Nhật báo Tiên tri số mới nhất ngay trang đầu là về sự mất tích của cả một ngôi làng, những người dân kể cả phù thủy lẫn Muggle đều biến mất tại đó, làng Pootmore. Ta không thể tin vào mắt mình nữa, còn không thấy bất kỳ một thi thể nào ư? Sao lại thế được, họ cứ như không khí mà mất tích. Vụ việc này làm ta rất lo lắng bèn gọi Ảo Ảnh của Blake lên để hói:
- Blake, anh biết gì về vụ mới nhất tại làng Pootmore không?
- Ta đang đi cùng bạn gái chỉ huy lại gọi ta tới như thế này.
- Đi vào vấn đề chính. Ta gằn giọng nói, chỉ huy không ra oai ngươi lại tưởng ta là con thỏ mềm.
- Cả làng biến mất nhưng kỳ lạ nhất là ở đó để lại trướng khí đen ngùn ngụt như vừa trải qua một vụ cháy lớn.
- Trướng khí này có gây hại tới người khác không?
- Không một vật nào có thể sinh sống được tại đó hết. Những người đi vào dù có lớp bảo vệ vẫn bị ảnh hưởng. Nên chúng ta không thể tìm kiếm kỹ càng được. Đặc biệt ở trung tâm ngôi làng theo bản đồ, bất kỳ ai cũng không thể tới gần đó.
- Được rồi, có thông tin gì mới nhất báo lại cho ta. Nếu tình hình còn tiếp tục xảy ra đích thân ta sẽ tới Pootmore.
- Cornelius Fudge vẫn luôn dè chừng chỉ huy. Tạm thời người đừng lo lắng, ta sẽ điều tra hết sức mình.
Đúng là bóng tối, ngươi diệt kẻ đứng đầu thì thế lực khác lại nổi lên như một vòng tuần hoàn vô tận. Ta không hiểu thế nào mà Bộ vẫn mắt nhắm mắt mở trước sự việc này. Chắc chắn là có uẩn khúc, không một sức mạnh nào có thể làm biến mất hơn trăm người tại một khu vực như thế được. Chỉ trừ, nhưng bọn chúng không có lý do. Chẳng lẽ một Ryus không đủ, Lucifer đang âm mưu tạo nên một đội quân cho mình ư? Để làm gì? Chống lại Thiên Chúa cùng các thiên thần, hắn đánh bao năm nay chưa chán à, có bao giờ thắng đâu?
Tháng Mười Một tại làng Hogsmeade đẹp như một bức tranh. Cái không khí dịu nhẹ này thật khiến con người ta thoải mái. Phía hồ phun nước mới xây của ngôi làng, bên trên hàng rào sắt quanh đó đã treo kín những ổ khóa đủ mọi hình thù màu sắc. Bên trên đều ghi tên của hai người yêu nhau. Sến quá đi mất.
- Họ nghĩ làm vậy là họ sẽ bên nhau mãi mãi ư? Ta nói.
- Đúng không gì là mãi mãi cả, nhưng họ sẽ nhớ kĩ kỷ niệm đó ở đây. Sirius lại gần ta nói.
- Mãi mãi là khi người kia cần thì kẻ đó có mặt. Không phải là mãi mãi khóa nhau ở một chỗ.
Đúng vậy, sao lại có suy nghĩ ấu trĩ thế nhỉ. Ta rủ hội Potter tới quán Đầu heo. Lần đầu tiên, tụi nó có vẻ không thích sự bẩn thỉu của quán cho lắm. Biết làm sao được, Aberforth theo trường phái ít dọn dẹp mà. Bước vào trong quán, thấy Aberforth đang bưng rượu cho khách. Ta cười tươi vẫy vẫy tay với Aberforth:
- Aberforth, cháu nè.
Aberforth thấy ta có chút ngạc nhiên, hẳn ông chưa từng thấy ta trong hình dạng này.
- Magnus. Đây là hình dạng thật của cháu.
- Ôi tiểu tử, ngươi quên lão già này rồi chứ gì. Lâu vậy không tới thăm ta.
Aberforth xoa xoa đầu ta, mà tay ông vừa cầm cái giẻ bửn ơi là bửn. Ông xếp cho tụi ta một góc ngồi đẹp nhất bên cạnh cửa sổ.
- Tớ vẫn thích quán Ba Cây Chổi hơn. Peter nói.
- Giờ cậu có thể qua Ba Cây Chổi tớ sẽ ở đây chơi với Aberforth. Sabrina đáp trả.
Ở quán Đầu heo không có bia bơ, nhưng ta vẫn luôn thích gin tonic mà Aberforth pha.
- Cháu lấy 5 ly Aberforth"s Gin nhé.
- Đó là món bán chạy nhất tại quán. Aberforth gật đầu với ta.
Trong lúc ngồi đợi rượu, tụi nó cũng chỉ tám chuyện với nhau, mà chủ đề chính là kỳ thi OWLS sắp tới.
- Tớ sẽ phải đạt điểm A thì mới có thể tiếp tục học môn Độc Dược vào năm sau. Còn Biến hình nữa chứ phải đạt điểm E lận đó. Thật quá đáng. Potter nói.
- Cậu muốn thành một Thần Sáng? Ta hỏi.
- Đúng vậy. Tớ cùng Sirius đều muốn trở thành một Thần Sáng. Potter đáp rồi khoác vai Sirius. Quả là cặp bài trùng mà.
- Nếu cậu mà trở thành một Thần Sáng thì đừng để rơi vào tay tớ, tớ sẽ huấn luyện cậu khắc nghiệt nhất với bài kiểm tra ma quỷ được "ép phê" lên tới 2 – 3 lần. Sabrina cười với Potter.
- Tớ sẽ không đời nào chịu vào đội của cậu.
- Người như cậu vào đội của tớ không sống sót quá hai dòng chữ đâu, Potter.
Đúng rồi, còn Lupin nữa, cậu ấy định làm gì. Trong nhóm, Potter và Sirius đều muốn trở thành Thần Sáng. Đến kém cỏi như Peter Pettigrew cũng được mẹ hắn lo lắng chạy chọt cho một vị trí trong Bộ Pháp thuật. Riêng chỉ có Lupin, không được ai nhận làm chỉ vì là người sói, sống một cuộc sống khổ cực khó khăn.
- Lupin, cậu dự định ra trường sẽ làm gì? Ta hỏi.
- Tớ...tớ chưa biết.
Lupin dường như rất ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của ta.
- Cậu học tất cả các môn đều xuất sắc. Nếu được, với kiến thức của cậu có thể mở một phòng khám tư nhân cho các sinh vật huyền bí. Mình tin cậu có thể làm được, như Newt Scamander vậy. Anh ấy chăm sóc tất cả những sinh vật của mình trong một không gian mở rộng tại chính tòa nhà của mình. Cậu có thể nuôi chúng, chăm sóc, chữa trị cho chúng ở đó. Vào đêm trăng tròn, cậu cũng không thể làm hại tới những sinh vật này.
- Nhưng như vậy cần có địa điểm và đầu tư.
Lupin nói, giọng lí nhí cả vào, nhưng dường như cậu ấy rất vui vẻ với ý tưởng này. Ta biết Lupin cũng rất thích các sinh vật huyền bí, cậu ấy là người thích hợp nhất cho vị trí này.
- Cậu có thể mượn căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld của mình. Mình sẽ thừa kế nó vào năm 17 tuổi, cậu có thể sử dụng tầng hầm, sửa lại một chút là được. Sirius nói nhiệt tình.
- Không được đâu, gia tộc Black cao quý bao đời, sao lại biến thành Phòng khám thú vật được. Lupin nhìn Sirius đầy ái ngại.
- Không sao, mình cũng rất thích chúng.
- Còn tiền, mình có thể cho cậu vay. Như một khoản đầu tư sinh lời. Nếu cậu lãi thì mình sẽ ăn thêm lãi suất cộng vào này. Mình có một khoản nhỏ ở Gringgotts. Sabrina nói, có cơ hội đầu tư kinh doanh là tốt mà.
- Vậy, được chứ? Lupin lắp bắp.
- Sao lại không, mình cũng tính lãi của cậu cơ mà, mình có cho vay không đâu.
Nhưng không khí không được vui vẻ bao lâu thì Ragnarok Crimson cũng bước vào quán, và y như bao màn mở đầu của hắn, hắn bước về phía ta, chỉ tay vào mặt ta rồi nói:
- Hãy chấp nhận lời thách đấu của ta đi Sabrina.
- Cậu không thấy là tôi đang thưởng thức ly rượu này hay sao?
Vậy mà giữa đám người không quen biết cậu ta cũng ngồi xuống được, hào sảng gọi một ly bia lạnh. Ragnarok nói:
- Kiểu gì cô cũng phải giao đấu với ta thôi. Tốt nhất là chúng ta hãy làm nó nhanh nhanh lến đi. Mà lần trước ta bỏ qua cho cô, cô nói xem cô phải đền bù cái gì cho ta đây. Ragnarok hất mặt lên, thật kênh kiệu.
- Đây, đền bù cái tăm được không, xỉa răng đi rồi hẵng nói.
Cả bọn cười ầm lên, nhưng thấy Ragnarok đập ruỳnh cái xuống bàn thì im bặt ngay được.
- Đền người thì đền.
- Thôi được rồi, cậu đã muốn chơi thì vậy đi, ở đây tôi có một bộ bài, sao nào, tất cả cùng chơi với nhau, ai thua sẽ phải khao chầu rượu ngày hôm nay? Ta nói rồi giơ bộ bài ra trước mặt Ragnarok.
- Được, chơi thì chơi.
- Đây là bộ bài Uno, 76 lá bài. Các lá bài này được chia đều ra 4 màu: đỏ, vàng, lục, lam. Mỗi màu gồm 19 lá bài. Chúng được đánh số lớn dần từ 0 đến 9. Ta sẽ chia cho mỗi người chơi 7 quân bài. Những quân còn lại sẽ đặt úp xuống ở giữa bàn dùng để tiến hành rút bài sau này. Người chơi tiếp theo cần tiền hành đánh một quân bài tiếp nối với quân bài của người chơi đầu tiên. Mỗi lần người chơi chỉ được đánh một quân bài trong mỗi lượt của mình dựa theo nguyên tắc sau: Người chơi đánh quân bài xuống bằng cách sử dụng một quân bài "
cùng số hoặc cùng màu" với quân bài của người chơi trước. Nếu không bỏ được bài xuống thì người chơi phải bốc 1 lá bài trên cùng của bộ bài rút đặt giữa bài lên. Nếu lá bài đó đúng với nguyên tắc đánh bài, người chơi có thể đánh luôn lá bài đó. Còn nếu không, người chơi sẽ bị mất lượt. Hiểu rõ rồi chứ?
- Được. Cả tụi cùng đồng thanh.
Ta bắt đầu chia bài, trong khi lật bài lên, tốt lắm, bài rất tốt. Không quên dùng Legitimency bí mật liên lạc với nhóm Potter:
- Nghe đây, bộ bài này có 4 màu, vậy khi tớ xào bài bằng cách kẹp đôi chúng lại xếp lớp chồng lên nhau, số màu sẽ được chia đều cho cả 6 người. Có nghĩa là chúng ta sẽ có đủ màu, và nếu dùng đúng chiến thuật chúng ta sẽ ép được Ragnarok hiểu không?
Potter nhìn ta thật gian xảo mà, cậu ấy đánh đầu. Vì chơi gian lận vốn là nghề của ta, nên Ragnarok rất nhanh cầm đầy bài trên tay mà không thể bỏ xuống quân nào.
- Nhất định là có gian lận ở đây rồi. Ragnarok nói.
- Cậu có bằng chứng không? Không có thì chơi tiếp đi, ta còn chưa thèm liếc ngang ngó dọc như cậu đâu.
Ngươi chơi bài gian dối mà lại đi nhận, ngươi có muốn ăn một chưởng thăng thiên luôn không hả? Đương nhiên ta cũng có thả con săn sắt bắt con cá rô, ta cho Ragnarok thắng một ván để cậu ta có thêm tinh thần để chịu ăn quả lừa tiếp. Ngươi không thể bắt con lừa đi được nếu như ngươi không giơ củ cà rốt ra trước mặt nó. Ragnarok thua liền 4 ván liên tiếp.
- Không chơi nữa. Ragnarok bực mình nói.
- Trò này vui quá. James Potter cười ha hả.
- Ragnarok không phải cậu sợ rồi đấy chứ? Tiếp đi nào, cùng chơi điên loạn đi nào.
Chút tiền rượu cỏn con không là gì với Ragnarok nhưng hắn thua liên tiếp 6 trận mới là vấn đề kìa. Mặt hắn như nuốt phải thuốc mọc xương vậy. Khi bước ra khỏi quán thì trời đã hoàng hôn. Vì đi cùng Ragnarok nên bọn ta không thể trở về bằng hướng Lều Hét được mà phải đi về theo đoàn trường. Ragnarok đi gần về phía ta rồi nói:
- Hắn đã tìm kiếm cậu rất lâu. Chính tớ là người đã đến nhờ hắn giúp đỡ.
- Ai cơ?
- Voldemort.
Câu trả lời này khiến ta shock hết sức, ta vẫn biết là Voldemort thèm muốn chiếc nhẫn của ta, nhưng hắn, một màn tình cảm kia. Không phải là thật chứ? Ta cũng không thể đem việc này ra thắc mắc với phiên bản 16 tuổi của hắn được, hai người đó cơ bản là đã bị tách ra từ lâu. Ta tại sao lại không có ấn tượng gì về hắn hết?
Dạo này thật rối rắm, hết vụ việc ở làng Pootmore rồi lại đến Voldemort. Cục nợ này, ta phải gánh đến khi nào đây. Không có câu trả lời cho mình ta lại đến văn phòng thầy Dumbledore làm phiền.
Ông cụ đang ngồi đọc sách rất chăm chú, thấy ta vào cụ mới chậm rãi ngẩng đầu lên rồi cười, ánh mắt cụ sáng lên qua cặp kính nửa vầng trăng.
- Sabrina, lại đây, uống một chén trà với ông lão già cả này. Cụ Dumbledore nói.
Trong khi cụ pha trà, ta đã không đợi được mà hồi hộp nói ra băn khoăn của mình luôn:
- Thưa thầy, chuyện ở làng Pootmore thầy có nghe rồi chứ ạ?
- À ta đã đến đó xem thử, và quả đúng như vậy. Chuyện này rất đáng ngờ Sabrina à.
Cụ nhìn ta như thể đợi chờ câu trả lời. Nhưng ta cũng như cụ, ta chẳng biết gì hết nên mới tới đây.
- Con không rõ mọi chuyện, khi con liên lạc với Blake Shankton, anh ấy đã nói ở đó ngùn ngụt trướng khí, người ngoài không thể tới gần, đặc biệt ở trung tâm ngôi làng.
- Vậy ta e là cả ta và con chỉ biết được sự thật đúng là như vậy. Ta nghĩ sớm thôi, chúng sẽ xuất đầu lộ diện, giờ xhúng ở trong bóng tối. Chúng ta không thể làm được gì Sabrina à. Và ta không mong muốn con bỏ lỡ việc học để đi giải quyết những chuyện này.
