đặt hoa Lưu Ly mà!" 

Thiếu nữ mặc một bộ váy trắng thiết kế tay áo phồng, cô đứng trước cửa sổ rộng được gắn ô kính, có thiết kế nhô ra ngoài. Sắc mặt cô vô cùng bình tĩnh, giọng nói thanh thản.

Gia tinh khúm núm cầm bó hoa cẩm chướng vàng trên tay. "Dạ thưa đại tiểu thư... Là phu nhân bảo rằng chủ nhân ra lệnh như vậy..."

Thiếu nữ giơ tay đè lên trán mình, lùi lại một bước, dường như cô không khoẻ lắm. Trong phút chốc cô gần như không giữ được bình tĩnh. "Cha ta đang ở đâu..." Lại là bà ta...

Gia tinh Danny mở to đôi mắt vốn dĩ đã to của nó lên, do dự nhìn cô.

"Thôi... Không cần phải nói nữa..." Có lẽ hiện tại ông ấy đang ở bên vị "phu nhân" kia. Cô quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Sau đó ánh mắt cô rơi xuống bình hoa được đặt trên kệ cửa sổ, đoá hoa cẩm chướng vàng được trang trí rất đẹp mắt. Nhưng cũng thật chướng mắt.

Cô rút một đoá ra, lạnh nhạt nhìn nó, bàn tay cuộn lại chậm rãi nghiền nát.

Ông ấy đâu phải không biết mẹ cô thích Lưu Ly.

Còn cẩm chướng vàng...

Cô buông lỏng tay phần đoá hoa bị bóp đến biến dạng, cánh hoa rơi xuống.

... Nó mang ý nghĩa khinh thường.

Lucy, bà ta có ý gì?

"Cha ta đang ở trang viên đúng không? Đưa ta đi gặp ông ấy." Cô đạm bạc cắm đoá hoa đã bị biến dạng lại vào bình rồi tháo găng tay ra ném sang một bên. "Gọi một gia tinh khác đến dọn dẹp."

Thiếu nữ nâng váy của mình lên đi về phía cửa ra ngoài, gia tinh Danny chạy nhanh đến mở cửa ra cho cô bước khỏi. Trước khi cửa đóng lại, cô liếc mắt nhìn bên trong.

Bên trong treo một bức ảnh lớn, người phụ nữ trong tranh có mái tóc màu xanh đen, đôi mắt màu da trời. Ngũ quan sắc nét, đuôi mắt rũ xuống, trong thật buồn.

Cạch.

Cánh cửa hoàn toàn đóng lại. Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía trước, sống lưng thẳng tắp, cô tiếp tục nâng váy của mình bắt đầu đi.

Cô đi khá nhanh nhưng vẫn mất một lúc thời gian để đi đến sân viên sau nhà. Cửa sau được xây dựng để gây ấn tượng cho người đầu tiên thấy nó. Danny đẩy cánh cửa lớn đó ra, thiếu nữ bước qua, cô lại đi trên một hành lang lớn, có thiết kế cầu kỳ. Những bậc thềm dẫn ra lối đi uốn lượn, và lan can được làm bằng sắt rèn.

Rất nhanh, cô đã có thể tìm được cha mình. Trong trang viên vọng lại tiếng cười đùa của một người phụ nữ.

Thiếu nữ khựng lại.

Nghe thật chói tai...

"Thưa cha. Daphne có chuyện này muốn nói với cha một chút." Daphne tao nhã nâng váy mình kéo sang hai bên, nhún người một cái.

Ông Greengrass có mái tóc vàng và đôi mắt đen, ông ấy ngạc nhiên. "Đến đây ngồi xuống rồi chúng ta cùng nói chuyện."

"Dạo gần đây con khoẻ chứ, ta rất hài lòng về thành tích năm học vừa rồi của con." Ông ấy hoà ái mỉm cười.

Daphne liếc nhìn người đàn bà bên cạnh ông một chút rồi ngồi xuống ghế đối diện. Lucy cười tươi đứng dậy muốn rót trà thì bị cô cản lại. "Xin thứ lỗi, hôm nay con không có tâm trạng dùng trà."

"Thôi nào Daphne, chỉ là dùng ít trà..."

Daphne rũ mắt xuống giữ thái độ kiên quyết của mình. Ông Greengrass nhíu mày rồi thở dài. "Vất vả cho con rồi, ta biết con đã chuẩn bị thật tốt mọi thứ trong những ngày qua. Ta nghĩ con nên dùng một chút trà để làm dịu tinh thần..."

Daphne vẫn như thế, cô không nói mình sẽ dùng trà mà bẻ lái một vấn đề khác. "Cẩm chướng vàng không tốt cho ngày hôm nay, con nghĩ mình nên thay lại tất cả thành Lưu Ly..."

Lucy xen vào. "Trong nhà thì nên có một chút màu sắc khác, trong sẽ ấm áp hơn con à."

"Riêng ngày hôm nay thì không được ạ." Thái độ của Daphne rất lạnh nhạt.

"Nhưng..."

"Được rồi Lucy. Ta xin lỗi con, Daphne, ta quên mất hôm nay..." Ông ấy hối lỗi nói. Chính vì Lucy đòi hoa cẩm chướng vàng nên ông mới ...

Daphne dù không vui nhưng vẫn cho ông một bậc thang đi xuống. "Cha không cần phải hối lỗi, con biết ngài bận trăm công ngàn việc..." Ông Greengrass mỉm cười.

Lucy phụng phịu quay đầu đi.

Ông Greengrass gật đầu với Daphne, há miệng định nói gì đó. Cô nhìn vào mắt ông đầy trông mong. "Vậy hôm nay..." 

"ANH ĐỪNG NÓI VỚI EM LÀ ANH MUỐN Ở NHÀ ĐỂ DỰ MỘT CÁI ĐÁM TANG CÒN HƠN LÀ ĐI XEM QUIDDITCH VỚI EM NHÁ? ANH ĐÃ HỨA RỒI KIA MÀ, ANH KHÔNG THỂ NUỐT LỜI!!" Lucy lập tức hét toáng lên, trừng mắt chất vấn ông Greengrass và Daphne.

Daphne có cảm giác như mình sắp mất khống chế. "Thưa dì, xin dì hãy chú ý lời nói của bản thân, một cái đám tang? Dạ thưa, dù nó là một cái đám tang nhưng cũng là đám tang của phu nhân Greengrass, là người vợ chính thức, hợp pháp do cha tôi cưới hỏi đàng hoàng!!"

Lucy trợn mắt hét to như mèo bị đạp phải đuôi. "Cô đang nói móc tôi đúng không???!!"

"Ai chột dạ thì chính là người đó ạ." Daphne đứng dậy, kiên trì nhìn ông Greengrass. "Vậy hôm nay...?"

Ông Greengrass không chịu nổi tiếng khóc ủy khuất của Lucy. "Ta xin lỗi Daphne."

Tiếng khóc của Lucy nhỏ lại.

Nhưng Daphne không quan tâm điều đó, cô cảm thấy trong lòng sụp đổ trầm trọng, trong mắt cô thoáng đau đớn nhưng bình tĩnh ngay lập tức. "Được."

Cô nhún người một cái xoay người rời đi, cô thậm chí còn nghe được tiếng nói nũng nịu của Lucy.

"Em biết anh thương em nhất mà... Hồi nãy là do em quá buồn nên mới ra những lời lỗ mạng đó, em xin lỗi..."

"Ừm. Không sao, anh biết em đã rất trong chờ vào buổi Cúp Quidditch thế giới mà."

Nghe được tiếng đáp lại của ông càng khiến tim Daphne như vỡ đôi. Cô suýt thì không cầm nổi nước mắt của mình.

...

Lưu Ly... xin đừng quên em... 

Nhưng ông ấy đã quên mẹ của cô mất rồi...

...


••••

••••

Xế chiều... Cuộc thi cúp Quidditch thế giới bắt đầu !

....

Tôi cầm cái nơ có bông hồng xanh lục của đội Ailen lên cùng đoàn người đi ra ngoài, đến khu khán đài ngồi vào hàng ghế đầu tiên. Khán đài Danh dự.

Tôi không để ý sân đấu lắm, ngồi xuống thì nghe được Harry kêu một tiếng. "Dobby ?"

Dobby ? Sao cậu ấy có thể xuất hiện ở đây được ?

Tôi quay đầu. Một con gia tinh nhìn giống như Dobby quay đầu, cất giọng the thé, giọng này còn cao hơn cả giọng của của Dobby. "Ngài gọi tôi là Dobby sao ?"

Mọi người quay đầu nhìn nó. Harry nói với con gia tinh. "Xin lỗi nha, tôi nhầm bạn với một người quen cũ."

Con gia tinh thốt lên những lời có âm vực cao nghe eo éo. "Nhưng mà thưa ngài, tôi cũng có biết Dobby nữa mà."

Con gia tinh vẫn che mặt bằng bàn tay, như thể bị ánh sáng làm lóa mắt, mặc dù khán đài danh dự cũng không được chiếu đèn sáng cho lắm.

"Thưa ngài, tên tôi là Winky, và quí danh của ngài…"

Đôi mắt nâu đen của con gia tinh mở lớn bằng cỡ cái dĩa nhỏ khi nó nhìn thấy cái thẹo trên trán của Harry. "Ngài chắc hẳn là Harry Potter!"

Harry mỉm cười nói. "Phải, chính tôi đây."

Con gia tinh hơi hạ bàn tay xuống một tí, vẻ mặt nó hết sức kinh ngạc sửng sốt. "Thưa ngài, Dobby luôn miệng nói về ngài!"

Harry hỏi. "Vậy hả? Được tự do rồi bạn ấy sống ra sao?"

Winky lắc đầu. "A, thưa ngài…, ôi, thưa ngài, tôi chẳng có ý gì bất kính đâu, thưa ngài, nhưng tôi hổng chắc là khi ngài giải phóng Dobby là ngài đã làm được một việc tốt lành cho Dobby đâu, thưa ngài."

Harry hơi bất ngờ. "Sao vậy? Có gì không ổn với bạn ấy hả?"

Winky buồn bã nói. "Thưa ngài, tự do tiêm nhiễm vô đầu của Dobby. Mà tư tưởng này nọ thì vượt qua thân phận của Dobby, thưa ngài. Đâu có thể kiếm được địa vị nào khác đâu, thưa ngài."

Harry chớp mắt hỏi. "Sao lại không?"

Con gia tinh đè thấp giọng xuống khiến mọi người không thể nghe được gì nữa, tôi cũng chả nghe được gì nên không chú ý nữa mà nhìn cái nơ trên tay.

Không biết Draco ở vị trí nào nhỉ.

Cậu ta đã đến chưa?

Hermione đang hăm hở đọc lướt qua tấm chương trình bọ nhung và viền tua rua. Cô ấy kéo tay tôi hưng phấn đọc to. "Trước trận đấu sẽ có cuộc trình diễn phước thần và linh vật của các đội."

Ông Weasley nói. "Chà, cái đó luôn luôn đáng xem à! Các con biết không các đội quốc gia đem tới đây những linh vật ở xứ sở của họ để trình diễn phô trương."

Khu khán đài danh dự dần được lấp đầy, hiển nhiên đó là những người có chức vị vô cùng quan trọng, Ông Weasley liên tục đứng dậy bắt tay từng người. Anh Pecry hồi hộp đến mức cứ nhảy dựng lên suốt. Buồn cười hơn là khi Bộ trưởng Bộ pháp thuật, ông Corneilius Fugde đến thì Pecry luống cuống cúi đầu rất thấp, đến nổi cái kính rớt ra khỏi mặt ảnh. Trong anh ấy khá ghen tị với Harry— người không cần làm gì, chỉ ngồi im một chỗ nhưng lại được những phù thủy quan trọng để ý.

Ông Fugde cười cười giới thiệu Harry với mọi người xung quanh.

Đang cười nói thì ông Fugde chợt đứng dậy đón chào một ông cụ. Ông cụ ấy nhìn cũng đã ngoài 80, có dáng người cao dong dỏng nhưng hơi gầy. Hàng lông mày của ông rậm rạp và sắc nét. Mái tóc đã bị thời gian phủ lên một màu bạc trắng...đuôi mắt lại đầy những dấu vết của thời gian, nhưng trông ông vẫn đẹp lão lắm. 

"Xin chèo ôn Cavelier." Ông Fugde bắt tay với ông cụ, nói tiếng Pháp một cách ngọng nghịu.

Pierre khẽ cười, nếp nhăn khoé mắt hiện ra.

"Fugde, không cần phải nói tiếng Pháp, tôi hiểu tiếng Anh mà." Chưa già mà đã lẩm cẩm rồi, ông đã nói đi nói lại điều này nhiều lần.

Phía sau Ông Cavelier có một người phụ nữ xinh đẹp, da trắng tóc nâu, cùng một cậu bé trai tóc bạc mắt xanh. Nhìn thằng bé làm tôi nghĩ đến anh Pecry. Kiểu đặt quy củ làm trọng.

Trong lúc mọi người chào hỏi, anh Pecry đứng phía sau phổ cập kiến thức thay ông Weasley. "Đó là ông Cavelier, ông ấy là một thành viên chính trong Bộ Pháp thuật ở nước ngoài, câu chuyện về ông ấy rất nổi tiếng. Thật ra ông ấy có xuất thân từ gia tộc thuần huyết Rosier, tiền đồ sáng lạng, nhưng lại rơi vào lưới tình của một tiên nữ, gia tộc Rosier kịch liệt phản đối người thừa kế tương lai đòi cưới một tiên nữ. Ông ấy cũng oách lắm, bỏ nhà đi luôn từ đó đến giờ, ông còn lớn tiếng tuyên bố sẽ tự tay xây dựng một gia tộc khác, một gia tộc hạnh phúc của riêng ông... Và."

Ron tò mò. "Và sao nữa."

Pecry sùng bái nói. "Em cũng đã thấy cách ông ấy xuất hiện rồi đó, ông Cavelier xuất hiện, mọi người xung quanh điều đứng dậy nghênh đón !! Điều này có nghĩa là ông ấy đã thành công trong việc tạo dựng cho mình một gia tộc riêng ! Hơn thế ông Cavelier còn tự tranh cho mình một vị trí quan trọng ở Bộ Pháp thuật nước ngoài !! Ông Cavelier là một người vô cùng giỏi giang, ông là từ hai bàn tay trắng đi lên !!" Sau ông Barty Crouch, thì người anh ta hâm mộ nhất là ông Cavelier !

Ron nhìn vẻ mặt cuồng mê của Pecry rất biết điều im lặng, lại nhìn cậu bé tuyệt đẹp kia. Cậu ta không biết tiếng Pháp nên chả hiểu thằng bé tóc bạc đó đang nói cái mô tê gì.

"Hình như thằng bé đó hơi bức xúc với mình ?" Ron ghé người đến hỏi Beavis.

"Sao cậu biết ?"

"Mình cảm nhận được."

"Cảm nhận đúng rồi đó."

"...?!"

"Nó nói tại sao cậu tại không cài hết cúc áo trên cổ, điều này khiến nó hơi buồn phiền."

Ron nhìn cúc áo của mình. "Cài hết là ná thở luôn chứ đùa." Cậu ta lại ngước đầu nhìn thằng nhỏ, thằng nhỏ đó thở đai ngao ngán lắc đầu nhìn chỗ khác.

Ron "..." Tự nhiên nhớ đến anh Pecry.

Bên kia đoàn người đã tản ra ngồi xuống ghế, ông Cavelier vừa vặn ngồi ngay ghế trước của tôi.

"Chị, họ của ông ấy giống của mẹ mình ghê, thiệt là trùng hợp—" Beavis kề sát tôi nói.

Pierre phía trước. "..." không phải trùng hợp đầu con. Mà sao trông mặt nó ngu thế này? Chẳng phải Marie nói nó khôn khéo lắm sao?

Pecry bên cạnh đang suy nghĩ một câu chào hỏi hết sức hoa lệ. Pierre quay đầu dòm tôi cất tiếng. "Chào con."

Giọng ông ồm ồm, có cảm giác khó gần, và dường như ông đang cố gắng khiến chất giọng ấy trở nên trầm và ấm hơn để tôi không bị căng thẳng. Pierre dùng ánh mắt hiền từ, dịu dàng để nhìn tôi và Beavis.

Tôi sững sốt rồi mỉm cười. "... Dạ chào ông." Giọng của ông khiến tôi cảm thấy quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Là nghe được ở đâu?

Pierre bắt đầu nói tiếng Pháp một cách thuần thục. "Con có hứng thú với Quidditch sao ?"

Tôi nhìn Beavis đang hớn hở một cách dịu dàng. "Dạ con không có, nhưng em con thì có."

Beavis hưng phấn khoe khoang. "Đúng vậy, hiện tại còn là một Truy thủ trong đội Gryffindor ở Hogwarts đó ạ... Ủa không đúng, chỉ là đã từng." Nói đến đây Beavis vô cùng cây đắng.

Pierre "..."

"Con ủng hộ đội nào ?"

"Đội Ailen ạ." Beavis nhanh chóng lạc quan lại.

Pierre "..." À tánh thằng nhỏ y chang con gái ông! Kiểu ngu mà khoái tỏ ra nguy hiểm.

Ông lại quay đầu nhìn tôi. "Còn con."

Tôi gãi đầu mặt mờ mịt. "Thật ra con không biết gì về môn thể thao này cả, con chỉ đi theo cùng em trai thôi." Nói về vấn đề này tôi xin phép chịu thua.

"Thế còn ông ? Ông ủng hộ đội nào ạ ?!" Beavis hưng phấn hỏi.

"Đội đối thủ của Ailen, Bulgaria." Pierre khẽ cười. Beavis liền rối rắm nhìn ông ấy.

Thế là kẻ thù rồi. Ở thế giới nhỏ của Beavis, luôn chia ra làm hai phe rõ rệt. Thứ mình thích mà người khác không thích là kẻ thù, thứ mình thích người khác thích luôn thì là bạn tốt.

Tôi nhìn Beavis đang ở trạng thái không nhớ gì... Nhìn nó thật sự rất ngây thơ, suy nghĩ cái gì trong đầu liền hiện hết lên mặt.

Beavis vẫn còn bối rối, quay đầu nhìn tôi. Tôi nhịn không được giơ tay xoa đầu nó. "Đâu phải suy nghĩ của ai cũng giống nhau đâu, em ủng hộ Ailen thì cũng sẽ có người ủng hộ Bulgaria, vui vẻ là chính không cần suy nghĩ nhiều." Beavis chớp hai mắt "ah" một tiếng.

Emilie âm thầm nhìn hai đứa nhỏ đằng sau, càng nhìn càng có chút không thể tin nổi lời Marie nói.

Đáng yêu... Từ này rất hợp với bọn nhỏ.

Nhìn đáng yêu như thế làm sao có thể liên tưởng được đó là một cặp khủng bố trong tương lai chứ.

"Con có muốn cược đội nào thắng với ta không ?" Pierre ngó Beavis thử yêu cầu.

"Dạ muốn chớ. " Vừa dứt lời Beavis quay người nói chuyện với Fred và George một lúc thì quay lại. "Cháu cược 9 đồng vàng Collagen, đội Ailen thắng nhưng đội Bulgaria bắt được Snitch."

Pierre nhướn mày. "Vậy ta cũng cược 9 đồng vàng Collagen, đội Bulgaria sẽ thắng." Đột nhiên ông cảm thấy không nỡ làm tụi nhỏ tổn thương.

Cái nhìn căm giận và ghen tị của Pecry từ Harry chuyển sang Beavis.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment