[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 42

Tôi từng trải qua chuyện như vậy, nhưng có khác nhau vì ở trong phòng và ngoài phòng.

Năm đó, lúc đứa em trai thứ nhất sinh ra, tôi bị cha gọi đến ngoài cửa phòng sinh, cùng bọn họ chờ đợi thành viên mới này sinh ra, sau mười mấy giờ và tiếng kêu ngày càng bén nhọn của mẹ, đứa em trai thứ nhất của tôi – Milluki sinh ra, một đứa trẻ toàn thân đỏ hồng nhiều nếp nhăn được hộ sĩ bế ra, cha và ông nội sau khi nhìn thoáng qua liền có chút tiếc hận tóc đứa trẻ này không phải màu hồng mà gia chủ nên có, sau đó cha đi vào thăm mẹ, người khác đều tự tán đi.

Tôi cũng nhìn thoáng qua đứa em trai này, giống con khỉ, đây là ấn tượng duy nhất của tôi.

Hôm nay, tôi lại lần nữa gặp chuyện như vậy, bởi vì cô ấy sắp sinh.

Sau khi tiêu diệt vương, bắt đầu cuộc sống mới, mặc dù tôi vẫn luôn đọc các quyển sách về cách bảo vệ sức khoẻ cho phụ nữ có thai, ẩm thực, cuộc sống, cảm xúc vân vân, nhưng tôi vẫn chưa tìm được cuốn nào nói về cách sinh sản của phụ nữ có thai, về chuyện người chồng nên làm gì khi vợ đang sinh, cho nên bây giờ tôi nên làm thế nào? Còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã phải bồi cô ấy vào phòng giải phẫu.

“Ưm……”

Biểu tình của cô ấy rất thống khổ, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan trên mặt nhăn lại, mồ hôi ướt đẫm tóc, nhưng cô ấy không thét chói tai giống mẹ, chỉ gắt gao mím môi, hoặc là ở lúc vô cùng đau đớn phát ra tiếng rên rỉ nhợt nhạt, hai tay nắm chặt đệm giường dưới thân, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tình cảnh như vậy làm cho tôi nóng nảy muốn đi giết cái tên thầy thuốc đang liều mạng hét dùng sức kia, cái tên thầy thuốc ngay từ đầu vẫn luôn nói mà không làm gì cả, nhưng lý trí nói cho tôi biết không thể giết chết, tuy rằng tên thầy thuốc kia thoạt nhìn vô dụng, nhưng cô ấy vẫn cần thầy thuốc, tôi chỉ có thể gỡ các ngón tay đang nắm chặt đệm giường rồi ôm chặt lấy bàn tay ấy…… Tôi muốn đau cùng với cô ấy.

“Ill……” Đợt bụng sinh vừa mới đi qua, cô ấy có chút suy yếu, tái nhợt nhìn tôi mỉm cười “Sẽ làm anh đau mất.”

“……” Tôi không trả lời, chỉ nắm chặt tay cô ấy.

“Ưm……” Một đợt đau bụng sinh khác đánh úp lại, cô ấy rốt cuộc không cố kỵ đến tay của tôi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay tôi…… Chỉ có chút đau đớn mà thôi…… còn nhẹ hơn cơn đau mà cô ấy đang phải chịu hơn một trăm lần.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật vô dụng, chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy, không thể chia sẻ đau cho cô ấy

“Này, lần trước có phụ nữ sinh sản thét lớn tiếng như vậy, luôn miệng mắng chồng, sao cô này lại không thét?”

“Đúng vậy, lần trước cô ấy mắng cực kỳ hung, tựa hồ sinh cũng rất nhanh, nhưng cô này……”

Tôi nhìn phía phát ra tiếng, là hai người từ lúc tiến vào đến bây giờ vẫn chỉ đứng ở bên kia dựa vào tường, tuy rằng không biết họ có ích lợi gì [ lạnh hạ: Đó là thầy thuốc thực tập!], nhưng hình như họ không nói dối. Năm ấy, lúc mẹ sinh Milluki quả thật thét rất lớn tiếng, tôi còn nghĩ đó là tính cách mẹ thích thế, nhưng nếu đúng như lời hai người này nói……

Lại một đợt đau bụng sinh đi qua, cô ấy đã bắt đầu ho, hai mắt khép hờ.

“Mắng anh, sẽ dễ chịu hơn phải không?”

Tôi cúi xuống nói bên tai cô ấy, tôi xác định tôi nói vô cùng nghiêm túc, nhưng hai mắt đang khép hờ kia lại đột nhiên mở, trong đôi mắt trong suốt hơi dại ra, rồi sau đó…… Bỗng nhiên có chút vô lực nở nụ cười.

“Ill, anh sẽ hại em không sinh được.”

Ngữ khí của cô ấy có nồng đậm ý làm nũng, nhưng tôi lại hiểu ra, thì ra mắng anh sẽ không dễ chịu hơn.

“Nhưng…… A!”

Lời muốn nói bị đau đớn đánh gãy, cô ấy không ngừng hít sâu, nước mắt lại từ vành mắt chảy xuống.

“Rất đau?”

Tôi lau đi nước mắt của cô ấy, cô rất ít khóc, vẫn luôn kiên cường sáng sủa, nhưng lại vì đau đớn vì sinh…… Về sau tuyệt đối không cho cô ấy sinh con nữa, nếu sớm biết thống khổ thế này thì đã không……

“Không phải” cô ấy thừa dịp lúc đau đớn thoáng giảm bớt, mở miệng “Chỉ là cảm thấy…… rất hạnh phúc!”

Hạnh phúc sao? Nhìn cô ấy lại lần nữa giãy dụa trong thống khổ, tôi bỗng nhiên cảm thấy, thì ra cái gì cũng không thể làm, thật sự rất vô lực!

Rốt cục, như một thế kỷ trôi qua, song bào thai tôi sớm đã gặp kia rốt cục xuất thế, nhóm hộ sĩ bắt đầu xử lý tình huống của hai đứa, còn tôi vẫn ở cạnh cô ấy, đã sớm gặp qua con, bọn chúng nhìn qua cũng rất khỏe mạnh, hơn nữa sinh bọn họ ra làm cho cô ấy……

“Phách! Phách!” Hai tiếng vang thanh thúy.

“Oe!”

Bọn họ đang làm cái gì?! Vì sao đánh con tôi? Tuy rằng tôi không hài lòng bọn họ sinh ra khiến cô ấy đau, nhưng con tôi…… Chỉ có tôi mới có thể bắt nạt!

Không phóng thích sát khí, tôi chỉ là đoạt đi hai đứa trẻ đang khóc lớn trong tay hai hộ sĩ kia, rồi sau đó nhìn mọi người trong phòng phẫu thuật, thầy thuốc hình như còn muốn nói cái gì, nhưng sau khi bị tôi nhìn, liền lảo đảo lùi ra sau mấy bước, cuối cùng…… té xỉu.

Bọn họ quá yếu, chỉ là một cái ánh mắt nho nhỏ, thế nhưng tất cả đều té xỉu, mà hai đứa con tôi ôm vẫn đang oa oa khóc lớn, này…… nên dỗ thế nào?

“…… Không khóc.” giọng điệu có điểm cứng ngắc.

“Oa!” Tiếng khóc vẫn tiếp tục.

“Có thể…… Đừng khóc sao?” giọng điệu dỗ người cực kỳ thất bại.

“Oa!” Tiếng khóc vẫn tiếp tục như cũ.

“Bọn họ…… vẫn còn khóc.”

Cuối cùng tôi buông tha, thầy thuốc hộ sĩ tất cả đều té xỉu, tuy rằng không muốn quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, nhưng…… Tôi nhíu mày, ôm đứa trẻ đến bên cạnh cô ấy, không rõ, hai đứa trẻ rõ ràng rất thông minh nhu thuận vì sao không nghe lời hắn?

“Vì sao?” Tôi hỏi đầy nghi vấn.

“Hai đứa……” cô ấy mở mỏi mệt hai mắt, tràn đầy yêu thương nhìn bọn nhỏ trong lòng tôi “Hai đứa chỉ là không rõ, vì sao nhóm hộ sĩ lại đánh mình.”

“Vì sao?” Tôi cũng rất ngạc nhiên, vì sao hộ sĩ lại đánh bọn nhỏ?

“Chính là bởi vì đứa trẻ vừa sinh hạ nhất định phải khóc!” cô ấy cười ấm áp mà suy yếu “Nhưng, Ill quả nhiên rất đáng yêu, nhất là vừa rồi…… lúc nhíu mày cùng hoang mang……”

“Vì……”

Cô ấy rốt cục chống lại không được mỏi mệt mà nặng nề ngủ, mà tựa hồ cô ấy đã thông qua truyền âm thuật nói cho bọn nhỏ, nên chúng rốt cục ngừng khóc, cũng nhắm mắt lại ngủ rồi, tôi có chút ngơ ngác nhìn gương mặt ngủ trầm tĩnh của cô ấy, vấn đề vì sao đứa trẻ vừa sinh hạ nhất định phải khóc bỗng không còn quan trọng, tôi chỉ biết, giờ khắc này, thật tốt.

Nhưng…… Nhìn hai đứa trẻ đỏ hồng nhiều nếp nhăn, chúng…… Bộ dạng không giống tôi cho lắm, tôi có chút kỳ quái, sau khi nghiêm túc tự hỏi nghiên cứu một giờ, tôi vẫn chỉ có một kết luận:

Chúng quả nhiên giống khỉ!
Bình Luận (0)
Comment