[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Chương 46

Thiên địa một cánh đồng cỏ trải dài tới cuối chân trời. Làn gió thổi tới, lại làm cho từng cánh hoa cuốn bat đi, mùi hương thơm thanh nhã mà dịu ngọt trải dài trong không khí. Trời xanh mây trắng, cỏ xanh, hoa tím, một bức tranh cảnh vật tuyệt đẹp!

Trên cánh đồng cỏ, có 3 cái bóng nhỏ đuổi nhau. Trong đó, hai đứa bé chạy trước là hai bé trai, dung mạo giống hệt nhau, có phần hưng phấn tinh nghịch lăn lộn qua lại trên cánh đồng hoa.

Riêng đứa bé đi sau, có vẻ nói cho đúng hơn là một thiếu nữ. Dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, thiên địa không có cách tranh phong, nơi nàng đi qua thì nhất nhất cây cỏ như phải cúi đầu. Nàng nhìn hai đứa nhỏ quần nhau trên cò cười dịu dàng:

“Thụy Nhi, Du nhi, hai đứa không được nghịch ngợm quá mức như vậy!”

Thiếu nữ bước đến, trên mặt vẫn treo lên một nụ cười khuynh thiên đảo địa. Nàng cúi xuống, nhấc từng đứa nhỏ lên rồi lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau người cho chúng.

Đứa nhỏ nhìn chững chạc hơn một chút cúi đầu cười, còn đứa nhỏ còn lại nghịch ngơm le lưỡi, vô cùng không cam lòng mà bĩu bĩu môi xinh:

“Không phải do Thụy nhi! Là do Du ca ca trêu đùa Thụy nhi trước, Nhan tỷ, tỷ mau phạt Du ca ca đi!”

Thiếu nữ xinh đẹp cười vân đạm phong khuynh, tiếu liệt thiên địa, đưa tay khẽ búng mũi đứa nhỏ, mắng yêu:

“Thụy nhi ngày càng hư, sao lại đổ lỗi cho ca ca như thế!”

Thụy Nhi biết không qua mắt được thiếu nữ, khẽ cúi đầu như biết lỗi. Du nhi thấy vậy, cười cười kéo tay thiếu nữ xinh đẹp:

“Nhan tỷ, không phải tỷ nói đưa đệ và Thụy nhi tới xem cánh đồng hoa sao? Toàn là cỏ, đệ không thấy hoa đâu cả! Nếu Nhan tỷ mà nói dối, Du nhi sẽ không chơi với người nữa!”

Thụy nhi tuy cúi đầu nhưng cũng khẽ thỏ thẻ: “Thụy nhi cũng vậy!”

Thiếu nữ tên Nhan kia khẽ bật cười, véo má hai đứa trẻ rồi đưa tay lên, khoát tay áo qua một vòng rồi cười với tụi trẻ:

“Đó, hai tiểu quỷ, mãn nhân rồi chứ?”

Thụy nhi và Du nhi nhìn ra cánh đồng, chỉ thấy lấy chỗ họ là trung tâm, theo bán kính lớn dần, hàng ngàn đóa hoa li ti mọc lên như nấm mọc sau mưa. Cảnh đẹp không sao diễn tả nổi!

Hai đứa trẻ nhìn thấy, hưng phấn không thôi, vỗ tay liên hồi khen: “Tỷ tỷ, tỷ thật tài năng nha! Ta thật tự hào! Thật đẹp quá, đẹp quá đi!!!”

Thiếu nữ nhìn cánh đồng cỏ xanh mướt bỗng chốc hóa thành một đồng hoa xinh đẹp, cười nhẹ nhàng:

“Không có gì, ta vốn là hoa thần mà!”

“Tỷ tỷ, ta thật muốn tỷ đi ra ngoài cùng ta, người cứ phải nhốt mình trong thần điện như thế,... rất nhiều tiểu thiên tôn của thần tộc khinh thường chúng ta, nói tỷ tỷ xấu hổ vì dung nhân xấu xí nên không dám ra ngoài!”

“Nhưng rõ ràng là không phải, ta cả đời rõ ràng chưa thấy thần nữ nào xinh đẹp như tỷ, lại có pháp lực cao hơn tỷ. Sao tỷ không ra ngoài chơi với bọn ta?”

Thụy Nhi và Du nghi tranh nhau nói tới gương mặt đỏ bừng. Thiếu nữ nhìn, bỗng chốc cười thê lương, gương mặt nàng nhìn ra xa tận chân trời, nàng khẽ thở dài:

“Thụy nhi, Du nhi, cả đời ta sống hơn 2 vạn năm, tất cả đều dành để sống ở đây, cai quản muôn hoa của Thần điện, ban bố vạn mùa của Lục giới, cây cỏ do một tay ta sinh. Có những lúc, ta cũng rất muốn rời đi nơi này. Nhưng phận trời định, đôi khi thần cũng không trái lại được mệnh trời! Ta không thể ra khỏi thần điện, âu cũng là mệnh trời,....”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu gì nhưng chúng nhìn thấy gương mặt thoáng buồn cùng tràng khí thê lương từ người nàng tỏa ra, cũng không nói gì nữa.

Chốc, thiếu nữ nhìn xuống hai đứa nhỏ, cười, lại một nụ cười ôn nhu không dấu nổi nỗi niềm yêu chiều. Cuộc sống suất 2 vạn năm của nàng, không phải là có hai đứa nhỏ này cùng linh vật làm bạn, chắc nàng sẽ không chịu đựng nổi,...

“Du nhi, Thụy nhi, nghe tỷ tỷ. Tỷ không thể ra khỏi Thần điện được, nhưng nếu có ai khi dễ hai nhóc. Hai đứa lại không thể vận dụng thần lực, hãy dùng ấn vận này mà chạy trốn!”

Ấn vận này là nàng dùng linh lực của muôn hoa trong vạn năm tạo thành, nếu như không sử dụng được Thần lực thì còn có thể lợi dụng linh lực của muôn cây vạn cỏ. Nàng ngẫm một lúc, lại nói:

“Cũng có thể nó không đủ cho hai đứa chạy trốn nhưng tỷ sẽ xác định được hai đứa gặp nguy hiểm, cần giúp đỡ, tỷ sẽ tới đó ngay!”

Nàng cười nghĩ, mình sẽ dùng hết khả năng bảo hộ hai đứa nhỏ này,... nhưng cuối cùng, lại là hai đứa nhỏ bảo hộ nàng.

Yêu thần xuất thế, trời đất máu nhuốm thành sông. Ngày đó, thiên hà chảy ngược, nước biển dậy song cuốn lên những cột sóng tím tuyệt đẹp, cũng là ngày nàng tròn 3 vạn tuổi, phải ứng 3 kiếp thiên lôi, hia kiếp hoang hỏa của chúng thần thượng cổ.

Nàng không có năng lực chống lại Yêu Thần, cho tới ngày đó, nàng không hiểu sao Yêu thần lại nhất quyết phải giết nàng. Khi thượng thần thái cổ ứng kiếp, ngàn không vạn không nên có sự quấy rầy từ ngoại lực.

Nàng vạn tính ngàn tính cũng không nghĩ hai đứa nhỏ tu vi cộng lại còn chưa bằng nàng kia sao dám đối kháng với Yêu Thần tối thượng, sức mạnh Yêu Thần thượng cổ, ít cũng phải sánh ngang với Chủ Thần.

Trận chiến ấy linh lực tứ tán, chịu hao tổn nửa thân tu vi nàng mới miễn cưỡng qua khỏi. Không ngờ cánh cửa Thần điện chợt mở toang. Thân ảnh Thụy nhi và Du nhi bị đánh bật vào sảnh đường.

Thân thể suy yếu, không thể làm gì, nàng đành ngồi im vận khí mong Thần lực nhanh hồi phục, Yêu Thần biết ý, cười man rợ, nàng ta hét lên chói tai mà xông tới. Vân Thụy chạy tới, che chắn trước người nàng, Vân Du cũng cùng truyền ít linh lực còn thảm thương vào kết giới. Vân Thụy hét lên:

“Yêu thần chết tiệt! Nhan tỷ mà khôi phục sẽ không tha cho ngươi!”

“Chết đến nơi rồi mà còn già mồm!”

“Yêu thần kia, ta và ngươi không quen chẳng biết, cớ sao ngươi muốn giết ta? Lại nhân ngày ta độ kiếp thần linh Thái cổ mà dáng thế muốn dồn ta vào chỗ chết?”

Nàng mở mắt ra, hai tay liên tục vận khí, miệng khẽ hỏi. Yêu thần cười mị mị, ánh mắt tím tuyệt đẹp lóe tia sáng sắc lạnh:

“Hoa thần Nam Cung Thiên Nhan, hừ, ta muốn hơi hôi phi yên diệt, đời đời kiếp kiếp không còn hiện hữu trên lục giới nữa! Nhiều lời, hai đứa nhãi còn này dám cản ta? Muốn chết!”

“Không!!!!!!!!!!!”

Tiếng hét thê lương của nàng vọng cùng thiên địa. Nam Cung Vân Du cùng Nam Cung Vân Thụy bị đánh bay kết giới, hộc máu miệng nhưng vẫn gắng đứng dậy. Hai người nhìn nhau mỉm cười, đưa tay cùng nhau kết ấn. Ấn chú sáng lên mạnh mẽ, linh lực của đất trời hội tụ.

Hai người đứng trong luồng sáng bảy sắc, cười đẹp hệt như vạt nắng mai đẹp nhất mà nàng từng thấy. Hai đứa nhỏ tiêu hao hết linh lực của mình làm nên kết giới này cho nàng, vậy chúng phải làm sao?

“Nhan tỷ, đừng lo, không khóc! Chúng ta chẳng qua cũng chỉ ngủ một giấc! Vạn năm sau thức giấc, tỷ sẽ đón đợi ta chứ? Từ nhỏ ta đã rất tự hào vì có một người tỷ tỷ xinh đẹp lại mạnh mẽ như tỷ.

Chúng bạn luôn ghe ghét với hai ta, nên chúng mới trêu tức hai đứa. nhưng chúng ta mới không mắc lừa đâu! Tỷ tỷ, người đừng khóc mà, người khóc rất xấu! Cỉ là một giấc ngủ, vạn năm là nhiều rồi! Chúng ta sẽ không chết! Tỷ tỷ, ta còn đợi tới một ngày tỷ tới cứu ta!

Ha ha, thật là, lại để cho ta cứu tỷ, tỷ thất hứa rồi! Ha ha, thật là, Nhan tỷ, ta buồn ngủ quá. Ta và Vân Du ca ca chỉ ngủ một lát thôi! Khi chúng ta tỉnh dậy sẽ nhìn thấy tỷ phải không?

Sau này tỷ quên ai, cũng không được quên chúng ta! Nếu không hai đứa sẽ giận tỷ đó! Được rồi, đã bào không được khóc cơ mà, thật xấu!”

Nàng ở trong phong ấn, cơ hồ nhìn thấy linh thức màu bạccủa chúng dần dần tắt đi. Con tim như thắt lại,...

“Cong....kong,....”

Chuông Đông Hoàng vừa gióng, đại biểu thế gian hai vị thần ra đi. Thiên Nhan sững sờ nhìn hai thân xác nằm đó, còn cả vẻ mặt yêu mị của Yêu Thần khi đó, nàng ta cười vô cùng yêu lệ:

“Hừ, hai con kiến mà dám ngáng đường bổn tôn! Không cho các ngươi tan thành tro bụi thì không hả nỗi giận trong lòng ta.”

Nói rồi, Yêu Thần đưa hai tay lên, kết tụ một luồng sáng màu tím nhạt, rồi nó đậm dần. Thiên Nhan bên trong trông thấy, ánh mắt xanh lơ xinh đẹp nổi lên tia máu. Cả người nàng như không còn sức lực.

Thần trí nàng không còn nghĩ gì được nhiều, nàng chỉ biết, hai đứa nhỏ ngốc nghếch, người thân duy nhất của nàng sắp biến mất, cả thân sác cũng sắp bị hủy,... Nàng hét lên:

“Dừng tay!”

Yêu Thần nghe thấy, giật mình trông lại phía nàng thì thấy cả người Thiên Nhan bao quanh bằng huyết vụ. Mái tóc xanh lá tung bay, khí thế ác liệt cuồn cuộn chảy ra, kết giới kia rắn chắc là vậy mà hắc vụ kia lại ăn mòn được, dần mòng đi rồi cạch, vỡ tan.

Thiên Nhan đứng đó, y phục không gió thổi mà bay, gương mặt tinh xảo của nàng căng ra, ấn kí cửu thủy điện liên hoa trên trán từ màu hồng trở thành màu đỏ sậm như máu tồi từ đỏ hóa đen. Những tia chớp quanh hoa cũng hóa đỏ rực,lớn dần bao quanh người nàng.

Yêu thần nhìn thấy vậy, không khỏi mở to mắt, cuồng tiếu:

“Ha ha,... Thánh nữ thần tộc mà lại hóa Ma,... ha ha,... nếu như chủ thần biết được thì làm sao nhỉ? Ngài sẽ giết ngươi trừ họa hay để ngươi làm một quái vật Thần không ra thần, quỷ không ra quỷ? Ha ha,... Thánh nữ thần tộc Ma đọa! Cả thần tộc chính hay tà đều sẽ không dung ngươi, sẽ diệt trừ, chung sức diệt trừ ngươi!”

Cả người Thiên Nhan tỏa ra mùi máu, mùi của chết chóc, ấn kí trên trán như khẽ chuyển động, ....

Thiên Nhan tỉnh từ trong mộng,... từ khi tiếp nhận thêm một phần linh thức kia, kí ức trong đầu nàng hiện ra càng rõ ràng. Nhưng đến dốt cục nàng vẫn không hiểu tại sao Yêu Thần,vạn năm trước khắc khắc muốn giết nàng?

Khi đó, nàng đã Ma đọa, tại sao lại còn sống tốt như vậy, tâm tuy không trong như gương nhưng tuyệt không Ma hóa! Không hề có dấu hiệu nào cả! Cả người nàng mướt mồ hôi, khó nhọc đứng dậy bước ra khỏi căn nhà gỗ.

Đây là một căn nhà gỗ lụp xụp nhưng khá gọn gàng. Không sai, chính là nhà của tiểu tử Trúc Nhiễm.

Nàng và Lưu Hạ cùng nhau lén mở ra Man Hoang đã được 3 ngày. Mấy ngày đầu trong cồn cát vàng mênh mông, hai người không biết đi đâu, đành dừng chân nơi một vách núi nhô ra.

Cũng từ khi ấy, trí nhớ của nàng dần lấy lại, ngày ngày, giấc mơ như vậy cứ xoán lấy óc nàng, không kể ngày đêm, cứ chợp mắt là mơ. Cứ mơ là mắt ướt nhòe! Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra cả!

Nhưng đợi mãi, cuối cùng tới ngày thứ hai thì Lưu Hạ không may chọc phải bọn ác bá nơi này, chẳng hiểu sao, chạy trốn tới được nơi này, nhà của Trúc Nhiễm tiểu tử. Hắn ban đầu còn không tin, dở đủ trò quấy rối nàng nhưng tới khi nàng đánh ngất hắn, lôi Lưu Hạ đi thì hắn lại mặt dày tìm đến.

Sống mãi nơi Man Hoang này, chắc là mắt nàng cũng hóa cát luôn quá! Thiên Nhan thở ra một hơi, quyết định hôm nay đi chơi một buổi sâu trong xa mạc.

Nàng đã hỏi qua Trúc Nhiễm, biết sâu trong xa mạc có một người tên là Đấu Lan Can, hắn đã từng là chiến thần của tiên giới nhưng vì quyến luyến với một Ma nữ nên bị đày vào Man Hoang. Cái này là nàng biết qua Lục giới toàn thư của Thanh Hư đạo trưởng. Nàng rất muốn gặp qua hắn một lần.

Chỉ là, không biết có mấy cơ duyên mà nàng có thể gặp hắn hay không. Một chiến thần dũng cảm! Vì tình yêu, hắn có thể bỏ rơi thiên hạ, còn một số người, nàng không rõ, họ có thể sẽ vì Thiên hạ mà bỏ rơi nàng!

Không hiểu sao, mấy ngày nay, tâm trang của nàng luôn bồn chồn không yên. Chuyện gì sẽ đến với nàng khi nàng từ nơi này đi ra? Nàng không biết, Thiên Nhan cũng không suy nghĩ gì thêm, bước lên hoang mạc đầy cát và nắng.

x
Bình Luận (0)
Comment