[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Chương 39

Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên Aoko bước ra khỏi phòng ở, đứng trên hành lang trống trải, nàng ngoảnh đầu nhìn lại.

Bầu trời tăm tối, tầng mây trên cao lộ ra sắc máu.

Trên cao không biết vì sao luôn vang lên từng đợt tiếng động rất lớn, xung quanh đều là áp lực không khí. Đó là sự phẫn nộ của đại yêu quái, là âm thanh do hắn không ngừng dùng thân thể của mình va chạm vào kết giới. Từng tiếng một vang lên, chấn động trời đất, từng tiếng một vang lên, đánh vào lòng nàng.

Aoko đưa tay bám vào hành lang, tay kia thì mờ mịt hướng về phía bầu trời, nhưng nàng chỉ có thể chạm đến không khí lạnh như băng, gần như vậy nhưng lại xa đến thế.

Sesshomaru…Chàng ở đó, phải không…

Va chạm mạnh như vậy, nhất định rất đau.

“Này…Aoko, trở về thôi, cô không thấy mệt sao ?” Xà Cốt do dự kéo kéo góc áo nàng, nhìn thấy nàng vẫn duy trì tư thế ấy nửa ngày : “Cứ đứng thế mệt lắm.”

Trầm mặc.

Thật lâu sau mới truyền đến giọng nói run rẩy của Aoko : “Chàng đến đây khi nào…”

Ánh mắt Xà Cốt lập lòe một lúc, hắn mới trả lời : “Bọn họ nửa tháng trước đã tìm tới đây, nhưng bị kết giới của điện hạ ngăn ở bên ngoài, tên Inuyasha và Sesshomaru kia đã dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể phá nổi kết giới đó, Sesshomaru tức quá hóa giận, biến trở về nguyên hình, không ngừng đâm sầm vào kết giới, đã giằng co hơn năm ngày rồi..Aoko, cô yên tâm đi, tên yêu quái Sesshomaru kia không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy đâu.”

Xà Cốt vừa dứt lời, đã thấy Aoko đột nhiên động đậy, chân vừa nhấc lên đã chạy ra bên ngoài. Hắn thấy dáng chạy lảo đảo của nàng thì hoảng sợ, vội vàng đuổi theo : “Aoko cô đừng chạy loạn, thân thể cô không chịu nổi đâu, hơn nữa cô cũng không thể tìm thấy hắn, Aoko !”

Quả nhiên, giây lát sau nàng đã bị Kaguya vừa rời đi chạy tới giữ chặt rồi ôm vào ngực.

“Buông ra! Ngươi buông ta ra —— “

Aoko ra sức giãy dụa, tay đấm chân đá, bàn tay mạnh mẽ vung ra ngoài !

“Ba —— “

Một tiếng tát vang dội vang lên, Kaguya bị đánh thì hơi sửng sốt, nhất thời buông lỏng tay giữ Aoko ra. Aoko lui về phía sau hai bước, hai mắt đỏ lên trừng mắt : “Ta hận ngươi —— “

Kaguya kinh ngạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy cái tát này không thể sánh bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng hắn.

Còn Aoko sau khi nói xong câu kia, cả người đột nhiên co rút lại, ngã gục xuống đất, may mắn được Ác Cốt đuổi tới đỡ được, cũng không thèm nhìn Kaguya, lập tức đưa nàng trở về phòng.

Thụy Cốt kiểm tra cẩn thận cho Aoko một lần, chờ tất cả mọi người đến đông đủ mới nói : “Thân thể Aoko tiểu thư rất suy yếu, lúc trước ta đã nói qua, cho nên…xin đừng…tạo cho cô ấy bất cứ kích thích tinh thần nào nữa, nếu không, cô ấy sẽ chỉ chết nhanh hơn. Nhất là ngài, điện hạ, bây giờ là thời kì vô cùng nguy hiểm, xin đừng nói với Aoko tiểu thư bất kì điều gì kích thích cô ấy.”

Lời Thụy Cốt vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Kaguya.

Đội bốn người từng người một rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Ác Cốt đứng dựa vào khung cửa. Cuối cùng Ác Cốt cũng đứng lên, lúc xoay người rời đi có để lại một câu.

“Rốt cuộc ngài định làm thế nào với muội ấy ? Cứ như vậy là tốt sao, nhìn muội ấy ngày một yếu đi, điện hạ.”

Lần này Aoko cũng không mê man nhiều ngày, nhưng sức khỏe cũng chẳng tốt hơn chút nào, cả người mệt mỏi khiến nàng chỉ có thể mở mắt nhìn trần nhà chằm chằm, giống như một con rối gỗ không có tình cảm.

“Aoko…”

Kaguya khó nhọc mở miệng, lại bị giọng nói trống rỗng của Aoko đánh gãy.

“Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện…”

Giọng nói khô khốc của Kaguya vang lên : “Nàng…chán ghét ta như vậy sao…”

Aoko không trả lời, chỉ thẳng thắn chậm rãi nói : “Có phải ta chưa nói cho ngươi, vì sao cơ thể của ta lại suy yếu nhanh như vậy.” Nàng gian nan quay đầu, nhìn người kia : “Bởi vì thứ các ngươi không nhìn thấy, là hồn phách rách nát của ta, ta không sống được bao lâu nữa, ngay cả đứa bé này ta cũng không biết mình có thể sinh nó ra hay không…”

Đáy mắt Kaguya hiện lên một tia đau đớn : “Ta không biết…”

“Chính bởi vì ngươi không biết, cho nên ta không thể hận ngươi, ta nghĩ rằng sau khi ngươi phát hiện ra cơ thể của ta suy yếu sẽ thả ta đi. Ta nghĩ rằng…ta nghĩ rằng ngươi vẫn là người lúc trước, Kaguya điện hạ tâm địa thiện lương kia, sẽ không làm loại chuyện này. Thì ra, ngươi cũng thay đổi.”

“Cầu xin ngươi, để ta đi đi, thả ta đi. Ngươi có biết đời này ta đã đau khổ nhiều thế nào không, ta và hắn đã trải qua bao nhiêu khổ sở ? Chúng ta bị tra tấn lâu như vậy, vượt qua nhiều khó khăn như vậy, vất vả lắm mới được ở bên nhau. Ta đã không còn bao nhiêu thời gian để sống, nếu không có hắn ta càng không thể sống tiếp được. Ta chỉ muốn ở bên hắn, ở bên Sesshomaru mà thôi, việc này cũng không thể sao…”

Kaguya siết chặt hai tay : “Rõ ràng…Người gặp được nàng trước là ta. Người định hôn ước với nàng trước cũng là ta.”

“Tình yêu, sao có thể phân biệt thứ tự đến trước đến sau, người ta yêu là hắn, là Sesshomaru, chưa bao giờ là ngươi…”

Không gian im lặng.

Aoko đột nhiên hỏi: “Kaguya, đối với ngươi mà nói, rốt cuộc cái gì gọi là quá khứ, cái gì gọi là hiện tại, cái gì gọi là tương lai ?”

Kaguya chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.

“Chính ngươi cũng không biết, phải không ?” Hai mắt Aoko ưu thương nhìn hắn : “Bởi vì ngươi vốn dĩ không ý thức được, ngươi đã không còn là Kaguya. Kaguya đã là con người của quá khứ, còn ngươi của hiện tại và tương lai tên là Kougen Terunosuke.”

“Aoko, Kaguya, đều đã trở thành lịch sử trong thời đại Chiến quốc này, cho dù được nhớ đến hay bị lãng quên, cũng không thể nào kéo dài được nữa. Cho nên từ trước đến nay ta chưa bao giờ muốn là Aoko của trước kia, ta là Shiina Aoko. Đã có thân phận mới cuộc sống mới, vì sao phải níu kéo quá khứ. Dừng ở đây đi, Kougen…”

Kaguya lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên cúi người xuống ôm nàng đứng dậy, bước ra bên ngoài.

“Ngươi làm gì?!”

Giọng nói lạnh nhạt của Kaguya vang lên : “Không phải nàng nói muốn gặp hắn sao, ta để nàng đi gặp hắn. Nhưng Aoko, ta sẽ không thả nàng đi, cho dù chết, nàng cũng chỉ có thể chết bên cạnh ta.”



Kagome khẩn trương túm lấy cánh tay Inuyasha, sốt ruột nhìn khuyển yêu không ngừng dùng thân thể của mình va vào kết giới tòa thành : “A, Inuyasha, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Sesshomaru đang tự ngược đãi mình đó ! Hắn đã đụng nhiều ngày như vậy rồi, vẫn không có một chút hiệu quả, cứ tiếp tục như vậy, chưa kịp cứu tiền bối ra, chính hắn đã xong trước rồi, ngăn hắn lại nhanh !”

Inuyasha lắc đầu thở dài: “Chỉ sợ bây giờ không ai có thể ngăn Sesshomaru lại, hắn đã bị tức giận ăn mòn kiên nhẫn rồi, không phá được kết giới sẽ không dừng lại, trừ phi kiệt sức chết đi. Kết giới này đúng là rất lợi hại, không ngờ Thiết Toái Nha cũng không thể phá nổi, rốt cuộc vị học trưởng kia của nàng đang làm gì, lại lợi hại như vậy.”

Kagome uể oải: “A a a đừng có hỏi ta, cái gì ta cũng không biết hết !”

Hai người bất lực nhìn tòa thành xa xa, bầu trời không ngừng vang lên tiếng rống giận dữ.

Cửa thành vẫn đóng chặt đột nhiên mở ra trước mắt Kagome, Kaguya ôm Aoko từ xa đi tới.

Nàng trừng lớn mắt túm ống tay áo Inuyasha : “Là Shiina tiền bối và Kougen học trưởng !”

Inuyasha hiển nhiên cũng thấy được, lập tức ngửa đầu lên trời hô to : “Này, Sesshomaru, lão bà của ngươi đi ra rồi, ngươi không tới cướp lấy nàng hả ?!!”

Cái bóng trắng lớn phía trên lập tức khôi phục dáng vẻ cũ, nhảy xuống đứng trước kết giới không xa. Hắn vẫn một thân y phục sang trọng, mang theo hơi thở khiến kẻ khác run rẩy, chỉ là hai mắt đỏ rực. Liên tục phá kết giới năm ngày không ngừng nghỉ dường như không tạo thành cho hắn bất kì tổn thương gì.

Aoko giãy khỏi Kaguya, tập tễnh đi đến bên cạnh kết giới, đứng trước mặt Sesshomaru.

“Sesshomaru…”

Nàng vươn tay lên muốn chạm tới khuôn mặt hắn, lại bị kết giới ngăn cản giữa đường.

Không thể chạm tới…

Aoko bất lực ngồi xổm xuống, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, nàng không khóc nhưng cũng không thể kìm nổi vài tiếng nghẹn ngào. Sesshomaru thấy thế, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng, vươn tay lên áp vào nơi có bàn tay nàng, thấp giọng nói : “Đừng khóc, Aoko, ta ở đây.”

Aoko cố gắng hít sâu, sau khi bình tĩnh lại câu đầu tiên nàng nói là : “Ta nhớ chàng.”

Tay Sesshomaru đột nhiên siết chặt, gật gật đầu : “Ừ.”

Đột nhiên người Aoko rung mạnh, giật mình trừng lớn mắt.

Sesshomaru lập tức hỏi: “Làm sao vậy, Aoko ?!”

Aoko không dám tin sờ lên bụng, trừng lớn mắt nhìn hắn : “Sesshomaru, con chúng ta, động đậy rồi…”

Màu đỏ nơi đáy mắt Sesshomaru chậm rãi tản ra, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt Aoko nhu hòa, lại mang theo bi thương không thể che dấu : “Con cũng nhớ chàng, Sesshomaru. Ta sẽ cố gắng sinh con ra, trước đó ta sẽ đem toàn bộ sức lực để sống sót, cho nên đừng làm chuyện tổn thương mình nữa. Chàng chỉ cần nhớ rõ một chuyện là được, Sesshomaru, chàng chỉ cần nhớ rõ, ta yêu chàng.”

“Không thể nào !” Sesshomaru tức giận đấm mạnh vào kết giới, “Nàng phải theo ta trở về! Cho dù chết, nàng cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh Sesshomaru ta, nàng có nghe thấy không, Aoko !!”

Aoko gật gật đầu, áp trán lên kết giới: “Ta biết, ta biết, ta biết, ta biết…”

Đến cuối cùng, câu nói đã biến thành tiếng nức nở. Nàng dựa sát vào vách tường vô hình, giống như đang tựa vào lòng hắn. Tư thế ấm áp mà lại tuyệt vọng.

Còn Kaguya, hốc mắt hắn đã dần dần bị nước mắt làm mờ đi, nhưng hắn vẫn lấy tư thế ngạo nghễ, cố chấp nhìn người rõ ràng đang ở trước mắt mà hắn lại không thể ôm lấy kia. Thật ra, khi nghe được những lời vừa rồi của Aoko, hắn đã muốn buông tay. Nhưng hắn cố chấp không chịu thừa nhận, còn nói ra những lời tổn thương lòng người như vậy, cho nên mới mang nàng tới gặp Sesshomaru.

Chỉ có hắn mới biết, đó là bởi vì hắn muốn làm cho bản thân mất đi hoàn toàn hy vọng.

Bây giờ, hắn cảm thấy mình có thể buông tay được rồi. Quá khứ đã trôi qua, thứ bọn họ cần là tương lai.

Hắn nhẹ nhàng chỉ một cái, lá chắn vô hình trên bầu trời tòa thành lập tức vỡ tan, mất đi chống đỡ Aoko lập tức ngã vào lòng Sesshomaru.

Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Kaguya rời đi.

“Mang nàng đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment