[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 34

Những tuần học đầu tiên tại Hogwarts nhanh chóng trôi qua trong yên bình. Ngoại trừ việc tin đồn lớn nhất hiện nay, đó chính là giáo sư Gaunt là một kẻ nghiện rượu, vậy là lão Hagrid lại có thêm một bạn nhậu, nghe nói hai người còn thường rủ nhau đi uống vài ly ngoài giờ tại quán Hog Head Inn ở làng Hogsmeade. Ngoài ra thì ai cũng đã coi sự có mặt của Sirius ở trên bàn ăn nhà Slytherin là hoàn toàn bình thường. Chỉ trừ Snape. Cậu tỏ ra căm ghét Sirius ra mặt. Cứ chốc chốc lại đem ánh nhìn độc ác đổ lên người kẻ kia.

Mà đám nam sinh nhà Slytherin thì đau buồn mãi không thôi vì việc để lọt mất Hoa khôi Nhà bọn họ vào tay kẻ thù không đội trời chung là Gryffindor kia. Mà bên này, đám nữ sinh cũng không khá hơn. Bọn chúng trông ủ rũ ra mặt, vì tình yêu của bọn chúng không hề được đáp lại. Kẻ kia chỉ là một con sâu rượu. Hắn có thể rất quyến rũ khi đứng trên bục giảng. Tuyệt đối là giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Nhưng hết giờ dạy, nghe nói hắn chỉ vùi đầu vào rượu trong văn phòng. Thậm chí còn rất ít khi xuất hiện trên bàn ăn trong Đại sảnh đường.

Giờ học Tiên tri, Sabrina vốn chỉ đăng ký học môn này với thầy giáo nhân mã tên là Firenze, cô không hề thích cô Sybill Trelawney chút nào, cứ mấy kẻ bịp bợm bói toán trên giang hồ vậy. Cô thích một bộ môn Tiên tri dựa trên tính đúng đắn của khoa học hơn.

Giờ học lớp Tiên tri là buổi đêm, bọn trẻ được đưa lên tháp Thiên văn tận tầng tám để dự học. Khi trèo lên thì đã hết hơi mà nằm lăn ra thở hổn hển. Lớp này Slytherin học cùng Ravenclaw. Mấy đứa Ravenclaw từ lúc vào lớp đến giờ vẫn luôn khinh khỉnh như vậy.

- Hôm nay chúng ta sẽ học một bộ môn có tính chính xác và nghệ thuật hơn cả Bói toán. Vì Bói toán chỉ là cách gọi của con người. Nhân mã chúng ta, một loài cao quý hơn được ban cho trí tuệ và cách nhìn những sự việc viết trên những vì tinh tú nhiều thế kỷ qua. Nói chung là làm việc gì mãi cũng quen, đã đi xa hơn con người trong việc đọc hiểu sự chuyển động của các hành tinh. Ta không mong các trò có thể lĩnh hội được bộ môn khoa học sâu xa tinh tế này. Chỉ mong các trò ngày hôm nay có thể đứng đây định hướng được các chòm sao chính là được.

Thầy Firenze nói một lèo, rồi ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Sabrina lúc này cũng tiến lại ô cửa sổ có chiếc ban công nhỏ đu ra ở đó. Giơ lên một cặp kính viễn vọng cầm tay có lắp đủ những chiếc thước hình nửa vầng trăng, kéo giữ chúng là những chiếc thước đo nhỏ, có những trục quay đang tự động di chuyển điều khiển góc quay của mình.

- Tuyệt vời. Một dụng cụ hữu ích. Sabrina, trò có thể nói cho cả lớp nghe về chiếc Sextant, chiếc kính Nhị phân của trò hay không?

Mắt thầy Firenze sáng lên. Sabrina bước lên sân khấu, đem ra bộ dáng người kể chuyện. Kỹ năng Ảnh Hậu đệ nhất đã lâu lắm không có đất dụng võ rồi, cô tiêu sái mà kể lại với giọng điệu thần bí như những nhà thơ ca thành Rome cổ đại:

- Khi một cánh buồm bị hỏng, buộc Steven Callahan phải rời khỏi cuộc đua thuyền trong năm 1982, mọi thứ đối với ông mới chỉ bắt đầu. Ông neo thuyền lại để sửa và một mình quay trở lại đaị tây dương. Nhưng chỉ vài giờ sau đó, thuyền của ông bị đánh tan bởi một con cái voi ngoi lên mặt nước. Ông từ bỏ con tàu và lên một chiếc bè, đi 450 dặm (724 km) về quần đảo Canarry. Steven Callahan đã sống sót một cách đáng kinh ngạc sau hai tháng rưỡi lênh đênh trên biển. Mất tích nhưng không hẳn là mất tích. Trong 77 ngày, trước khi một tàu đánh cá phát hiện ra ông gần quần đảo caribbean, ông đã tự theo dõi cuộc hành trình dựa vào các dấu hiệu trên bầu trời. Bằng cách dùng ba bút chì gắn với nhau, ông đã thực hiện lộ trình 1.800 dặm (2897 km) của mình một cách chính xác. Đó là tất cả những gì người thủy thủ đã làm được. Mỗi khi chuyển hướng, bạn cần phải có một điểm mốc. Và giữa biển khởi, điểm mốc đấy chính là những dấu hiệu trên bầu trời: mặt trời, mặt trăng, các hành tinh và các ngôi sao. Trước khi có GPS, trước cả ""kính cự giác"", thậm trí, trước cả la bàn, những nhà thám hiểm đã chinh phục các đại dương bằng cách xác định phương hướng nhờ vào việc quan sát.

- Trên những con tàu thủy thủ ra khơi giữa đại dương mênh mông, sextant cho phép các vật thể thiên thể được đo tương đối với đường chân trời, thay vì liên quan đến dụng cụ. Điều này cho phép độ chính xác tuyệt vời. Đối với quan sát mặt trời, các bộ lọc cho phép quan sát trực tiếp mặt trời.

Nói rồi cô giơ chiếc sextant lên. Tiếp tục:

- Vào ban đêm, họ xác định lộ trình chủ yếu dựa vào những ngôi sao riêng lẻ hoặc những chòm sao có vị trí được biết trước trên bầu trời và dựa vào mối liên hệ về vị trí của chúng với nhau. Các thủy thủ và các nhà hàng hải đã sớm nhận ra việc theo dõi chúng là rất cần thiết. Các nhà thiên văn học cổ đại đã bắt đầu lập bản đồ chúng từ ít nhất 5000 năm trước.

- Vào những đêm trời trong trẻo, để tìm ra hướng di chuyển của các vì sao thật sự không khó, nếu bạn biết chú ý những gì mình cần. Những ngôi sao là mốc bởi chúng là những hằng số. Mặc dù chúng luôn xuất hiện và di chuyển tương tự như sự quay của trái đất, nhưng vị trí tương đối và hướng đi của chúng so với các ngôi sao khác không hề thay đổi. Vì thế, nếu bạn có thể thấy chúng, thì chúng có thể định hướng cho bạn. Tất cả những gì bạn cần là vận dụng đôi mắt, bộ não và cơ thể của mình để biết chính xác bạn đang ở đâu và nơi bạn đang hướng tới là nơi nào.

- Hay lắm. Tôi không thể nào giải thích rõ ràng hơn được nữa. 10 điểm cho nhà Slytherin. Thầy Firenze vỗ tay không ngớt. Thấy cứ thể như lại thấy được một học giả uyên bác tại ngôi trường này. Lúc nhận lời cụ Dumbledore thầy còn không nghĩ có thể. Có thể nào, con bé sẽ tiếp thu được tinh hoa trong việc đọc những ngôi sao của loài nhân mã hay không? Ban sẽ nhất định rất ghen tị khi biết ta có cô bé này đi. Đám trẻ con, ngay cả những đứa nhà Ravenclaw cũng tỏ ra thán phục trước Sabrina. Liên tục hỏi mượn cô chiếc kính Lục phân, có người còn đặt mua lấy một chiếc.

- Hay lắm, câu chuyện được viết trên những vì sao. Trong phòng truyền đến một tiếng nói sắc lạnh khác. "Tôi có thể mượn trò Sabrina một lúc được không? Thầy Firenze." Người kia lạnh nhạt lên tiếng. Ngữ điệu không có vẻ gì là hắn đang đi nhờ vả người khác.

Sabrina rất không đồng tình rời đi, bước chân có chút cà giật.

- Ông Callahan đó hẳn phải là một phù thủy vĩ đại. Giáo sư Gaunt lên tiếng.

- Ông ta là một Squib. (Phù thủy pháo xẹt, không có phép thuật)

Người kia rất nhanh liền im lặng, khôi phục bộ dáng có chút cố chấp.

- Nhưng có lẽ, cũng chính vì thế mà ông ta đã cố gắng trau dồi kiến thức để trở thành vị Thuyền trưởng uyên bác hơn hết thảy.

- Đúng vậy, quan trọng là tri thức. Lúc này Voldemort mới lên tiếng. "Đêm nay trời rất đẹp, ta muốn cùng em ngắm sao."

- Cũng tốt, giáo sư Gaunt đây sẽ không nhốt mình trong phòng rượu chè nữa.

Hai người đều im lặng, không ai nói gì. Một sự im lặng quỷ dị, khó chịu. Sabrina thấy tim có đập thịch một cái nhẹ. Cũng không hiểu bản thân sao nữa. Cô đâu cần nói những lời kia. Cứ như thể là, này, ta cũng có nghe những lời đồn về ngươi đấy. Ta, là cũng có để tâm.

Mà hắn, thì đứng đó, cử chỉ không có chút hành vi thô lỗ như đêm kia. Hắn chỉ đứng đó, lạnh nhạt, trầm lắng như một nốt trầm ngân nga vang lên giữa thinh không.

Sabrina khẳng định cô không nghe nhầm, tai cô vang lên tiếng một bản nhạc giao hưởng. Ngân nga, lắng đọng. Âm thanh là thứ mà không một câu từ hay phép thuật nào có thể miêu tả hết được. Cô mỉm cười. Giơ chiếc kính Lục phân lên:

- Thử tưởng tượng, ngài đang ở trong sa mạc, tất cả chỉ toàn là cát và bầu trời. Ngài cần phải di chuyển. Và đó là vào ban đêm. Ngài sẽ làm gì?

- Ta sẽ niệm một cái chú định hướng rồi bay đi ngay lập tức. Người kia nghiêm túc trả lời, đang suy nghĩ một cách cẩn thận câu trả lời của mình.

- Hãy nhìn lên bầu trời. Còn vũ trụ thì vẫn đó, một mật mã rất lớn và rất bí ẩn, và ngài có thể giải quyết những vấn đề nhỏ nhất của mình cùng với những ngôi sao.

Hắn cầm lấy chiếc kính từ tay cô, nhẹ nhàng đặt lên môi hôn nhẹ nó.

- Đầu tiên, chúng ta phải chắc chắn sa mạc không tên này nằm ở Bắc bán cầu. Ta chắc chắn có thể định hướng dựa vào sao bắc cực, một ngôi sao đơn độc, rất sáng, và dễ nhận biết mà không bao giờ "di chuyển" và nằm chính xác ở hướng Bắc. Ta từn là một trong ba học sinh xuất sắc nhất lịch sử Hogwarts đấy. Trò Sabrina.

Hắn nhếch mép tự mãn, nghiêng đầu, xoay xoay đùa nghịch cái kính trong tay như thể vật bảo bối. Cô gái kia, má em có đỏ vì ngại ngùng hay là rung động? Em liệu đã từng trải qua nỗi sợ hãi mà mình không thể thoát khỏi. Mỗi một ngày xa cách, hắn đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Mong muốn được gặp cô mãnh liệt đưa hắn tới đây. Những dạo gần đây đều là mơ thấy cô, nhưng hắn không tài nào đi vào đọc tâm trí cô được, liệu cô còn cất giấu bao nhiêu bí mật trong đó nữa. Bao nhiêu điều hắn không biết, cô, vẫn đã luôn luôn biết phải không? Hắn đã thật buồn, khi nhìn cô rời đi đêm đó.

Em liệu có muốn biết không? Nếu tình cảm này đến từ hai phía. Hắn cay đắng cười gằn. Anh đã mong rằng giá như em có thể ở lại. Cô liệu có muốn biết rằng, màn đêm chủ yếu là để chúng ta nói ra những thứ mà chúng ta không dám nói vào sáng ngày mai thôi. Hắn đã cố gắng gạt đi cảm giác khó chịu trong lòng, lết bước về nơi cô. Cô liệu biết rằng, hắn đã gọi tên cô khi đang say, cô liệu có nghĩ tới hắn chăng, bởi vì hắn đã luôn luôn làm thế. Bận rộn dành hết thời gian để là của cô, mà không màng một thứ gì khác, không lọt vào mắt bất kỳ một ai khác. Hắn giờ đây đã nghĩ thông rồi. Hắn bước về phía cô. Nơi trái tim hắn mong muốn nhất.

Mà em, liệu em đã can đảm chưa? Ta đã phân vân liệu trái tim em có còn mở cửa, và nếu thế, hãy cho ta biết khi nào nó sẽ đóng lại. Để ta có thể bình tĩnh lại và chuẩn bị hôn em. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn, chỉ là ta luôn luôn cố gắng tìm cách hôn em. Ta không biết rằng liệu em có cảm thấy như ta hay chăng? Nhưng ta đã nghĩ chúng mình có thể bên nhau nếu em cũng muốn như vậy.

- Đừng có chơi trò đuổi bắt với ta.

Sabrina nói, đêm nay Voldemort quả rất khác thường,, nghe những lời lạ lẫm mà khi nói ra mặt không đổi sắc ấy, ta lại không cảm thấy lạ lẫm chút nào, ngược lại trái tim cô còn nhảy lên một nhịp, tuy không phải là thình thịch, nhưng cũng đập mạnh. Sau cơn rung động ấy, nhận ra bản thân đã nói câu gì, cô chỉ muốn cắt cái lưỡi của mình

Híc híc, cô nói là: "Ngươi muốn một đêm phong lưu với bản tiểu thư ta đây ư?"

May mà lúc ta ý thức được thì Voldemort hắn còn choáng váng sững sờ, mặt cô đỏ bừng bừng. Vội vàng chạy biến đi vào lớp học, nhưng chân còn chưa bước qua một bước, thì bị hắn kéo lại từ phía sau.

Sabrina, đây là ngươi tự làm tự chịu.

Mà kẻ kia chỉ kéo cô lại nhìn có một cái, rồi rất nhanh buông tay ra để cô chạy vụt vào lớp. Còn hắn thì đứng đó, áo choàng tung bay trong gió, bộ mặt không rõ là biểu cảm gì.

Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.

Tuy nhiên, nhiệt tình của Lucius Malfoy đối với những buổi luyện tập Quidditch thường xuyên của đội Slytherin vẫn không hề bị suy chuyển. Vì vậy mới có cảnh chiều thứ bảy mưa bão dầm dề, trước lễ Hội Ma có vài ngày Sabrina còn phải đi tập Quidditch; về trễ, tới được tới hầm Slytherin trong tình trạng ướt như chuột lột, lại còn bê bết bùn sình.

Khi Sabrina dò dẫm đi dọc hành lang vắng vẻ, nó bất ngờ gặp một kẻ cũng đang nặng trĩu ưu tư như nó. Đó là Nam tước Đẫm máu, con ma của tháp Slytherin. Con ma đang đăm đắm nhìn qua cửa sổ, vẻ mặt buồn so, lẩm bẩm một mình:

- Không được, cả một con tàu bay, vẫn là không được.

- Chào ngài, ngài Nam tước đẫm máu.

- Ơ...chào!!! Con ma quay đầu lại.

Con ma này đội một cái nón lông chim trên mái tóc xoăn tít thành từng lọn dài, và mặc một cái áo dài có thắt lưng to bản, cố xếp nếp. Toàn thân bê bết máu ánh lên những tia sáng bạc, trông con ma nhợt nhạt như làn khói, Sabrina có thể nhìn xuyên qua thân nó thấy bầu trời tối đen và cơn mưa như thác đổ bên ngoài.

Ngài Nam tước xếp lại một lá thơ trong suốt, rồi nhét vào trong túi áo cũng trong suốt.

- Sao cô có vẻ rầu rĩ vậy, cậu Sandal?

- Trông bác cũng vậy.

- Sabrina này, không biết ta có đòi hỏi quá đáng không...Nhưng mà, thôi, chắc cô không muốn đâu...

Sabrina sốt sắng hỏi:

- Chuyện gì vậy bác?

- Ờ, ngày lễ Hội Ma sắp tới này là Tử nhật thứ năm trăm của ta.

Nam tước Đẫm máu nói xong ưỡn ngực thẳng lưng lên, trông ra dáng tôn nghiêm lắm. Còn Sabrina thì không biết nên bày tỏ thái độ thế nào, chia vui hay chia buồn nhân kỷ niệm ngày chết của một con ma? Nó ấp úng: "A...Vậy hả bác?"

- Ta sẽ tổ chức một tiệc Tử nhật ở một trong những căn hầm ngục lớn. Ta mời bạn bè trên khắp cả nước đến đây. Nếu cô đến dự tiệc thì thật là một vinh hạnh lớn cho ta. Dĩ nhiên, cậu Severus Snape và cậu Sirius Black cũng được đón tiếp nồng hậu. Ta chỉ e là cháu muốn dự bữa tiệc của trường hơn?

Ngài nam tước nhìn Sabrina chờ đợi căng thẳng.

- Được rồi. Cháu sẽ đến dự...

- Ôi, cô bé quí hóa! Sabrina Sandal đến dự Tử nhật của ta! Vậy thì...

Nam tước Đẫm máu ngập ngừng, rồi phập phồng nói với Sabrina:

- Cậu nghĩ xem cậu có thể bày tỏ trước mặt ngài Callahan là cô nhận thấy tôi kinh khiếp ghê sợ và ấn tượng như thế nào không?

- Dĩ nhiên rồi, cháu sẽ nói!

Nam tước Đẫm máu cười tươi rạng rỡ.

- Một bữa tiệc Tử nhật?

Sirius hăng hái kêu lên. Lúc đó Sabrina đang ngồi ăn ngay cạnh nó. Đối diện là Snape, vẻ mặt khó nuốt trôi. Cô chuyển lại lời mời của Nam tước Đẫm máu đến hai đứa bạn. Sirius rất nhiệt tình:

- Mình dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm! Mình có thể gọi bọn Potter đi cùng được không???

Snape thì đang làm dở dang bài tập Độc dược của nó, nên hơi quạu. Nó gắt:

- Ngày chết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn chết... Bên ngoài mưa vẫn quất rào rạt vào kính cửa sổ, đem những tiếng lộp độp rơi xuống như có thể phá vỡ kính cửa, hành lang lâu đài ẩm ướt, trời đã tối đen như mực.

Khi lễ Hội Ma đến, Sabrina đâm hối tiếc là mình đã lỡ hứa đi dự tiệc Tử nhật của con ma Nam tước Đẫm máu. Cả trường đang hớn hở tham dự dạ tiệc Hội Ma, Đại Sảnh đường đã được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ. Và khắp nơi đều dồn đại là cụ Dumbledore đã mời một đoàn vũ công Bộ xương khô đến giúp vui trong bữa tiệc Hội Ma.

Sirius nhắc nhở Sabrina bằng giọng kẻ cả:

- Lời đã hứa như đinh đóng cột. Bạn đã nói là bạn sẽ đi dự tiệc Tử nhật mà.

Thành ra, lúc mười một giờ đêm, cả bọn 5 người, 4 người bên phía Potter và Sabrina đành phớt lờ đi ngang qua lối dẫn vào Đại Sảnh đường đông kín người. Bên trong Sảnh đường, dĩa vàng, cốc vàng, nến bạc, đèn chùm sáng lóng lánh ra sức mời gọi. Nhưng chúng đành ngoảnh mặt, ép chân mình đi thẳng xuống hầm ngục.

Lối đi đến bữa tiệc của Nam Tước Đẫm máu cũng được thắp nến dài dài, nhưng mà hiệu quả không phấn khởi chút nào hết. Những dãy nến ấy màu đen tuyền, cháy chờn vờn như ma trơi, phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ, tạo một không khí mờ ảo, rờn rợn, ngay cả khi rọi lên gương mặt của những người còn sống.

Cứ mỗi bước đưa bọn trẻ đi tới thì chúng lại cảm thấy lạnh thêm. Sabrina rùng mình và xiết chặt cái áo chùng đang mặc quanh người cho chặt hơn. Nó chợt nghe có tiếng gì như hàng ngàn cái móng tay cùng cào lên một tấm bảng đen khổng lồ. Potter thì thầm:

- Có lẽ cái đó được gọi là âm nhạc chăng?

Năm đứa quẹo qua một khúc quanh và thấy ngay Nam tước Đẫm máu đang đứng ngay ngưỡng cửa căn hầm ngục treo lòng thòng rèm nhung đen xì. Ông ta đứng đón khách với vẻ ảm đạm tang thương:

- Bạn quý của ta, hân hoan chào mừng, xin đón mừng...Rất hân hạnh được đón tiếp... rất mừng bạn đã đến đây...

Ông giở cái nón lông chim ra, quơ nó theo một đường cong khi cúi mình chào khách. Thật là một cảnh phi thường! Trong hầm ngục có hàng trăm con ma trong suốt hay trắng nhờ nhờ, phần lớn đang lướt bềnh bồng trên sàn khiêu vũ đông đúc, cùng nhảy theo điệu van-xơ, với nhạc đệm hãi hùng rên rỉ của một ban nhạc gồm ba mươi cái cưa, mà các nhạc công thì ngồi trên một sân khấu buông màn đen.

Phía trên đầu những con ma là một chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm. Năm đứa nhỏ có cảm giác như vừa bước vô một cái tủ đông lạnh, hơi thở của chúng hóa thành sương mờ ngay trước mũi chúng.

Sirius muốn vận đng cho ấm lên, đề nghị:

- Tụi mình đi một vòng coi cho biết.

Peter lo lắng:

- Cẩn thận, đừng có đi xuyên qua con ma nào hết.

Chúng đi ngang qua một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp – con ma vui tính của nhà Hufflepuff.

Chúng cẩn thận đi vòng bên ngoài mép sán nhảy. Chúng đi ngang qua một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp – con ma vui tính của nhà Hufflepuff. Con ma Thầy tu mập đang nói chuyện với một con ma hiệp sĩ bị cắm một mũi tên giữa trán. Harry không ngạc nhiên lắm khi gặp Nam tước Đẫm máu – con ma nhà Slytherin – một con ma gầy gò, mắt mở trừng trừng, mình đầy vết máu bạc, đứng ở một chỗ trống trải, bị những con ma khác né xa. Nó lên tiếng, giọng nói xa xăm:

- Cả lũ bạn tôi đều là những kẻ ngoại đạo, nhưng cẩn thận. hãy chờ đợi họ thấy sự xuất hiện của cô. Bọn họ sẽ nhìn ta với cặp mắt khác.

Phía bên kia căn hầm là một cái bàn dài, cũng được phủ bằng khăn nhung đen. chúng háo hức tiến đến gần, nhưng chỉ được mấy bước là chúng dừng lại, kinh hoàng. Mùi thức ăn ngửi thấy là muốn lộn mửa. Có một con cá ươn to tổ chảng nằm trên một cái liễn bạc rất đẹp; bánh ngọt nướng đến cháy khét như than chất đầy vun trên mấy cái mâm; một cái bao tử cừu nhồi tim gan phổi trộn bột yến đã bị thiu, một tảng phô-mai mọc mốc xanh rì; và ở vị trí trang trọng nhất, một cái bánh vĩ đại màu xám có hình dạng như một nấm mồ, trên đó có mấy chữ vẽ bằng kem đen như hắc ín:

NGÀI NAM TƯỚC ĐẪM MÁU CHẾT NGÀY 31 THÁNG 10, 1492. Sabrina chăm chú nhìn, hết sức kinh ngạc khi thấy một con ma đẫy đà bước xuyên qua cái bàn, miệng há rộng, để ngoạm một con cá hồi hôi thúi kinh khủng. Sabrina hỏi con ma đó:

- Đi xuyên qua đồ ăn như vậy, bác nếm thấy ngon không?

- Cũng khá ngon.

Con ma buồn bã đáp, rồi trôi lều bều ra nơi khác.

Potter tỏ ra hiểu biết:

- Chắc là họ để đồ ăn thiu thối ra cho có hương vị đậm đà hơn.

- Nếu bồ thấy nó có hương vị đậm đà nổi thì bồ sẽ được ngay một vé tham dự với bọn họ. Và năm sau, bọn mình đến dự Tiệc Tử nhật của bồ.

Cô bé bóp mũi mình khi cúi thấp hơn để quan sát gần hơn một cái bao tử cừu đã nhũn rữa ra.

Lupin nói: "Mình đi ra thôi, tôi buồn ói rồi."

Nhưng tụi nó chưa kịp quay lại thì một con ma thình lình nhô lên từ dưới gầm bàn rồi tự treo lơ lửng trên không trước mặt bọn trẻ. Sabrina tỏ ra dè dặt: "Chào Peeves!"

Peeves yêu tinh siêu quậy rất trái ngược với sự trong suốt nhợt nhạt, không giống chút nào với những con ma khác đang ở xung quanh. Nó thực ra cũng không phải là một con ma thực sự. Nó đang đội một cái nón dạ tiệc màu cam tươi, cổ thắt một cái nơ xoay tròn được, và gương mặt to láu lỉnh của nó toe toét nụ cười rộng tới mang tai. Nó chìa một chén đậu phộng đã mọc mốc ra, ngọt ngào mời mấy đứa nhỏ: "Rỉa không?" Nói rồi nó đu mình lên không trung, bay biến đi mất.

- Ta rất thích con tinh đó đấy!!!

Lũ trẻ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đã già lắm, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy sẹo rỗ chằng chịt, ánh mắt ông xám đục, nhìn về xa lắm. Ông mặc một bộ tuxedo nhưng dài chấm gót chân, hông đeo kiếm và đội một chiếc mũ vành lớn, trông như mũ của một vị thuyền trưởng hàng hải. trông ông sống động như người thật mà không có dấu hiệu gì của một con ma.

Rồi chính giữa căn hầm. Một con tàu hiện ra, thả neo từ không trung xuống cái cạch nặng nề, tiếng sắt vang vọng. Một đám ma trông hết sức bẩn thỉu, nhếch nhác nhảy từ trên những chiếc cột buồm cao ngất xuống, nhanh tay thu buồm, kéo những sợ dây thừng to quá cỡ người bọn chúng. Mũi thuyền là bức tượng một nàng tiên cá đang cất tiếng hát làm bằng gỗ, trông cũng đen kịt hệt như con tàu. Con tàu đó tên là Nước mắt mỹ nhân ngư.

Vì đám ma đều chết cả rồi nên Sirius đoán chắc rằng họ bị chìm tàu. Lũ trẻ nhất thời ngạc nhiên đứng như trời chồng ở đó.

- Xin giới thiệu, ngài tải Hặc Râu Đen lẫy lừng của chúng ta, ngài Steve Callahan.

- Thuyền trưởng. Callahan ho vài tiếng nhắc nhở.

"Mình tưởng Hải tặc Râu đen chỉ có trong chuyện cổ tích thôi chớ?", bọn trẻ cúi đầu tụm lại bàn tán. "Trông ổng thật là phong độ. "Phong độ ư, khiếu thẩm mỹ của cậu cũng quá tệ đấy Potter".

- Chặt cái lưỡi đó đi, chặt cái lưỡi đó đi. Ngài Callahan lên tiếng rồi chúc mũi kiếm vào Potter.

Sabrina nhìn ông ấy, bộ dạng so với cướp biển thì thầy Kettleburn trông còn giống hơn nhiều ấy chứ.

- Ôi cái gì đang diễn ra trong đầu tôi thế này. Nào lại đây, lại đây nào cô bé, ta nghĩ cô cũng xinh đẹp đấy. Ông vươn tay ra với Sabrina

- Buông cô ấy ra. Sirius lên tiếng.

Nhưng miệng cậu liền bị khâu lại bởi những sợi chỉ đen ngòm.

- Ta thích cái sự yên lặng thích chí này. Nói rồi ông giơ khẩu sung nãy giờ đeo bên hông lên. Một khẩu sung dài bọc gỗ, trông cũng cực kỳ cũ kỹ. Bắn toang đầu mình, trước mặt lũ trẻ nhất thời là một cảnh máu me huyết nhục mơ hồ. Peter re lên kinh hãi rồi trực tiếp ngất xỉu.

- Đã từ rất lâu rồi, ta vẫn luôn thích nhìn người khác quỳ gối.

Cái đầu rất nhanh lành lặn lại như mới của Callahan lên tiếng. Ông lại nói: "Quỳ xuống!!!". Rồi giơ thanh kiếm lên chém một nhát vào không khí. Như có một làn gió mạnh giữ dội chặt xuống, đè nặng ống chân khiến bọn trẻ khuỵu gối xuống mặt sàn.

- Oe...oe...oe hắn nhại lại tiếng kêu trẻ con một cách trèo trẹo. Có van nước ở mắt chúng mày hả? Lão Callahan thét lên độc ác.

Nhưng lũ trẻ chẳng có đứa nào đang khóc cả. Đứa duy nhất chịu sợ hãi là Peter đã trực tiếp ngất xỉu. Chúng thấy lão Callahan quẹt lấy vết máu vẫn còn mới trên mặt rồi đưa tay lên niếm.

- Mọi người đều tin một phù thủy sinh ra là Squib đều chỉ là một kẻ bỏ đi. Nhưng chính những kẻ đó đã dồn ta vào con đường này, một con đường ngập tràn máu, nước mắt, sự tuyệt vọng. Những thủy thủ, chúng xúi giục ta chạy theo con đường tiền tài và danh vọng. Cái chúng thèm khát là một chiếc rương đầy vàng bạc và kim cương. Cũng chính ta, kẻ đã đi tới nơi Tận cùng của Thế giới và trở về với một lời nguyền. Đã từ rất lâu, ta không còn cảm nhận được gió mát, những thức ăn ngon, rượu nóng hay đàn bà. Ta không còn có thể cảm nhận được gì nữa cả. Nhưng linh hồn ta không chết đi. Linh hồn ta vẫn cần trả nợ cho chuyến hành trình cuối.

- Và ta...thuyền trưởng Callahan, và vì con tàu nào cũng cần có một Thuyền trưởng. Ở đây để tuyển thêm thủy thủ, hãy đến gặp ta để đăng ký hỡi những kẻ khốn khổ kia.

Giọng ông vút lên như những tiếng vụt mạnh roi da trong không khí. Thôi thúc máu nóng của những con ma ở đó. Nhưng không một ai lên thuyền cả.

- Mình về thôi!

Sirius cảm thấy hết chịu nổi cái chốn này rồi. Nó kéo cả bọn trở lên tầng 7, nơi bức tranh cây lê với trĩu chịt quả và hoa. Xoa xoa chúng vài cái, những quả lê rú lên vì nhộn mở ra một hành lang dài dẫn tới nhà ăn.

Bọn trẻ đều đói meo bụng rồi. Chúng vừa bước vào thì hai con gia tinh chạy ngay lại hỏi giọng tha thiết rằng bọn chúng muốn ăn gì. Sau đó chạy biến đi, khi quay lại còn gọi 5 đứa nữa tới khiêng khệ nệ những mâm đồ ăn cao ngút, có thịt, cá, bánh mì đầy đủ.

- Mình thường chạy tới đây ăn vụng cùng Potter. Bọn mình đang có dự định vẽ ra một cái bản đồ những lối đi bí mật ngoài trường học đấy.

Sirius liến thoắng khoe chiến tích. Từ ngày có Sabrina bên cạnh chúng cô cũng chưa có lần nào tham gia các phi vụ trốn học, nghịch ngợm phá nội quy. Mà tấm bản đồ kia thì chắc chắn là Tấm bản đồ đạo tặc rồi.

- Mình có một ý tưởng, chsung ta sẽ ếm lên đó mực biến mất, và chỉ được mở ra khi nào kẻ cầm vào hô lên: Ta thề đang mưu tính chuyện bất chính.

- Ý kiến hay lắm, tới lúc đó cậu giúp tụi này phần ếm bùa nhé. Bồ vẫn luôn là đứa giỏi nhất ở lớp học bùa chú. Potter khảng khái lên tiếng.

- Ơ được. Sabrina đỏ mặt vì được khen. Ngoan ngoan há miệng ra đón miếng bánh mì nhỏ Sirius đang bón cho cô.

Nhìn cậu, vẫn bộ dáng đẹp trai như vậy, có chút trông hơi đểu mỗi khi cậu cười, Sabrina hay nhận xét như vậy. Nhưng Sirius thì quả quyết rằng nó là chàng trai tốt nhất mà cô bé gặp. Sirius thực cũng tốt lắm. Hắn có gì cũng đều đưa cho Sabrina, hết mỗi ngày còn hay ngồi kể lại cho cô bé nghe những chuyện mình đã làm, không trừ thứ gì cả. Cậu còn thường thay Sabrina chăm sóc lũ sinh vật huyền bí, có lần vì bón thức ăn cho một con Fire Crab mà bị bỏng. Ấy vậy cũng chẳng hề tức giận.

Sabrina luôn nghĩ Sirius là một người tính tình dễ kích động. Lại ưa tự do không chịu bó buộc. Kiên quyết làm theo những gì bản thân cho là đúng. Nhưng không phải, Sirius là người rất hiền. Cả ngày không chỉ là biếng nhác sưởi nắng thì cũng dành phần lớn thời gian ở bên Sabrina. Một người như vậy, lại chịu đi vào khuôn phép vì cô.

Sabrina mỉm cười, đem người kia cùng sủng nịnh vô ngần chảy vào đáy mắt.

Mà say đó, thì chuyện Con tàu ma bay đến tai thầy Dumbledore. Thầy chưa từng bao giờ giận dữ như thế. Mà sau đó, vì để dập tắt tin đồn trong trường về sự nguy hiểm của con tàu cướp biển. Giáo sư Gaunt, người vô tội bị tình nghi nhiều nhất, đã đứng ra nhận lấy toàn bộ trách nhiệm nhằm làm yên lòng phụ huynh sinh. Có chút không giống với phong cách hành động trước nay của hắn.
Bình Luận (0)
Comment