Cụ Dumbledore nhìn ta nghiêm mặt. Quả đúng, ở độ tuổi một học sinh lại sắp tham gia kỳ thi Phép thuật thường đẳng như ta. Việc học phải đặt lên trên hết mới phải. À vẫn còn chuyện nữa:
- Thưa thầy, Voldemort quen biết con ạ?
- À ta nghĩ đó mới là chuyện con cần quan tâm. Ta nghĩ là con đã khóa nó lại ở một góc nào đó trong tim.
Câu trả lời của cụ khiến ta đem sạch nước trà đang uống dở mà phụt ra, sặc lên tận óc, mũi đầy nước khó chịu. Góc nào đó trong tim? Cụ có đùa không, ta lại tái diễn màn tình yêu cay đắng như cụ với Gellert Grindelwald hay sao? Rồi sau khi cụ đánh bại Grindelwald thì sao, cũng nhốt hắn lại như ta. Rồi cả đời không lấy ai, ở lại Hogwarts làm Hiệu trưởng. Ôi ta còn rất trẻ đẹp, ta không muốn trở thành bà cô ế chồng. Nhìn gương cụ Dumbledore mà xem.
- Con không có chút ký ức nào về hắn hết.
- À ta nghĩ là con cần một "cú huých", đôi khi con người ta phải trải qua điều này thì mới biết trân trọng đối phương được.
Ui cụ Dumbledore đang nói rằng ta phải biết trân trọng Voldemort ư, hắn suýt cho ta ăn không dưới ba lần Lời Nguyền Chết Chóc đâu, yêu gì mà đau thế.
- Con biết hỏi chuyện này hơi tế nhị, nhưng cụ có nuối tiếc nào lớn nhất không?
Cụ Dumbledore chấn động, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cụ nhìn ta thật buồn, cứ như thể cụ thấy chính bản thân mình trong ta vậy.
- Nuối tiếc lớn nhất của ta chính là đã bỏ lỡ một chiếc bánh bí ngô ở nhà Sabrina ạ. Có những chuyện khi đã xảy ra rồi, có nuối tiếc cũng chỉ là cảm giác của nỗi thống khổ không được đáp đền mà thôi.
Ta không làm phiền cụ Dumbledore nữa mà quay trở về phòng ngủ. Mà lúc này trên giường ta có một chiếc hộp bằng gỗ nhỏ ở trên đó. Ai tặng nó cho ta ư? Bên trên có một chiếc khóa hình trái tim nhỏ xinh, nắp hộp có khắc chữ: "There will be a piece of you in me, always." Ta gõ đầu đũa phép lên nó:
- Alohomora!
Chiếc hộp mở ra, bên trong là một xấp giấy dày được gấp cẩn thận rồi buộc lại. Mở nút thắt của dợi dây ra, ta giở một bức thư ra. Bên trong đều là thư của một người đàn ông tên Thomas Marvolo Gaunt gửi cho ta, nét chữ vô cùng quen thuộc. Nội dung những bức thư đều là kể về chuyện hằng ngày của hắn, như thể hắn đang viết nhật ký vậy. Người này cùng họ với Voldemort, đúng rồi, không phải hắn chính là vị giáo sư dạy Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám hay sao. Là cùng một người, lại gửi cho ta nhiều thư tới như vậy.
Nhưng khi ta đọc tới bức thư cuối cùng:
"I don"t think I can say it to anybody, but I feel I can say it to you. I feel like I can say anything to you. But there"s something that feel so good about sharing your life with nobody but you. I feel like I can be anything with you."
Không phải là lời nói "anh yêu em" nhưng ý của hắn rất rõ ràng. Tim ta quặn thắt lại như thể có bàn tay bóp nát nó ra rồi. Nỗi đau này khiến nước mắt ta không tự chủ mà rơi ra, một giọt rồi lại một giọt. Nỗi đau đến xé nát tâm can này. Bên trong mọi tế bào đều quặn thắt lại, ta...ấy vậy mà. Đều là ta sai, ta đã sai rồi.