[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 83

Trong căn nhà lớn tối thui tối hù, lớp giáy dán tường đã bong ra gần hết và trên tường thì phủ đầy mạng nhện. Phía sau tấm cửa gỗ ọp ẹp đên bấy, xuyên qua những ngổn ngang trên chiếc bàn lớn, một tiếng kéo violon vang lên cao vút, như kéo tan toàn bộ bóng tối lên mà vén màn ánh sáng. Tiếng violon cứ chuyền hàng rồi kéo đoạn, ôm lấy khung cảnh chết chóc mà nỉ non:

- I do it all because I"m evil

And I do it all for free

Your tears are all the pay I"ll ever need

I pledge my allegiance

To all things dark and I

Promise on my damned soul

To do as I am told

Lord Beelzebub as never seen

A soldier quite like me

Not only does his job but does it happily

I"m the fear that keeps you wake

I"m the shadows on the wall

I"m the monsters they become

I"m the nightmare in your skull

I"m the dagger in your back

An extra turn upon the rack

I"m the quivering of your heart

A stabbing pain, a sudden start.

Nhận ra sự xuất hiện của người đàn ông đang dựa người vào cánh cửa, ta nhào lại, vung cây kéo của cây violen lên mà vụt thẳng vào mặt hắn. Choang, một cơn chấn động chặn lại đòn tấn công của ta. Lúc này ta mới nhảy cẩng lên mà ôm chặt lấy người hắn. Để bản thân ghì vào từng tấc da thịt mà cảm nhận sự rung động của chúng.

- Anh biết không, những phù thủy thường chỉ chú trọng tính cơ động và tấn công tầm xa mà không biết rằng cận chiến. Tấn công giáp chiến cũng quan trọng y như vậy.

- Và em chào ta như vậy sao, phải phạt.

Chưa kịp để ta cất lời phản kháng, đôi môi anh run lên, anh hôn ta, không cảnh báo trước, không cần sự chấp thuận, anh chỉ muốn tham lam chiếm trọn hơi thở của người con gái anh hằng mong nhớ. Người con gái của anh, và anh mong chờ cô ấy trở lại từng giây phút.

Bản thân ra chỉ muốn rơi vào tội lỗi mỗi khi ta ở bên cạnh anh. Nếu như ta nói với anh về bóng tối bên trong anh nhưng ta sẽ vẫn nhìn anh mãi như một mặt trời trong tim. Và khi anh chạm tới, đó chính là hàng ngàn ngôi sao đang chạy dọc theo hai cơ thể đắm chìm trong triền miên hoan ái.

Có lẽ, chúng ta là mãi mãi ở sai thời điểm, nhưng rồi, một ngày, thời gian sẽ khiến những con người đi lạc trở về bên nhau. Gạt văng đi những cản trở trên chiếc bàn lớn, anh ôm ta, cúi người đặt ta ở trên đó, còn bản thân thì không ngừng đi khắp cơ thể ta, từ tai cho đến xương quai xanh, rồi bầu ngực đỏ căng vì kích tình. Mồ hôi trên mặt chảy ra đầm đìa, dường như là đang cố gắng kiềm chế, ánh mắt tựa như dã thú đói khát đã bị bỏ đói mấy năm, phảng phất như ngay sau đó sẽ đem người đối diện ăn vào trong bụng.

- Thomas!

Giọng nói trầm mê trong khoái cảm của ta như tiếng rên rỉ nỉ non bên tai anh.

- Anh chưa bao giờ biết đến một âm thanh dễ chịu nào hơn khi em gọi tên anh.

- Gọi em bằng tên của anh.

Ta nhẹ nhàng thở từng hơi dài bên tai anh, đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh nghịch ngợm bên trong khiến người anh căng cứng lại, rùng mình đem theo những rung động da thịt mãnh liệt.

- Sabrina Marvolo Gaunt, em là của ta.

Câu nói như một bài thơ tuyệt vời nhất từng được viết. Đôi môi anh lướt đi hoang dại trên da thịt ửng hồng. Anh dừng lại bên bờ môi ta, không cần đợi cởi quần áo, xé văng đi chiếc quần lót màu trắng đã ướt đẫm. Đặt phân thân to lớn nóng rực lên trước cửa huyệt non mềm, sau đó dùng sức đẩy mạnh, cú đẩy đầy thô bạo và không kiềm chế.

- Aaaa...cả hai dường như cùng phát ra âm thanh tràn đầy ái dục.

Thomas đỏ mắt, gầm lên chịu đựng khoái cảm tầng tầng thịt mềm đang điên cuồng ép tới, tiểu huyệt của cô giống như có ý thức của chính mình vậy, bú mút, ép chặt, vuốt ve côn th*t của hắn, chặt đến nỗi hắn không chịu nổi, toàn thân run rẩy đem một chút tinh dịch rỉ ra.

Rút dương v*t của mình ra, tự tay vuốt nhẹ nó, nhưng ta lại cúi xuống, phụ giúp anh làm việc này. Đè anh xuống mặt sàn đã trải sẵn tấm nệm lớn, nhẹ nhàng quấn quít liếm trọn lấy nam căn đầy gân guốc đang run lên mãnh liệt kia.

- Aaaa...tiếng rên rỉ trầm đục buông ra dập dìu đầy mùi hương ám muội khiến cho đối phương không tự chủ được mà đem chiếc đầu thịt non mềm xuống sâu trọn vào cổ họng. Đem những rung động nơi đó đập vào côn th*t mãnh liệt.

- Thomas, hôm nay em sẽ ở trên.

- Hãy làm bất kỳ điều gì với anh mà em muốn. Hắn nhìn ta, ánh mắt mờ đục đi vì hoan dục.

Cầm nhẹ lấy dương v*t to lớn của người kia, đỉnh đầu mạnh mẽ đi vào từ phía dưới. Tiếng nước vỗ vào nơi bắp đùi đầy dâm mĩ. Lên xuống nhấp nhấp theo từng chuyển động của cơ thể. Cảm nhận vật nam tính ra vào cọ sát bên trong hàng ngàn lớp thịt ôm chặt lấy nhau. Nam tính của anh vừa cắm vào trong phút chốc đã khiến ta đạt đến cao trào. Thân dưới đong đưa càng mạnh bạo, khốc liệt hơn.

Nhìn người dưới mắt đôi mắt nhắm hờ, bờ môi hổn hển đầy nước tình, khuôn mặt đỏ bừng mê người. Ta nắm lấy bàn tay anh, đặt lên bờ mông của mình. Trong khi anh nắn bóp thật chặt, ta càng ghì lấy cơ thể cường tráng, trắng tựa sứ thanh hoa kia. Nuốt trọn lấy anh một cách thô bạo, ngang ngược. Đắm chìm trong lửa dục, đung đưa rung lắc hai hòn ngọc dưới thân theo từng ra vào. Âm thanh dồn dập tràn ngập căn phòng.

- Nói em nghe, anh sướng đến mức nào?

Đem thân mình rút lên rồi thẳng đường đập sát xuống cự vật, đem phần hông hai cơ thể va chạm kịch liệt.

- Anh chưa từng sướng như vậy. Anh sẽ tra tấn em hết đêm nay.

Nói rồi anh dựng người lên, đem vật to lớn giữ trong tiểu huyệt ẩm ướt dựng lên, một đợt lại một đợt thúc vào hung bạo, hạ thân dùng lực cắm trọn vào nơi thủy kính sâu nhất. Tiếng rên rỉ vỡ thành từng mảnh từng mảnh. Cô gái nhỏ treo trên dương v*t to lớn của chàng trai, mất hồn hét lên chói tai. Cơ thể đỏ hồng rực mắt cùng cơ thể cao lớn cường tráng như chìm sâu vào đối phương, dâm mỹ động lòng người.

Ta xoay người ra phía trước, mông hướng về nơi nam căn đang ướt đẫm d*m thủy kia.

- Vào từ phía sau đi, kéo tóc em.

