[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Chương 21

Lúc trước sau khi xuyên qua năm trăm năm đến thời đại Chiến quốc, trong lòng Aoko kỳ thật vẫn nghĩ đến chuyện ngọc tứ hồn, thậm chí còn muốn đoạt lại nó, nhưng nghe nói ngọc tứ hồn đang ở trong tay Kagome, mà người dân làng và Kaede bà bà thậm chí cả Inuyasha đều bảo vệ Kagome rất chặt, nàng biết sẽ không dễ dàng xuống tay. Nếu không rất dễ gây ra hiểu lầm, đến lúc đó không phải một hai câu nói là có thể giải thích rõ ràng.

Aoko quyết định từ từ sẽ nghĩ cách, chỉ là nàng không ngờ được, ngọc tứ hồn lại bị Kagome dùng một mũi tên bắn nát !

Ngọc tứ hồn tỏa ra khắp nơi, bằng vào sức mạnh của một mình nàng thì không thể nào tìm hết được, mà thật ra nàng cũng chả cảm thấy gấp gáp.

Naraku xuất hiện thật sự là một chuyện xấu, nhưng cũng xúc tiến cho mọi việc phát triển, ngọc tứ hồn có thể ngưng tụ càng ngày càng nhiều.

Aoko đang đợi, nàng một mực chờ đợi một thời cơ thỏa đáng. Chờ sau khi ngọc tứ hồn hoàn toàn ngưng tụ, nàng sẽ đoạt lại nó !

Cho nên vừa rồi Kagome gọi điện tới, nói rằng một trong những mảnh ngọc cuối cùng trước khi Inuyasha vừa phát hiện ra thì đã bị Naraku cướp đi, ngọc tứ hồn sắp ngưng tụ rồi, nàng biết điều này.

Thời cơ tới rồi!

Đêm đó có một bưu kiện được gửi từ Trung Quốc tới nhà Aoko, Aoko tự mình ký nhận. Bên trong ngoài đồ vật còn có một tờ giấy : đồ vật này có thể tặng cho cô, cô cũng có thể làm việc cô muốn làm, nhưng đừng để mất nhiều hơn được.

Mất nhiều hơn được… Hừ, đối với tôi mà nói thứ này vốn đã không tồn tại.

Ngày hôm sau, Kagome vừa trở về từ thời đại Chiến quốc đã mang theo mẹ tới nhà Shiina làm khách, chủ yếu là thăm bệnh Aoko. Hai người ngồi quanh chiếc bàn gỗ màu trắng uống trà trong sân, điểm tâm mẹ Kagome làm được đầu bếp bày lên đĩa thật đẹp , dùng cùng trà bánh.

“Tiền bối, mấy ngày trước em có gặp được Kikyou, nàng không sao cả, chỉ có điều thân thể bị chướng khí của Naraku ăn mòn rất nhiều. Sau đó chúng ta tới mộ của Inu no Taisho tìm những mảnh ngọc cuối cùng, Naraku ở đó bị tiễn của Kikyou bắn trọng thương, lát sau vì muốn dụ nàng ra mặt đã làm rất nhiều chuyện xấu, còn lợi dụng em trai của Sango, đến bây giờ tâm tình Sango còn rất tệ, thật sự là rất quá đáng !”

“Còn Kikyou thì sao ?”

“Kikyou nàng…linh lực đã khôi phục lại nhiều, thoạt nhìn tinh thần cũng tốt lắm. Ừ, hẳn là bây giờ tốt lắm.”

Aoko vuốt ve ly trà tinh xảo: “Vậy còn em ?”

“Em ?” Kagome lập tức sửng sốt, cười khổ một tiếng “ Có thể thế nào chứ, chỉ hét với hắn “ngồi xuống” nhiều hơn bình thường, tức giận với hắn, sau đó vụng trộm chạy về đây.” Nói xong bất giác cảm thấy nhức đầu “Thôi, mà cũng thật lạ, vì sao gần đây chỉ cần em không vui thì đều muốn chạy đến nơi này của tiền bối vậy !”

“Có thể là bởi vì tin tưởng.” Khóe môi Aoko giương lên “ Ở trường học tôi là tiền bối của em, khi xuyên qua thời đại Chiến quốc chỉ có hai người chúng ta, cho nên em bất giác sinh ra một chút ỷ lại vào tôi, đúng chứ ?”

Kagome lặng yên nhìn nàng : “Tiền bối phân tích rất đúng, cho tới bây giờ em cũng chưa nghĩ tới điều này.”

“Kỳ thật, em không cần để ý quá mức tới chuyện Kikyou.” Aoko thản nhiên nói “Dù sao nàng cũng chỉ là một người đã chết, kết cục của nàng chỉ có một, đó là trở về lòng đất, cho nên thừa dịp còn ở trên đời tùy hứng một chút. Người phải đối mặt với sự lựa chọn cuối cùng, lại chính là em – Higurashi Kagome.”

“Em ? Em không hiểu ý của tiền bối.”

Lúc đó Aoko không nói cho Kagome, nàng và Inuyasha thủy chung vẫn là người của hai thời đại khác nhau, bây giờ có thể ở bên nhau là do sự tồn tại của giếng ăn xương. Nhưng sẽ có một ngày giếng ăn xương không còn đủ năng lực để duy trì cho nàng đi tới đi lui giữa thế giới nữa.

Ở lại thời đại Chiến quốc cùng người mình yêu hay là trở về với người thân năm trăm năm sau, em sẽ chọn bên nào ?

Hỏi người khác, không bằng hãy hỏi chính em.

Sau khi Kagome trở về thời đại Chiến quốc, Aoko để quản gia tới trường xin nghỉ học tạm thời cho mình, sau đó cũng theo sát phía sau. Khoảnh khắc nàng nhảy vào giếng ăn xương, bên tai dường như vang lên tiếng rít gào của Shimizu Masaki : Shiina Aoko, nghỉ học vào cái thời điểm mấu chốt như vậy, lão nương muốn làm thịt chị !!!

Ách, bây giờ nàng cũng không quản được nhiều như vậy, cùng lắm thì lúc trở về để nàng mắng một chút là được.

Sau khi tới thôn của Kaede bà bà, nàng cũng không ghé vào chào hỏi, mà trực tiếp đi tới vùng đất vĩnh hằng sau thôn trừ yêu sư.

Quả nhiên…

Aoko nhìn thấy cảnh tượng trong vùng đất vĩnh hằng, ánh mắt lộ rõ sự phức tạp. Trên cây hoa anh đào cổ thụ chỉ còn lại lác đác vài đóa hoa, thân cây cũng trở nên khô vàng, cỏ xanh đầy đất bây giờ đã héo rũ toàn bộ. Hồ nước trong suốt cũng cạn dần, hình như sắp sửa lộ ra đáy hồ.

Vùng đất vĩnh hằng sắp biến mất.

Thứ duy nhất chứng minh nàng đã từng tới thế giới này, nơi nàng và Sesshomaru đã quen biết rồi yêu nhau, không ngờ nó sắp biến mất. Trách không được, trách không được lần trước Sesshomaru lại nhắc nhở nàng đừng tùy tiện trở về thời đại Chiến quốc, thì ra là có ý này.

Sesshomaru cũng biết, nàng sẽ đau lòng.

Tất cả đều bắt đầu từ nơi này.

Aoko thở dài một tiếng thật sâu, vừa định rời đi lại cảm nhận được một hơi thở khác, bước chân vội vàng chạy tới một con đường – con đường thông đến thôn trừ yêu sư.

Thôn trừ yêu đã sớm biến thành một đống đổ nát, mặt đất đều là mồ chôn người chết, một thiếu niên nho nhỏ quỳ gối trước một ngôi mộ không có tên, nhìn chân hương đang thiêu đốt, không biết đang nghĩ gì. Aoko nhìn mảnh ngọc tứ hồn đang phát sáng sau lưng hắn, nàng trầm mặc.

Thiếu niên hình như cảm giác được điều gì, vội vàng cầm vũ khí xoay người lại, lập tức sửng sốt : “Aoko…tiểu thư.”

Aoko gật đầu với hắn : “Đến tưởng niệm người thân ? Trí nhớ của ngươi đã hồi phục rồi.”

Kohaku cúi đầu không nói.

“Vì sao không đến gặp tỷ tỷ ngươi ?”

Trả lời nàng vẫn là sự trầm mặc.

Aoko thở dài một tiếng : “Nếu không thì đi cùng ta một đoạn đi, phong cảnh gần thôn trừ yêu sư cũng đẹp lắm.”

Kohaku ngạc nhiên : “Aoko tiểu thư làm sao mà biết được?”

“Bởi vì trước đây ta cũng ở nơi này.” Aoko nhìn thấy vẻ mặt hắn có chút khẩn trương.

“Không cần câu nệ như vậy, cứ coi ta như là một người bạn bình thường của ngươi là được. Ta đã rất lâu không quay trở lại đây, còn muốn mời ngươi dẫn đường cho ta một lát, có thể chứ ?”

“Vâng !”

Kohaku đi phía trước, Aoko đi phía sau, dọc đường hai người đều chậm rãi vừa tản bộ vừa trò chuyện. Mỗi khi đến một chỗ nào đó, Kohaku liền dừng lại ở đó nói một vài chuyện nhỏ về hắn và Sango. Mãi cho đến bờ sông, Kohaku mới để nàng nghỉ ngơi ở đây một chút, còn mình thì lại chạy vào sâu trong rừng cây.

Không bao lâu sau, thiếu niên chạy trở về, trên tay cầm một bó hoa bách hợp trắng noãn, đưa cho Aoko.

Nàng ngạc nhiên cầm lấy : “Cho ta ?”

“Vâng !” Kohaku gật đầu :”Trước kia ta cũng từng tặng tỷ tỷ một bó hoa giống vậy, hình như nàng rất thích, cho nên cũng muốn tặng Aoko tiểu thư một thứ tương tự .”

Aoko mỉm cười : “Cám ơn ngươi Kohaku, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người tặng ta hoa bách hợp.”

Kohaku thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Cơm trưa cũng là do Kohaku giải quyết, thiếu niên thuần thục nhảy xuống sông bắt hai con cá, nướng thật chín rồi mới đưa cho nàng ăn. Kohaku yên lặng ăn xong cá, đột nhiên thấp giọng nói : “Aoko tiểu thư, cám ơn người hôm nay đã cùng ta nhớ lại những chuyện trước kia. Bởi vì ta, rất nhiều đã chết, cho nên dù phải trả giá bằng tính mạng, ta cũng muốn giết bằng được Naraku. Ta không biết mình có thể làm được hay không, cũng không biết bản thân có thể tiếp tục sống hay không, cho nên ta…”

Không thể quay trở về bên cạnh tỷ tỷ, tiếp tục làm tổn thương nàng.

Một đứa bé, nó chỉ là một đứa bé mà thôi, tay Aoko bất giác run lên, rốt cuộc ngọc tứ hồn đã gây nên biết bao nhiêu bi kịch. Tỷ tỷ, chúng ta còn có thể chuộc tội được sao ?

“Aoko tiểu thư, chúng ta tới chỗ này thôi.”

Aoko đi xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, tới một chỗ hoa bách hợp nở rộ khắp nơi. Ánh mặt trời ấm áp, ong bướm nhẹ nhàng bay lượn, mùi cỏ xanh thanh đạm hòa quyện cùng hương bách hợp. Nơi này đẹp không thua kém gì vùng đất vĩnh hằng.

Kohaku hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn nơi này, thì thào nói : “Thật muốn cùng Sango tỷ tỷ ngắm nhìn nơi này.” Hắn xoay người vái chào Aoko một cái thật sâu “Hẹn gặp lại Aoko tiểu thư, nếu người gặp tỷ tỷ của ta xin hãy thay ta hỏi thăm nàng một câu.”

“Được…”

Lúc sau Kohaku đi rồi, Aoko tiếp tục ngồi ở bờ sông nhìn đàn cá chơi đùa, cho đến khi thấy được Sango chạy đến trước mặt. Nàng gật đầu với Sango, ý bảo nàng lại đây, sau đó cầm bó hoa bách hợp vẫn nằm trong lòng đặt vào tay nàng : “Kohaku, rất nhớ cô.”

Tiếng bước chân xa dần, chỉ để lại nữ trừ yêu sư một mình hoài niệm.

Khi Aoko đi tới rừng cây, đã nhìn thấy Sesshomaru đang đứng cách đó không xa, trong tay hắn cầm một bó hoa bách hợp. Bộ kimono màu trắng tinh xảo, giày màu đen mã não, túm lông trắng muốt chạy dọc từ vai xuống thắt lưng, giờ phút này hắn đang tựa vào thân cây nhìn nàng. Sau khi tới thời đại Chiến quốc nàng không hề che dấu hơi thở, chính là muốn chờ Sesshomaru tìm đến. Người này cũng thật là, không tìm nàng ngay lập tức, ngược lại còn lặng yên đi theo sau nàng và Kohaku cả ngày.

Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn người kia : “Thật ngây thơ, học người ta theo dõi.”

Sesshomaru hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi qua đẩy nhẹ bó hoa vào lòng nàng, kéo tay nàng, còn bỏ thêm một câu : “Thứ tiểu quỷ kia tặng không tính, dù sao sớm hay muộn ta cũng sẽ giết hắn !”

“Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người tặng cho ta hoa bách hợp.”

Aoko đang cầm hoa bỗng bật cười, hắn để ý những lời này. Cúi đầu ngửi mùi hoa thơm nhè nhẹ, thì ra Sesshomaru cũng có một mặt đáng yêu như vậy.

“Phải phải, chẳng qua cho dù có giết người, Kohaku cũng chưa làm qua việc gì quá sai trái.”

Đi một đoạn không xa, nàng đã thấy Jaken đang dắt Ah-un chờ ở đó, bên cạnh là Rin đang vui vẻ ca hát. Jaken lập tức cung kính cúi đầu : “Sesshomaru đại nhân, Aoko đại nhân!”

Rin quay đầu lại vui vẻ nhìn bọn họ: “A, Sesshomaru đại nhân, Aoko đại nhân, hoan nghênh hai người trở về.”

Sesshomaru kéo Aoko đi về phía trước : “Đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment