Bóng tối bao trùm, ánh trăng huyền ảo.
Dưới tán cây hoa anh đào cổ thụ, nàng ôm lồng ngực thấm đẫm máu tươi dựa vào thân cây. Hoa anh đào không ngừng rụng xuống, rơi trên tóc nàng, trên y phục dính đầy máu tươi của nàng.
Giống như một buổi thịnh yến hoa lệ mà thảm đạm.
Nam nhân mặc áo choàng màu bạc quỳ trước mặt nàng, khuôn mặt lạnh lùng
không hề thay đổi, nắm trong tay một trái tim đang chảy máu đầm đìa. Máu đỏ lạnh như băng chảy xuống giữa những ngón tay hắn, hắn dường như
không phát hiện, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt, không rõ cảm xúc.
Người này, không phải, yêu quái này, vẫn luôn lạnh lùng như thế.
Nàng cười rộ lên, máu đỏ từ khóe miệng lại trào ra.
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình, rõ ràng mà hoài niệm : “Sesshomaru…”
Ta, vẫn yêu chàng…
Đêm hôm đó, nàng bị sắc máu nhuộm đỏ, cả đời này khó quên.
Mặc dù đã là chuyện xưa của ba trăm năm trước, mặc dù có thể hắn đã quên.
Aoko chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn nóc nhà. Khi tầm mắt dần dần rõ ràng,
nàng nghe thấy giọng nói vui mừng của Kagome : “Tỉnh rồi, tiền bối tỉnh
rồi ! Chị cảm thấy thế nào, có khó chịu không ?”
Aoko quay đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu, nhưng không nói một lời.
Kagome an tĩnh lại, muốn mở miệng nhưng không biết phải nói từ đâu.
Giọng nói của Inuyasha hờn giận truyền đến : “Này cô, nếu cô ta đã tỉnh lại
thì khẳng định là không chết được, còn dài dòng cái gì !”
Trán Kagome nổi gân xanh : “Inuyasha, ngồi xuống !”
Một tiếng hét thảm, gian phòng rốt cuộc yên tĩnh.
Kagome nhìn sang Aoko, ngượng ngùng nở nụ cười : “Tiền bối, mấy ngày nay chị
đã đi những đâu vậy, ừ…Em sao ?” Thấy Aoko không nói lời nào, nàng vội
nói sang chuyện khác : “Đúng rồi tiền bối, em và Inuyasha mấy ngày trước có gặp một yêu quái tóc rất lợi hại, sau đó…sau đó hai người bọn em
phát hiện nhảy xuống giếng ăn xương có thể trở về hiện đại, tiền bối,
chúng ta có thể về nhà rồi !”
Thấy Aoko vẫn trầm mặc, Kagome nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Inuyasha buồn bực ghé vào, một tay chống đầu, giọng nói không kiên nhẫn vang lên :
“Này cô, có việc thì trực tiếp hỏi cô ta, lòng vòng quanh co như vậy làm gì.”
“Inuyasha…” Không đợi Kagome mở miệng, giọng nói trống rỗng của Aoko đã truyền đến : “Inuyasha, tại sao ngươi lại muốn giết Sesshomaru…Hắn là anh trai của ngươi.”
Gương mặt Inuyasha lập tức đanh lại, hắn ngồi xếp bằng
xuống, nhìn vẻ mặt Aoko, bỗng nhiên lạnh lùng nói : “Ta không có anh
trai như vậy, nếu không giết hắn, ta và Kagome sẽ chết.”
“…Tất cả đều như vậy, cho dù là con người hay yêu quái, không làm tổn thương
người khác thì không thể sống được…Ha ha…” Aoko cười khổ, nước mắt trào
ra khỏi khóe mắt, nâng tay lên che đi : “Tỷ tỷ như vậy, Sesshomaru như
thế, ngay cả ngươi cũng vậy…Còn ta, cũng thế…”
Sesshomaru, Sesshomaru…
Kagome thấy nàng khóc, nhất thời tay chân luống cuống. Kagome cũng đã từng
nghe những người khác nói về Aoko, không phải khen ngợi nửa vời, mà thật sự nàng hâm mộ và bội phục Aoko từ đáy lòng. Tuổi còn trẻ, cái gì nàng
cũng làm được, nấu ăn, judo, taekwondo, hoa đạo, kiếm đạo, trà đạo, tất
cả đều giỏi, thậm chí còn quản lý cả xí nghiệp của gia tộc Shiina.
Trong ấn tượng của nàng, Aoko là một người kiên cường và bình tĩnh, vĩnh viễn đứng ngoài thế giới của người thường, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng,
nói cũng không nhiều, giống như không thuộc về thế giới này, cực ít
người có thể kết giao với nàng. Nàng nghĩ rằng Aoko không phải là một
người yếu ớt, nàng không có nước mắt.
May là Aoko chỉ yên lặng
khóc một hồi, rốt cuộc cũng kìm nén cảm xúc. Inuyasha bị không khí nặng
nề trong phòng làm cho khó chịu, lầu bầu một tiếng, khoát tay cầm Thiết
toái nha đứng dậy đi ra ngoài.
Kaede bà bà ở bên cạnh thấy vậy
bèn đánh vỡ tình huống xấu hổ hỏi : “Tuy nói mọi việc đều thuận lợi,
nhưng vì sao Kagome có thể rút ra Thiết toái nha ?”
Myoga vẫn đi
theo xen mồm nói : “Theo ta thấy, nguyên nhân chính là vì Kagome là con
người cho nên mới có thể rút được Thiết toái nha. Vốn dĩ Thiết toái nha
là do cha của Inuyasha đại nhân vì bảo vệ mẫu thân hắn mà tạo ra. Bởi
vậy nếu người không có trái tim lương thiện động tới đao, chắc chắn sẽ
không thể sử dụng được.”
Thấy Kagome dường như trầm tư, Myoga
tiếp tục : “Đại nhân Sesshomaru không có lòng lương thiện với con người, cho nên hắn không thể sử dụng được Thiết toái nha.”
Aoko nghe vậy, trầm mặc xoay người.
Sesshomaru, ta biết tất cả đều là lỗi của ta, bởi vì ta mà chàng mới mất đi tâm từ
bi với con người. Sesshomaru, rốt cuộc ta đã làm tổn thương chàng đến
đâu, ta không thể nào biết được…
Kagome vội vàng đánh gãy Myoga : “Ông Myoga đừng nói nữa, tiền bối rất mệt rồi.”
Myoga thức thời ngậm miệng lại, uống trà.
Kagome nhìn Aoko, thật cẩn thận mở miệng hỏi : “Tiền bối, chị có muốn về nhà
xem thử không ? Nếu chị tạm thời không muốn đi, em có thể báo cho người
nhà chị vẫn ổn, đã nhiều ngày như vậy rồi, cha mẹ chị nhất định rất sốt
ruột.”
Aoko cười khổ một tiếng, giọng điệu bình thản : “Tôi không có người nhà, cho nên cũng sẽ không có người lo lắng cho tôi.”
Kagome nhất thời nghẹn lời, nàng quen biết với Aoko cũng khá lâu, chỉ là từ
trước đến giờ Aoko rất trầm lặng, cũng chưa bao giờ mời nàng vào nhà.
Nàng chỉ biết gia cảnh
Aoko không tồi, cũng nghe người khác nói
Shiina là một gia tộc khổng lồ. Không ngờ sự thật lại là như vậy, thì ra cái gọi là gia thế hiển hách chính là di sản…
“Thật xin lỗi, tiền bối…Em không biết…”
Aoko lắc đầu.
Kagome do dự nửa ngày, rối rắm không ngừng rốt cuộc mới quyết tâm nói : “Tiền
bối, em có thể hỏi chị một điều được không, vì sao chị….không có nhịp
tim…”
Gian phòng nhất thời yên tĩnh, không một tiếng động vang lên.
…
Bởi vì thân thể Aoko không khỏe, nàng chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng sức, mà ngọc tứ hồn thì vẫn phải tìm, cho nên Kagome và Inuyasha chỉ nghỉ
ngơi một ngày rồi lại lên đường.
Aoko vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngẫu nhiên đi ra ngoài tản bộ rồi không bao lâu sau lại trở lại tiếp tục nằm ngủ.
Kaede bà bà vẫn chăm sóc việc ăn uống mỗi ngày của nàng, nhưng không biết làm thế nào để nói chuyện với nàng.
Bà nhìn ra được cô gái này tuy bên ngoài rất kiên cường, nhưng thực tế nội tâm yếu ớt, vốn không thể chịu nổi một va chạm mạnh. Bà đã nghe Kagome
nói chuyện xảy ra ngày đó, từ lần đầu tiên gặp mặt bà đã biết cô gái nhỏ này không đơn giản, nhưng cũng không thể nào mở miệng hỏi.
Không đến vài ngày sau, hai người kia đã trở lại, còn thu phục được một tiểu
hồ yêu tên là Shippou. Kagome nói phải về nhà một chuyến, cố ý tới hỏi ý kiến Aoko. Aoko nằm ở trên giường lắc đầu, ý bảo mình còn phải nghỉ
ngơi thêm một thời gian nữa.
Chờ Kagome trở về, bọn họ lại cùng
nhau bước lên hành trình tìm kiếm ngọc tứ hồn. Thân thể Aoko đã sớm khỏe lại, nhưng nàng không muốn tiếp tục hành trình phía trước, cũng không
muốn quay về năm trăm năm sau, thậm chí không biết mình có thể trở về
hay không.
Chờ mọi người đi hết, Aoko mới một mình đi tới giếng
ăn xương trong rừng cây, cúi đầu nhìn đáy giếng đen sì, sau một lúc lâu, đột nhiên nhấc chân nhảy vào !
Chỉ thấy đáy giếng phát ra một ánh sáng chói mắt, lát sau tất cả đều khôi phục như cũ.
Khi Aoko từ miệng giếng bước ra, bên ngoài đã là buổi chiều.
Nàng từ đền thần nhà Kagome đi ra, trên đường đi bắt một chuyến xe vào vùng
ngoại thành. Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một biệt thự xa hoa, nàng
thanh toán tiền xe rồi bước qua cổng lớn. Cửa vừa mở ra đã thấy có một
người đàn ông trung niên mặc áo vest đen bước tới, cung kính cúi đầu :
“Hoan nghênh Đại tiểu thư về nhà.”
Aoko gật đầu, vừa vào phòng
khách vừa nói với quản gia : “Chuẩn bị cho tôi mấy thứ đồ dùng hàng
ngày, tôi có việc phải rời đi một thời gian, lúc này chuyện kinh doanh
của gia tộc còn cần quản gia tiếp tục quản lý.”
Quản gia cung kính gật đầu : “Vâng, Đại tiểu thư.”
“Còn nữa, thay tôi làm một vài thủ tục ở trường học.” Aoko dừng một chút
“Tôi không biết bản thân còn có thể trở về hay không, nếu tôi không thể
trở về…quản gia hãy tự quyết đi.”
Quản gia lắc đầu : “Xin Đại
tiểu thư đừng nói như vậy, tuy rằng tôi không biết Đại tiểu thư đang làm gì, nhưng gia tộc Shiina vĩnh viễn là nhà của cô, tôi sẽ vẫn cung kính
chờ cô trở về.”
…
Kaede bà bà mãi cho đến ngày hôm sau mới
nhìn thấy Aoko trở về, ánh mắt cô gái này rõ ràng không giống trước kia, tuy vẫn còn bi thương nhưng đã được một sự kiên định bao trùm lên.
Nàng cười : “Kaede bà bà, cho ta ở thêm một đêm nữa, ngày mai ta sẽ rời đi.”
Kaede bà bà cũng không hỏi nhiều.
Aoko lại một lần nữa đi tới thế giới kia, tìm được cánh tay của Sesshomaru,
làm một thuật pháp nho nhỏ, phong ấn cánh tay tại đó.
Ban đêm,
nàng nghỉ ngơi trong một thị trấn nho nhỏ. Phong trần mệt mỏi lâu như
vậy, vốn tưởng rằng buổi tối có thể nghỉ ngơi thật rốt, ai ngờ lúc nửa
đêm lại bị bừng tỉnh, có hơi thở của ngọc tứ hồn !
Khi Aoko đuổi tới, đã thấy Inuyasha đang đánh nhau với Sesshomaru, mà thanh đao của Inuyasha đã bị Sesshomaru đoạt đi.
Cánh tay của Sesshomaru…có hơi thở của ngọc tứ hồn.
Nàng không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ có thể ẩn tàng hơi thở rồi trốn ở một
nơi bí mật gần đó, nhìn thấy Sesshomaru một đao trảm trăm yêu, tàn sát
yêu quái, thậm chí còn muốn giết Inuyasha !
Mũi tên thanh tẩy
nhanh như chớp bắn về phía Thiết toái nha đang yêu hóa, “tinh” một tiếng Thiết toái nha bị bắn ngược về đằng sau, trở về dáng vẻ cũ. Đám người
đồng loạt nhìn về phía mũi tên phóng tới, đã thấy Aoko rút mũi tên thứ
hai chỉ về phía Sesshomaru, bình thản nói : “Từ bỏ Thiết toái nha đi,
lui ra đằng sau.”
Sesshomaru trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn người đột nhiên xuất hiện .
Shiina Aoko từng nghĩ qua vô số lần hoàn cảnh mà hai người sẽ gặp lại, hoặc là vô tình, hoặc là hờ hững, tuyệt không nghĩ tới lại phải đối mặt với
nhau thế này.
Aoko chậm rãi đi tới trước mặt Kagome và một vị hòa thượng lạ mặt, thấy Kagome ngốc nghếch nhìn mình, nhíu mày quát : “Mau
đi nâng Inuyasha dậy, nhanh chóng rời khỏi đây !”
Kagome vội vàng gật đầu, lập tức cùng vị hòa thượng kia nâng Inuyasha dậy, cầm lấy
Thiết toái nha đang nằm lăn lóc trên đất, vội vội vàng vàng chạy đi.
Kagome biết giữa Aoko và Sesshomaru nhất định là có một bí mật không
muốn người khác biết được, Sesshomaru hẳn là sẽ không làm khó nàng, cho
nên vội vàng đưa Inuyasha đi trị thương.
Mà Sesshomaru từ đầu tới cuối cũng không ngăn cản.
Jaken ngây ngốc nhìn Aoko, lúc này mới phản ứng lại kêu lên : “Aoko đại nhân !”
“Phục” một tiếng, quỳ rạp xuống đất !
Sesshomaru bước đến phía trước, lại bị Aoko run rẩy chặn lại : “Đừng tới đây , Sesshomaru, không được lại gần.”
Sesshomaru thật sự dừng bước, giọng nói lạnh nhạt trước sau như một của hắn mang
theo chút ôn hòa và không đành lòng: “Ba trăm năm, chúng ta thật sự vất
vả mới có thể gặp lại…Aoko, nàng vì muốn giết ta mới trở về sao ?”
“Không phải…” Tay cầm cung của Aoko run lên “Ta không muốn…”
Sesshomaru lộ ra một nụ cười lạnh nhạt : “Không phải ?”
“Ta không phải Aoko của ngươi. Sesshomaru, chuyện giữa chúng ta đã hết…Lần này ta trở về chỉ là vì ngọc tứ hồn, không hơn.”
“Mặc dù nàng ẩn tàng hơi thở, nhưng mũi tên thanh tẩy của nàng vẫn còn, nàng chính là nàng, ta không tin lời của nàng.” Sesshomaru nâng tay gạt cung tiễn trong tay nàng ra, bắt lấy cổ tay nàng “Không tin.”
“Không tin thì thế nào.” Aoko cười nhạt, chỉ vào ngực “Sesshomaru, chàng đã tận mắt nhìn thấy ta chết đi, chàng quên rồi sao ?”
Sesshomaru cũng cười, nhưng nụ cười của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, kéo người kia vào trong lòng : “Mặc kệ trước kia ra sao, nếu nàng đã trở về, từ nay
về sau ta không cho phép nàng rời đi. Aoko, nàng chỉ có thể ở bên cạnh
ta.”
Bên tai vang lên tiếng gió, gáy nàng đau xót, cả người mất đi tri giác.