Chỉ có tiếng a! a!---ưm a---!!! Đáp lại trong khi gậy th*t thô nóng cắm đút xâm nhập từ phía sau, thân gậy không ngừng ma sát vách thịt mẫn cảm đến khác thường. Bỗng nhiên anh thả chậm động tác, một tay kéo lấy tóc ta kéo ra sau, tay còn lại vỗ phành phạch trên bờ mông căng tròn mẩy thịt, nam tính trong âm đ*o chặt chẽ xoay tròn, đè nghiến. Quy đầu cứ thế mà thúc sâu vào điểm gồ nho nhỏ. Ta như có một luồng điện lớn chạy dọc thân, oằn mình run rẩy, hạ thân càng co bóp mãnh liệt hơn như hòa tan đi mọi cảm giác, chỉ còn sự tê dại đến từng nhịp thở.

Anh biết mình đã tìm đúng chỗ, điều chỉnh tư thế, lần nữa bắt đầu cực lực cắm đút, những lần thọc vào đầu gậy đều chuẩn xác chạm tới điểm gồ kia. Những cơ bắp gợi cảm trên mông anh co lại chặt chẽ, mỗi một nhịp va chạm nặng nề đến chính anh cũng phải kêu lên đau đớn.

Trong sự điên cuồng của hai người, khiến cho cao trào dâng tới dồn dập, nhưng thật lâu vẫn không chịu ngừng. Bất chợt anh vòng tay nắm lấy tóc sau gáy ta giật mạnh, đem ta đến trước mặt, bá đạo ngậm liếm ra sức hôn mút, tay giữ lấy không cho người kia rời đi. Ta kia duỗi xuống dưới thân đè mông ta lại, hung hang ấn sát gậy th*t vào. Theo từng đợt co giật mãnh liệt, từ yết hầu anh phát ra một tràng rung động trầm đục, nam tính thục sâu tận cùng, không ngừng co giật bên trong, một luồng dịch nóng bỏng bắn nhanh vào tử cung.

Kích tích chậm rãi qua đi, đợi khoái cảm dần tan anh rút cục cũng rút ra khỏi cô. Nằm gục xuống trên cơ thể non mềm, thở ra dồn dập. Trước mắt là một mảnh hỗn loạn cùng cực, chất lỏng màu trắng dính sền sệt giữa hai thân thể ướt đẫm nước tình.

Nhìn cô gái nhỏ bị mình làm đến mất hồn mất vía, anh lại trườn trên thân thể đó, dịu dàng hôn cô, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên trán, lên mặt, lên môi cô.

- Em có thể thở khi đầu ta ở trên ngực em như thế này được không?

- Đó là cách duy nhất em muốn được hít thở.

Hai con người gần sát bên nhau, ôm trọn lấy cuộc đời người kia mà an lành đi vào giấc ngủ.

Những đánh thức kích tình sáng sớm bao giờ cũng là món món ăn thưởng vị mĩ dục tuyệt nhất. Đối với ta mà nói, anh chính là một liều tình dược. Mỗi một nụ hôn, mỗi một lần đụng chạm, thậm chí là cả giọng nói của anh, không lúc nào ham muốn ta có thể chối từ.

Sáng nay có bánh khoai tây nghiền hash browns, bánh mì paparoti thơm cà phê nóng hổi cùng trứng ốp. Dùng xong bữa sáng ta kéo anh tới bên chiếc ghế dài trong phòng khách. Nhìn sang khung vải vẽ tranh sơn dầu vẫn còn trắng tinh.

- Thomas, em muốn tặng anh một món quà. Để em vẽ anh được không?

- Vẽ anh?

- Uhm, anh cởi áo ra đi, được không, em vẽ anh một lần thôi.

Ta thấy biểu hiện sửng sốt của anh không khỏi mỉm cười, ôm cánh tay anh vào bộ ngực mềm mại, vừa cọ xát vừa năn nỉ: "Em muốn cất giữ anh bên cạnh."

Người ta tạc tượng những người đẹp đẽ hoàn mĩ như Voldemort, nhưng vì hắn ta xấu xa nên không ai làm việc đó. Còn ta, ta chỉ muốn mình ghi lại hình ảnh anh lúc này, tràn ngập yêu thương hiện tại. Anh cởi áo ra, đường cong cơ thể hoàn mĩ, những múi cơ săn chắc bóng bẩy xiết chặt vào nhau, tôn ra vẻ rắn rỏi phong sương, và chiếc sẹo sâu nơi bụng anh cũng hoàn toàn lộ ra. Bộ dáng vô cùng biếng nhác.

Nhưng trong mắt ta, và trong bức tranh ta vẽ lại khi đó anh lại như một vị thần đầy bí ẩn, đeo trên cổ chiếc mề đay màu vàng của Slytherin, một bức tranh sống động như hàng trăm màu mực cùng quyện lại trên đó, một vũ trụ màu sắc chồng lên nhau lớp lớp xoay vần như thiên hà trong màn đêm đen.

Ta hỏi mượn anh Cuốn sách Bóng tối, bên trong quả có nói về trướng khí nơi Luyện ngục. Ta đọc lớn dòng bên trong cho anh nghe cùng:

- Là trướng khí từ hơi thở của con rồng Ancalagon, nó là con rồng cổ xưa xuất, dẫn dắt đội quân rồng có cánh, lá chắn phòng ngự cuối cùng của Morgoth trong Cuộc chiến Thịnh Nộ. Chúa tể loài rồng, nó to hơn cả một hành tinh, và cú giẫm chân của nó có thể thổi bay những vì tinh tú.

- Vậy trướng khí ở làng Pootmore và Lasappear đều do con rồng đó tạo ra ư? Thomas đưa ra phỏng đoán của anh.

- Không đời nào, nó đang bị giam giữ tại Asgard bởi Odin, nó không thể theo hướng cầu Biforst để tới Trái Đất là Midgard được. Hơn nữa trướng khí ở Luyện ngục rộng lớn hơn rất nhiều. Một ngôi làng nhỏ như Pootmore thì Ancalagon nó bị sụt sịt mũi chắc. Theo phỏng đoán của em đã có kẻ sao chép lại lớp trướng khí này rồi phát tán chúng.

Ta đem bức tranh treo lên bức tường chính của căn phòng. Rồi mới quay lại nói chuyện với Thomas:

- Thomas, điều quan trọng nhất của chiến tranh là gì?

- Quân lực, ta có thể vận động mọi quân lực mạnh nhất trong tay mình. Anh nhìn ta khẳng định

- Đúng nhưng chưa đủ. Ta chậm rãi nói.

- Em nói ta nghe?

- Chiến tranh giữa những thế lực cần nhiều hơn thế. Trong đó sự độc quyền nắm mạng lưới thông tin tình báo cùng phát triển hệ thống liên lạc, giữ quyền tái phân phối hàng hóa của cải có thể lợi dụng từ sự tập trung hóa của Bộ Pháp Thuật.

- Ý em là cạnh tranh khiến cho Bộ pháp thuật phải lùi bước hòa hoãn.

- Còn hơn cả thế. Khi anh cho chính phủ vay bằng việc phát hành trái phiếu, có nghĩa là anh đang nắm khoản nợ của cả cộng đồng phù thủy. Những khoản nợ chéo liên quốc gia có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong chiến tranh. Mà thường sự hợp nhất khi bị một thế lực bên ngoài đe dọa hoặc bị một thế lực bên ngoài chinh phục. Proxy war: cuộc chiến do các thế lực thứ ba xúi bẩy. Các thế lực này không trực tiếp dùng vũ lực để chống nhau mà viện trợ vũ khí, trang bị, huấn luyện và cố vấn cho các phe trong nước hay trong khu vực chiến đấu đánh nhau thay cho họ. Còn họ đứng ngoài chỉ đạo, yểm trợ, cung cấp tin tức, lèo lái thông tin cùng dư luận quốc nội và quốc ngoại.

- Cách còn lại để các nhà cầm quyền giành được sự ủng hộ của quần chúng chính là xây dựng một ý thức hệ chung được chấp nhận cùng một tôn giáo nhằm biện minh cho chính quyền. Khi những tín ngưỡng siêu nhiên mang lấy những chức năng đó và trở nên thể chế hóa, chúng biến thành cái mà ta gọi tôn giáo. Ban cho con người đức tin. Ngoài việc biện chính cho sự chuyển giao của cải cho giới cầm quyền, các tôn giáo tạo nên ý thức hệ chung khiến ta giải quyết được vấn đề làm sao cho những cá nhân không có liên hệ gì với nhau có thể cùng chung sống, nghe lệnh trong khi lý trí họ bị che mờ bởi ánh sáng niềm tin.

- Những chính phủ ăn cướp thì ít được quần chúng ủng hộ và có nguy cơ bị lật đổ vì thường dân bị áp bức hoặc những thế lực mới nổi có khả năng thay thế kẻ cầm quyền. Những giới này hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, đem tỷ lệ cao hơn từ những vật phẩm ăn cướp được bởi chiến tranh để tái phân phối vào những công trình dân dụng.

- Thiểu số cầm quyền thì nên làm gì để được dân chúng ủng hộ mà bản thân giữ vững được vị thế của mình?

- Em nói ta nghe.

- Thứ nhất chính là vũ khí. Việc kiểm soát vũ khí tối tân chỉ nằm trong tay của thiểu số, Bộ pháp thuật nằm mơ cũng muốn làm được việc này, chuỗi cung ứng là huyết mạch của xã hội. Thứ hai, làm cho quần chúng hài lòng bằng cách phân phối lại hầu hết của cải thu được. Thứ ba, dùng sức mạnh để đảm bảo sự yên bình của người dân bằng cách duy trì trật tự cộng đồng và kiềm chế bạo lực. Đây là một ưu thế lớn – song chưa được hiểu đúng ở cả xã hội tập trung và phi tập trung. Cách cuối cùng là xây dựng khẩu hiệu chung cho ý thức hệ, phát tán rộng rãi nó trong cộng đồng. Vì những điều vĩ đại lớn lao hơn, vì một cộng đồng phù thủy hưng thịnh trở lại lần nữa...Bằng cái giá một ít thành viên của xã hội chết trên chiến trường như những chiến binh, toàn xã hội trở nên hữu hiệu hơn nhiều trong việc chinh phục các xã hội khác hay kháng cự trước những cuộc tấn công của kẻ thù. Lý tưởng quan trọng hơn lý lẽ. Anh hiểu chứ?

- Ta hiểu rồi. Vậy chiến thắng đến từ việc khiến kẻ thù phải ký hiệp ước trên lãnh thổ của chúng. Một hiệp ước hòa bình và đạt được sự an toàn lẫn lợi ích trong cộng đồng và chiến thắng của kẻ cầm quyền.

Thomas chìm vào suy tư của những lời nói từ ta. Ta cũng mong anh hiểu mà không lặp lại sai lầm của kiếp trước. Khi một con dã thú trực chờ cắn xé con mồi của mình, vậy thì trách nhiệm này sẽ thuộc về ai. Ngoài kẻ đã mang con mồi tới trước mặt con dã thú đó.

Ta rủ anh tới một nơi "bí mật" mà anh cũng rất vui vẻ đi cùng ta dù đang bị truy nã với cái đầu của mình lên tới 10000 galleons vàng. Bọn ta tới một cánh rừng tối, dừng lại trước một gốc cây cổ thụ có khắc hình một đàn ngựa tung vó, đặt tay lên con ngựa lớn nhất màu đỏ, đọc rì rầm câu chú ngữ:

- Ta Morningstar gọi đoàn xe kỵ sĩ Không Đầu ngay lập tức.

Trong đêm đen bùng lên một cơn cuồng phong dữ dội, mặt đất rung lên bần bật. Một đoàn ngựa với những kẻ cưỡi bên trên đó đều đang một tay ôm theo cái đầu của mình. Chúng kéo theo một chiếc xe ngựa lớn màu đen. Ngài Pattman, trưởng đoàn, vung tay một vòng để chào ta rồi nói:

- Khách quý, muốn tới đâu đây?

- Phòng làm việc của Ares.

Thomas nhìn ta kinh ngạc hỏi:

- Hóa ra những kỹ sĩ không đầu còn có dịch vụ vận chuyển riêng nữa sao, bọn chúng chỉ thích chơi polo hay hookey bằng cách đánh những chiếc đầu của chính mình chứ? Ta tưởng chỉ có xe đò Hiệp sĩ.

- Bọn họ chỉ phục vụ riêng cho những vị thần và á thần chứ không phục vụ phù thủy.

Bước lên xe, ngồi yên ngay ngắn dựa đầu vào ngực anh. Ừ phải dựa thôi vì tốc độ của đoàn xe này vô cùng kinh khủng, nó phóng vọt đi giữa không gian như thể một con tàu siêu tốc xé ánh sáng vụt qua. Tốc độ kinh hoàng đem da thịt bị ép chặt lại trước áp lực, như thể ném người ta vào chiếc nồi áp suất chuẩn bị nổ tung. Cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại trước một ngôi đền Hy Lạp rộng lớn. Nó rộng đến nỗi có tới hàng trăm cửa vào và hàng nghìn cột trụ san sát nhau, từ cửa chính phóng mắt đi không thấy tận cùng của hành lang.

- Khi em bước vào trong nếu có hành động kỳ cục anh đừng cản em lại nhé.

Thomas nhìn ta đầy nghi ngờ. Nhưng anh vẫn bước vào trong cùng ta. Bên trong là một không gian rộng lớn với bầu trời màu hồng rực lãng mạn treo hàng trăm đụn mây bẩy sắc. Bên dưới là những hàng ray chuyển động đưa hàng nghìn thùng hộp các tông lớn bé đưa tới đưa lui theo sự điều khiển của đoàn gia tinh có cánh. Trông hệt một nhà máy khổng lồ. Chưa hết bên trên đầu bọn họ là hàng trăm những cái lồng vàng tròn xoe chứa đầy những bức thư cứ tự động bay ra vào liên tục.

- Chào mừng đến với công ty bưu chính viễn thông lớn nhất Thế giới. Ta nháy mắt với Thomas.

Rồi chạy về phía người đàn ông cao lớn đứng đó. Ôm chầm lấy ổng rồi ríu rít gọi thưa:

- Lão Bông Mềm đã lâu không gặp?

Người đàn ông này vô cùng cao lớn, đường nét cơ thể vạm vỡ hơn bất kỳ một con người nào có thể đạt được tới độ hoàn mỹ và kích thước. Tóc ông dài xoăn màu đen, khuôn mặt mạnh mẽ, phóng khoáng, hàng lông mày kiếm kéo ngược lên trên như diều hâu săn mồi, và bộ râu ông thì được cắt tỉa chuẩn đến từng milimet. Một vị thần, Goddess of War – Ares.

- Haha Vảy Bắp, sao lại tới bệ xá bần hàn của ta thế này?

Nói rồi ông vẫy tay đem một giàn nhạc lớn đủ trống và guitar cùng bass, những con gia tinh chơi nhạc đinh đinh đang đang. Giai điệu cất lên khiến cả hai cơ thể bắt đầu nhảy múa.

- Dance off bro.

Những chuyển động nhẹ nhàng theo điệu nhạc dần nhanh hơn, dồn dập hơn, hai người chìm hẳn vào điệu nhạc đang nhảy múa theo từng bước chân họ. Ares còn xoay mình nhiều vòng trong không trung rồi xoạc chân thẳng xuống như một cậu bé biểu diễn màn hip hop của mình.

Ông ấy bắt từng chuyển động của ta mà đáp lại hoàn hảo, không bỏ qua một cái lắc hông dù là nhẹ nhất. Ta nhấc hông lên rồi lắc lư hệt một con lắc, đem cơ thể rung động đầy gợi cảm.

Hết bài nhạc rồi Thomas vẫn chưa hết ngạc nhiên, anh hỏi:

- Mấy người khi gặp nhau đều là như vậy?

- Ôi chàng trai trẻ, khi ngươi sống quá lâu thì chỉ có những điệu nhảy mới khiến trái tim ngươi hừng hực sức sống.

Ares nhìn Thomas rồi lại nhìn ta:

- Con chưa từng dẫn một nam nhân nào tới đây hết, thằng nhóc là ai? Ta thấy nó không ổn lắm đâu.

Không gian xung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận lạnh lẽo, ta cười cười hỉ hả với Ares:

- Anh ấy tên Thomas, là người con yêu.

Ta nói nhỏ vào tai Thomas:

- Ông ấy rất quý em. Năm xưa khi em bị đem ra xét xử tại hội đồng Thần giới, chính ông ấy cùng những vị thần và cả hội cựu thần đều đứng ra giúp đỡ em. Em mới được xử trắng án, có quan hệ rất tốt.

Nói rồi ta bước về phía Ares, khua khua trên tay bản vẽ mới nhất của súng quân sự sử dụng đạn nén năng lượng, khẩu súng này cho phép bắn ra những làn đạn phép thuật với uy lực kinh người và chiến thắng đũa phép trong tính liên tục nhả đạn của động cơ. Ares mắt sáng lên mà cố chụp lấy:

- Ôi ngươi xem, bao nhiêu năm cũng không chịu đưa ra. Ta thì giờ đã thành lão giao hàng đưa thư rồi.

- Người nói xem người phải đổi lấy cái gì để có bản vẽ này đây? Con gì khẩu súng này không giết được, có nghĩa là nó bất tử. Kẻ thù của bạn sẽ nằm bẹp xuống đất, cầu nguyện tất cả các loại Chúa trước khi toi đời. Bắn một phát, nước sẽ rẽ ra cho bạn di chuyển như quyền năng của Mose. Bắn một phát đạn vào kẻ chỉ huy, sóng xung kích khi viên đạn bay sẽ quét sạch bọn còn lại. Đủ để gây ra một cơn địa chấn trên Trái đất. Đủ để thay thế pháo chính trên thiết giáp hạm nguyên tử lớp Kirov. Như vụ thử bom hạt nhân Trinity. Biến cả quả núi thành hòn đá lớn. Sao ngài thấy vụ giao dịch này có được không hả?

- Nhanh nhanh mau đưa cho ta. Ares nhìn tấm giấy khuôn mặt thèm thuồng thấy rõ, hiển nhiên là dòng máu trong ông vẫn luôn chảy một cách mãnh liệt, dù ông không gọi tên chiến tranh thì chiến tranh vẫn sẽ gọi tên ông.

- Gượm đã, bình tĩnh, đổi lại ông phải giúp đỡ con, là nhà cung cấp độc quyền vũ khí cùng cho phép con sử dụng mạng lưới viễn thông của mình. Con chưa nói về sự "bất thường" của thế giới rồi nhỉ, chiến tranh, đói nghèo, bệnh dịch, thiên tai...chúng đang phát tán nhanh chóng trên toàn thế giới. Đây không phải là việc tự nhiên, đó là do một tổ chức gây ra. Đứng sau là Chton. Chúng đang thâm nhập vào cốt lõi của một quốc gia bằng nhiều thân phận: thương gia, quốc sư, tể tướng, cho vay nặng lãi bằng hệ thống ngân hàng và thao túng lịch sử từ trong bóng tối.

Nói rồi ta vung tay để hiện ra bức tranh Tứ kỵ sĩ đang đáp xuống từ trên bầu trời:

- Ác quỷ tới từ bên trên chứ không phải dưới mặt đất. Con có lý do để khẳng định sớm thôi, chúng sẽ muốn mở ra cánh cổng Orath để mở cửa cho Chthon tới thế giới này.

- Ta sẽ sớm họp bàn cùng các vị thần khác, ta biết con đang chờ đợi điều gì. Nhưng việc này rất nguy hiểm, một cuộc chiến xảy ra dù là ở đâu cũng sẽ đánh mất sự cân bằng của cả 3 cõi. Ta sẽ liên lạc với Hades và Sullivan, ta không muốn lại phải đứng trước tòa xin xỏ cho con lần nữa đâu.

- Người chiến đấu với ma quỷ, đương nhiên phải cẩn thận biến thành ma quỷ trong cuộc chiến. Khi ngươi nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn vào ngươi.

Ta đáp giọng chắc nịch, Ares và ta vì sao lại thân thiết, còn không phải quá rõ ràng hay sao, chúng ta đều là những kẻ cuồng chiến. Dù bất kỳ kẻ cuồng chiến nào cũng nhận rằng họ yêu hòa bình nhưng để đạt được hòa bình họ sẽ chiến đấu tới tận khi về với Valhalla.
Bình Luận (0)
Comment