[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 37

Bữa tiệc được tổ chức ở sảnh lớn. Khắp dọc đường đi Sabrina có thể thấy rất nhiều tỳ nữ đang bê từng khay đựng thức ăn, rượu và hoa quả lớn một đi ngang qua. Trong hoàng cung Ai Cập ngoài sảnh đường đi cũng rất thoáng đãng, nếu nói là khá giống Hogwarts nếu như không có những bức tượng nhân sư, cùng những vị thần Ai Cập dọc đường đi.

Sảnh chính rộng lớn, phía trên cao là vị trí của Nhà vua Ai Cập cao quý, một cái ngai toàn bằng vàng ròng, hai chân ghế chạm khắc hình thần Ra. Thấp hơn chút xíu là vị trí của Gia đình Hoàng gia, bao gồm Hoàng hậu, Hoàng tử và Công chúa. Hai bên là dãy bàn để thức ăn ngập tràn, cũng chính là chỗ của các vị đại thần đang ngồi sẵn ở đó. Kẻ uống rượu, người đang bàn chuyện.

Sabrina để ý thấy có một người đàn ông cao lớn trọc đầu. Cái mũi giống hệt Snape, nó khoằm xuống như diều hâu vậy. Nhưng ông ta lại không giống với Snape, Snape trên khuôn mặt có chút bi thương sầu khổ. Còn người đàn ông này trên mặt đều tỏ ra uy nghi, khiến người ta không thể không nể phục ông. Da ông ta rất trắng, trông phong độ đẹp trai. Ông ta chính là Imhotep. Vị thầy tu kiêm tể tướng Ai Cập. Ông ta cũng là một phù thủy vĩ đại nhất ở Ai Cập này.

Mà ngồi ở ngay vị trí trên cùng, đối diện với ngài Đại Tế Tư. Chính là ngài Chúa tể Hắc Ám đến từ Anh Quốc. Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng đen bằng lụa mượt mà, thân hình rắn rỏi ẩn hiện dưới lớp lụa mang theo một khí thế vương giả ngút trời. Trông hắn lại có vài phần giống một vị Hoàng tử hơn.

Ngồi kế bên là thầy Flitwick lúc này đang bị các đại thần xúm lại chuốc rượu say túy lúy. Sabrina chạy lại vị trí cuối bàn, ngồi ngay ngắn cạnh Sirius, kế bên cậu là Snape. Nãy giờ cứ quay đầu lên tuốt tận trên điện mà ăn, không để ý xung quanh.

Sirius nhấp chút rượu nho nhàn nhạt nói: "Rượu nho ở vùng này là tuyệt hảo. Ngon hơn cả rượu trên những cánh đồng nho ở đồn điền của gia tộc Black ở Pháp."

- Nhà bồ có đồn điền trồng nho ở Pháp ư?

- Đương nhiên. Mùa hè mình sẽ đưa cậu tới đó. Chúng ta sẽ nghỉ hè ở Pháp.

- Nhớ nhé. Mình yêu cậu. Sabrina hôn nhẹ lên gò má lúc này đã ửng hồng của Sirius.

Hai người cũng không phải là thân mật ngày một ngày hai. Sao tên này vẫn cứ dễ đỏ mặt như thế nhỉ? Snape một bên mặt lạnh tanh, ngồi đó thành một đống lớn kỳ khôi như hàn băng ngàn năm tỏa ra lạnh lẽo.

Các vị sứ giả các nước cứ người một người một dâng lên Đức Vua Ai Cập những món quà thành kính độc nhất. Sabrina thấy một viên dạ minh châu phát sáng hơn cả cái bóng đèn điện nữa kìa. Nó tỏa ra ánh sáng xanh dịu mắt trong vắt. Sứ giả Hungary thì dâng tặng một con chó Samoyed trắng muốt biết nói tiếng người. Sứ giả nước Pháp thì dâng tặng một con khỉ bất tử, không chết dù bị bắn vỡ sọ. Rồi lại một chiếc đồng hồ cổ biết hiện ra những điều tiên tri như một thước quay trong chậu Tưởng Ký. Một con mắt to lớn hình cầu bằng sứ từ sứ giả Trung Quốc, nó mang lại cho con người ta tri thức vô tận. Đúng là kho báu, thì không phải chỉ có nghĩa là vàng bạc hay châu báu. Kho báu là những giá trị vượt xa trí tưởng tượng của loài người nữa kìa.

Năm xưa không phải vì con người mở ra Pandora mà tai ương mới ập đến đó sao? Sabrina thầm nghĩ nghĩ trong lòng. Không để ý tới một ánh mắt đã sáng quắc lên trong phòng đang nhìn những món bảo vật với vẻ thèm thuồng. Bên cạnh hắn là công chúa Raphael, mỹ nhân Ai Cập xinh đẹp động lòng người. Một mỹ nhân đứng cạnh hắn trông như một bức tranh. Đẹp đôi đến thế.

Raphael đang ra sức chuốc rượu cho Voldemort. Mà kẻ kia thì tửu lượng cũng không tồi, hắn nổi danh là con ma rượu ở Hogwarts. Chuyển nghệ danh từ Chúa tể Hắc ám sang Chúa tể của những bình rượu. Hắn cứ hết ly này lại đến ly khác. Tuyệt nhiên không thấy ăn gì cả. Cho dù Raphael có ra sức mời mọc như thế nào đi chăng nữa.

Sabrina nhìn trọn cảnh đó, thấy có chút tưng tức trong lồng ngực. Còn có, buồn đi "giải quyết nỗi buồn" nữa. Cô men theo hướng tay chỉ của một thị nữ tới bên chiếc bình hoa lớn bên cạnh hành lang ra vàotới nhà vệ sinh. Cổ họng khô chat, nóng rực, có chút có khó thở. Loạng choạng đi vào trong suýt chút nữa va vỡ cái bình hoa bên cạnh. Cô ngồi lại đó rất lâu. Rất lâu, tận đến khi bên ngoài vang lên tiếng một đứa con gái.

- Ta đã biết chàng rất lạnh lùng. Nhưng chàng chính là người đàn ông trong truyền thuyết. Ôi ta đã không thể ngờ chàng lại đẹp trai tới vậy. Ta đã nghe nói rằng chàng là một thứ quỷ nhân xấu xí nhứt. Ôi trái tim của ta.

- Công chúa đừng bận tâm, nô tì đã chuẩn bị sắp xếp cả rồi. Một giọng nữ khác vang lên.

- Ta biết người đáng tin tưởng nhất mà Rina. Giọng nữ cao lánh lót kia lại lên tiếng.

Bọn họ đang âm mưu gì chứ? Sabrina nghĩ mãi mà không ra. Khả nghi nhất thì chỉ có thể là Raphael cùng Voldemort thôi. Hắn thật xấu số, lần nào cũng vô tình vô ý mà dính vào diện bị tình nghi. Dù hắn hoàn toàn không hề cố ý. Thật đáng thương. Sabrina đợi cho tới tận khi hai người kia đi khuất cô mới mở cửa bước ra. Trong gương, một cô gái tóc bạc kim chảy dài về một bên. Cô có gương mặt trắng lắm, trắng tới độ không chút huyết sức. Đang kinh hãi nhìn vào trong gương thấy một dòng máu nóng chảy ra từ mũi của mình. Sao thế này, đầu cô có chút choáng váng.

Không phải là cô đang lo lắng cho tên kia đấy chứ. Lo lắng tới chảy cả máu mũi sao? Cũng không phải là cảnh bậy bạ gì mà. Sao lại dễ dàng chảy máu mũi đến như thế chứ? Hai kiếp người trôi qua, có gì mà bậy bạ lại khiến cô chảy máu mũi được đâu. Rửa sạch đi vệt máu trong làn nước mát. Sabrina mới thấy có chút thanh tỉnh. Rất nhanh chạy gấp tới phía sảnh lớn.

Ở đó, Voldemort đang nằm ngã sóng xoài trên mặt đất. Khóe miệng rỉ máu, hắn nằm đó, như đã chết rồi, khuôn mặt bình thản, vô hồn, mắt đã khép lại. Đau, đau quá. Tim của cô quặn thắt đau đớn. Cô không hiểu vì sao nữa, chỉ là khi thấy kẻ đó. Nằm yên bất động, cô lại cảm thấy sợ hãi.

Hắn không phải đi đời nhà ma rồi đấy chứ? Không cần đợi đến Harry ra đời sao. Sabrina chạy vội lại, đỡ người hắn lên. Láy viên sỏi dê từ trong túi ra nhét vào miệng hắn. Bài học thứ nhất, luôn luôn mang theo thuốc giải độc bên mình. Thật thầm cảm ơn Snape, nhờ bài giảng đầu tiên của hắn với Harry ở kiếp trước mà giờ đây, cô lại cứu được một mạng người. Đôi mắt cô có chút cay xè, nhìn người kia đang bất lực dựa người trên cành tay cô. Hắn vẫn không có phản ứng gì cả. Nhịp thở chậm lắm. Người hắn vẫn lạnh toát. Nếu đến chậm một chút nữa có phải hắn xong đời rồi không?

Cảm giác đau lòng rất nhanh qua đi. Đặt hắn nằm ở đó để thầy Flitwick dùng bùa bay đưa hắn về phòng. Thầy sẽ dư sức dùng mấy bùa phục hồi, hắn sẽ không sao đâu, còn có thầy lang Hoàng gia Ai Cập được phái tới rồi. Sẽ không sao đâu. Khuôn miệng có chút mặn chát. Sabrina quay lại chỉ thẳng vào kẻ đang định rời đi khỏi nơi đó. Công chúa Raphael.

- Công chúa Raphael của ta. Người có muốn giải thích gì không?

- Ta...ưm không phải ta. Tất cả là chủ ý của Rina. Raphael khóc rống lên, khuôn mặt sợ hãi chỉ thẳng tay vào người tỳ nữ tóc xoăn tít tên Rina đang quỳ ở đó.

- Ta...ta chỉ là nghe nói nọc độc của con rắn hổ mang có hình trái tim trên mang là thứ Tình Dược tuyệt vời nhất. Ta...ta...thật không biết lại xảy ra sự tình như thế này.

Cổ họng có chút khô khốc, nhưng đầu óc Sabrina nóng bừng bừng, đem từng dây thân kinh như kéo căng ra. Khó chịu vô cùng lên tiếng:

- Ngươi nghe điều đó từ ai?

- Dạ...dạ là những người tì nữ trong cung ạ. Tể tướng, tể tướng Imhotep, nhà hiền triết giỏi nhứt cũng nói như vậy. Rina khóc như mưa, lắp bắp thưa lại sự thật.

- Imhotep!!!

- Ta e là đêm nay công chúa sẽ cần phải trở về phòng của mình và tự kiểm điểm lại bản thân về những hành vi mà công chúa gây ra ngày hôm nay. Vì mặt mũi của Hoàng gia Ai Cập. Đi ngay! Người đâu.

Một tốp thị tỳ đứng lên kéo cô Công chúa vẫn đang khóc lóc của bọn họ đi khuất mắt mọi người.

- Ta phải xin lỗi vì những hiểu nhầm trong đêm nay cô Sandal.

- Hiểu nhầm đó có thể lấy đi một mạng người đấy.

- Bằng tất cả sự kính trọng của ta thưa tiểu thư Sandal. Hắn không phải là người của chúng ta.

Đúng vậy, mâu thuẫn ngay trên Ai Cập dưới sự trị vì của Nhà vua. Bọn họ đòi được ít công đạo là đã may. Chết một hai mạng người tại kỳ thi quốc tế là chuyện vẫn thường xảy ra. Truy cứu không được thì Rina sẽ là kẻ chết thay. Phải suy nghĩ thấu đáo.

- Chúng ta là sứ giả Anh Quốc. Đại diện cho Anh Quốc tham dự kỳ thi. Sự an nguy của một người trong đoàn chúng ta thôi cũng đại diện cho tất cả phù thủy nước Anh đấy thưa ngài Imhotep ạ.

- Ta e là tính mạng đã không có vấn đề gì. Như vậy ngày hôm này, ta sẽ cử tới những thầy lang giỏi nhất trong Hoàng cung tới điều trị cho hắn. Ngoài ra, đội tuyển Anh sẽ được quyền xuất phát đầu tiên trong kỳ thi. Cô thấy thế nào? Cô Sabrina.

- Ít nhất cũng phải cho hắn căn phòng đẹp nhất, hướng mặt ra bờ song Nile, hướng Bắc, có thể nhìn thấy hoàng hôn khi mặt trời ngả bóng trên dòng song Nile, một căn phòng hạng nhất.

- Chấp thuận. Còn gì nữa không?

- Không.

Sabrina rất không vừa lòng rời đi. Cho bọn họ chút lợi ích là mong bịt miệng lại được ư? Nực cười! Rồi cô sẽ cho cả thế giới pháp thuật biết được là Ai Cập, nước chủ nhà đăng cai kỳ thi đấu tay đôi quốc tế năm nay, đã gây ra họa suýt giết chết một mạng người. Dù kẻ kia cũng không chết được. Nhưng mà mọi người cần phải biết.

Thầm nghĩ nghĩ tính tính trong đầu. Cô đã không để ý tới Sirius vẫn đang đứng đó từ khi nào. Tận cho tới khi mọi người rời đi hết, hắn vẫn đứng đó với cô.

- Cậu nghĩ, ta nên đi nghỉ không? Ngày mai là bắt đầu cuộc thi rồi. Potter có gửi thư cho tớ, nói là mùa Cup Quidditch đã bắt đầu rồi. Cậu ta không có sự xuất hiện của cậu nên đã liên tiếp giành chiến thắng. Cậu ta giờ còn coi quả banh Snitch là bạn vì thiếu tớ rồi. Cậu ta đã khoái chí lắm, tớ đoán cậu ta phải cười tới mang tai như con tinh Peeves vậy.

- Ừ, đi nghỉ thôi. Sabrina buồn dầu, bộ dáng ủ dột như thể cô mới chính là người mắc nghẹn quả sỏi dê. Luyện tập Quidditch cực khổ bao lâu nay, vậy là công cốc. Lại còn để cho Potter giành hết vinh quang. Vậy là xong. Hết tin xấu này tới tin xấu khác.

Cô thất thểu trở về phòng, thay bộ váy đã dính bẩn cả đi. Nặng nề nằm lên giường. Cô ngước lên trần nhà. Cô đọc nhiều ký tự lám, nhưng không hiểu gì cả. Cô cứ suy nghĩ lung tung đi đâu? Cô là lo lắng cho tên kia hay sao. Trằn trọc trên giường một hồi lâu mới quyết định đứng dậy. Mặc thêm áo choàng, cầm cây đũa phép phát sáng lên, hướng thẳng tới phòng người kia.

"Appare Vestium." Một tiếng xẹt khác cháy lên trên đầu cây đũa phép của cô. Đem làn hơi bụi vàng in hình lại trong không khí. Nhìn quanh lại cảnh Rina nhỏ chút chất dịch trong nhờ từ lọ thủy tinh bé xíu vào ly rượu của Voldemort. Cô thấy hắn vừa nhấp môi ly rượu đó liền ôm lấy ngực, thổ huyết, máu hắn bắn đầy ra đãi hoa quả cao ngất ở đó. Hắn lập tức ngất đi. Thì Sabrina chạy vào. Có một sự việc kỳ lạ duy nhất là mọi người đều có mặt ở đó đông đủ chỉ trừ Hoàng tử Nameri đã rời bữa tiệc từ lâu.

Voldemort được di chuyển những hai lần. Hắn được đội ngũ thầy thuốc khiêng đi trên chiếng cán dài tới một căn phòng lớn phía Tây Bắc. Một hướng ở mát mẻ, đối diện ngay đó có thể nhìn ra con sông Nile từ trên cao. Trông phòng trang hoàng xa hoa gấp bội lần phòng ở của Sabrina. Voldemort phải có cả một cái bể bơi trong phòng ý chứ bồn tắm gì.

Hắn nằm lạnh yên ở đó, chiếc áo choàng dính máu cũng đã được thay ra. Hắn mặc một bộ ngủ trắng. Sabrina không biết hắn có thích màu trắng hay không. Nhưng cô chưa từng thấy hắn mặc đồ trắng bất kỳ một lần nào trước đây. Ấy vậy mà giờ đây hắn mặc một bộ đồ trắng, say ngủ ở đó, ánh trăng trên vòm trần được yểm bùa giống hệt như ở Hogwarts chiếu lên hắn. Lấp lánh trên làn da xanh xao. Trông hắn thực có vài điểm giống với một thiên thần đang say ngủ.

Sabrina ngồi lại bên giường hắn rất lâu. Đã lấy ra một cuốn sách để đọc giết thời gian nhưng cô không thể đọc được một chữ nào vào đầu hết. Cổ họng vẫn khô khốc như vậy, cô chạy đi và tìm thấy một bình nước nho ở phía góc phòng, bình nước nho đỏ mọng, trông ngon lành lắm. Còn được đựng trong một chiếc bình toàn bằng vàng được chạm khăc những chùm dây nho ngon mắt. Đúng là phòng ở Tổng thống có khác. Đãi ngộ đương nhiên khác với Sabrina. Cô chỉ có nước trà, cùng lắm là một ít sữa yến mạch vào buổi chiều.

Cô uống hết bình nước nho rồi mà người kia vẫn chưa tỉnh lại. Hắn cứ yếu ớt nằm ở đó. Ngươi là Chúa Tể Hắc ám cơ mà, oai phong lẫm liệt năm xưa của ngươi đi đâu cả rồi? Trỏ trỏ vào khuôn mặt của hắn. Vẫn không tỉnh dậy? Phải nói bàn về phương diện nhan sắc, hắn hoàn toàn là số một. Cũng đã lấy lòng hàng trăm ngàn cô gái chứ không ít ỏi gì. Đã bao nhiêu người sa vào lưới lừa của hắn chứ?

Sabrina nghĩ nghĩ, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, cô mơ thấy một nơi cực kỳ nóng nực. Trong mơ, cô biết rất rõ rằng, đó chỉ là mơ. Trong giấc mơ, cái nóng rát ra rát thịt con người. Cô đang đứng trên một cái bục lớn. Mà cô lại đang hôn nhau say đắm với một tên áo đen cao lớn nhìn không rõ mặt. Sabrina cũng chẳng rõ đó có phải là mình không nữa. Chỉ thấy nhờ nhờ thân ảnh cao bằng mình, tóc bạch kim xõa xuống. Đang đứng đó làm chuyện đáng xấu hổ kia với tên áo đen.

Toàn thân người đàn ông kia đều là áo choàng đen, hắn run rẩy một chút. Người nữ thì đứng đó. Vẫn ôm lấy người hắn. Giọng nói họ vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn là trong mơ, có chút xa xăm vọng lại.

- Ta không thể để ngươi chết được. Người nữ nói.

Người đàn ông đó im lặng trong giây lát: "Nhưng có nàng, ta tin ta sẽ thay đổi được số mệnh. Vận mệnh, không phải câu trả lời là nên chi phối bằng lý trí của bản thân hay sao? Ta sẽ làm chủ vận mệnh của mình."

Người nữ lại im lặng giây lát, bỗng nhiên cô ta càng ghì chặt người đàn ông vào lòng. Người nam tử lại đặt một nụ hôn lên môi cô, hai người lại càng âu yếm hơn. Cô không thể nào nhận ra nổi hình dáng của họ.

Họ hôn nhau say đắm, vì muốn nhận ra hình dáng họ, lại biết chắc là mình nằm mơ, nên cô cứ thế mà chứng kiến cảnh đôi uyên ương đang hôn nhau giữa muôn trùng nham thạch xung quanh ấy.

Không nhận ra hình dáng của họ khiến lòng cô rất khó chịu. Hai kiếp người, kiếp trước cũng đã xem không ít tranh ảnh bậy bạ, văn hóa phẩm đồi trụy cũng đã đọc không ít. Vậy mà, trước màn xuân cung đồ băng xương bằng thịt này, cô lại im lặng, âm thầm xem tiếp. Thì quang cảnh xung quanh đã thay đổi trong nhảy mắt. Cô thầm rên trong lòng, quả nhiên là nằm mơ. Không thì đang đến hồi gay cấn, cũng sẽ không vội chuyển cảnh như vậy chứ.

Cảnh thứ hai thì người đàn ông áo đen kia bế cô gái tóc trắng trên tay. Hắn lên tiếng, giọng có phần thất thểu như hết hơi vậy: "Cứu cô ấy, ta sẽ làm bất cứ thứ gì." Rồi hắn trao cô bé lại cho một người đàn ông với râu tóc dài đến nỗi phải buộc lại thành một cuộn lớn trước ngực. Thầy Dumbledore ư? Còn ai có vẻ ngoài kì dị vậy nữa chứ.

Cảnh lại mờ đi, xung quanh cô hiện ra một phòng làm việc lớn chứa đầy sách, trông như một cái thư viện. Phòng này quen mắt lắm. Còn ai có thể ganh đua với cụ Dumbledore trong vấn đề sưu tầm sách ngoài giáo sư Gaunt chứ. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen đã có phần rối loạn, chiếc cúc của hắn mở ra tới nút thứ ba. Tóc tai hắn xõa xượi che rủ xuống cả mặt. Hắn đang nghiêng đầu đặt đôi môi của mình lên môi cô bé kia. Đến lúc này thì Sabrina có thể khẳng định đó chính là mình rồi. Nhưng hắn chỉ đặt môi nhẹ nhàng lên vậy, không có sự cuồng nhiệt như nụ hôn trước kia.

Môi hắn có vị mát lạnh, mềm mại lắm. Kỳ quái, sao xem xuân cung đồ mà lại phát sinh cảm giác được. Đem chiếc lưỡi nhỏ liếm một vòng, cảm giác không sai, một đường cong khúc khuỷu mềm mại đang trượt đi trên môi cô. Cô có thể cảm thấy nó. Nụ hôn ấy. Rất nhanh cảm giác ấy biến mất. Chỉ còn lại hơi thở nhẹ lành lạnh xộc thẳng vào sống mũi cô. Hắn lại đặt đôi môi lên môi cô, nhè nhẹ tách khuôn miệng cô ra, chiếm lấy chiếc lưỡi non mềm mật ngọt kia, đáp lại nhiệt tình.

Ừhm có chút vị ngọt, môi cô ngọt lắm, như một món điểm tâm thích mắt vậy. Còn có dòng nước lẫn chút vị chua dịu nhẹ, vừa hay tỉnh dậy khuông miệng hắn có phần khô khốc. Hắn mạnh bạo mà xâm chiếm nơi mật ngọt kia, hớp lấy từng ngụm ngon lành. Hắn thích chí nhìn cô bé vẫn đang nhắm mắt mơ màng kia, cô đẹp lắm. Hệt như những ngày đầu hắn gặp cô, cả khi hai người âu yếm bên nhau. Vậy mà cô lại nỡ quên đi hắn, cô quên hắn thật, hắn đã từng tự hỏi rất nhiều, là cô có cùng cảm giác giống như hắn không? Cô chưa từng đỏ mặt với hắn.Nhưng giờ đây khi say, mặt cô lại ửng hồng lên ngút mắt. Hắn đang dấn sâu vào cuộc tình này ư? Lần cuối những gì còn đọng lại trong trí nhớ hắn là tiếng cô đang lay gọi hắn bên cạnh. Âm thanh này dễ nghe quá. Hắn có chút buồn ngủ, không tài nào đáp lại âm thanh ấy. Nhưng trong giấc ngủ thiếp đi đó hắn đã nghe đi nghe lại âm thanh kia rất nhiều lần, nó cứ chạy đi chạy lại như bản nhạc trong tâm trí hắn. "Thomas, anh không sao chứ?" Cô đang lo lắng cho hắn lắm ư? Hắn có thể cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi của cô rơi trên mặt hắn. Nơi vết thương cào xé đã rất lâu hắn không cảm nhận được điều gì nữa rồi.

Nhưng giờ đây, dòng nước mắt nóng hổi ấy lại len lỏi vào hắn. Hắn có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm áp truyền qua, vang vọng lại trong chính cơ thể lặng im của hắn. Hệt như ném một viên đá vào mặt hồ lớn. mang những tổn thương cùng vằn vện vết sẹo trong tim hắn mà chữa lành. Không phải là có một con Phượng hoàng nào đang khóc ở đây đấy chứ? Lão Dumbledore đời nào lại hào phóng với hắn như vậy.

Liệu cô có gọi tên hắn trong khi đang say hay không? Vì hắn vẫn luôn luôn làm như vậy. Có lẽ hắn đã quá bận mà không thể làm quen với bất kỳ một người con gái nào khác, kể cả cô công chúa Raphael kia hay không? Chỉ là hắn đã rất nỗ lực để cố hôn cô một cái thôi mà. Ta đã thật buồn khi thấy em rời khỏi sảnh lớn, trong lòng hắn có biết bao nhiêu mong muốn giữ cô lại.

Đã bao giờ em trở nên say khướt mà buông những lời âu yếm. Bởi vì hắn vẫn luôn như vậy

- Chúng ta hoàn toàn có thể hạnh phúc bên nhau nếu em muốn.

Ta liệu còn có thể tìm được cho mình một câu trả lời hay không? Ta tỉnh lại, thấy bản thân đã rất sạch sẽ rồi, không cần sửa soạn gì cả. Hẳn là Sabrina đã sửa soạn giùm ta rồi. (Ý ẹ trời ơi không phải đâu ạ, anh chỉ đang mơ mộng một chút thôi.)

Còn có thể thấy cô bé đang vì lo lắng cho ta mà ngủ quên lại bên cạnh giường. Thực lòng muốn bế cô bé lên nằm với ta. Nhưng ta lại có chút sợ hãi, ta sẽ đánh thức cô bé rồi sẽ ăn thêm một cái bạt tai hay không? Vậy là ta ngồi đó ngắm nhìn cô bé đang say ngủ rất lâu. Nhưng ta lại không thể ngăn cản được bản thân tiến đến an ủi đôi môi đang mơ màng nói mớ kia. Ta thừa nhận, ta bị dụ hoặc khi nhìn vào đôi môi trái tim đỏ mọng thơm mùi nho ấy.

Ta cũng rất nhanh không để cảm giác phân vân làm phiền đến hai lần. Ta ghé môi đặt lên môi cô ấy. Ta chỉ muốn làm thật nhẹ nhàng thôi, kẻo cô ấy giật mình tỉnh lại. Ta đã rất ngạc nhiên khi chiếc lưỡi non mềm ướt át kia chạm qua môi ta. Ta không tự chủ được, chuyện gì xảy ra thì kệ để mặc nó xảy ra đi. Ta cũng rất hưởng thụ.

Ta đáp lại nồng nhiệt. Đem cả ấm áp và ấm ức bao lâu nay trong lòng đem ra mà quấn lấy đầu lưỡi thơm mát kia. Ta có chút trầm mê. Nhưng ta lại thích cơn trầm mê này. Mãi mãi cũng không muốn tỉnh lại.

Nhưng rất không may cho ta, cô ấy tỉnh lại. Mơ màng, rụt vội đầu lại, nhìn ta. Cô ấy nhìn ta bộ dáng đáng thương không biết là đang giận hay phẫn uát quá phát giận ta không biết. Nhưng ta lại cứ như thằng ngốc, ngồi đó nhìn cô ấy cười xuề xòa. Ta nặn ra một nụ cười có lẽ là khó coi lắm. Cứ nhìn mặt cô ấy thì biết. Không phải chứ, ta cũng "từng" là mỹ nam hạng nhất cơ mà.

Cô ấy dặn dò ta vài điều, ta đã rất muốn cảm ơn cô ấy bằng một nụ hôn nữa. Nhưng ta đã đủ tỉnh táo để không làm vậy và cũng đủ tỉnh táo để từ chối món thuốc Phục hồi mà cô ấy đưa cho ta. Ta nói rằng cô ấy có thể ngủ ở lại đây cùng ta mới là thứ thuốc Phục hồi tốt nhất. Cô ấy bèn chạy thẳng biến đi mất. Ta đã nói sai gì à? Những thứ ta nói đều là sự thật mà?
Bình Luận (0)
Comment