[Đồng Nhân Naruto] Ảo Mộng Hồng Anh

Chương 51

Dòng dung nham nóng bỏng bên dưới đang không ngừng sôi trào, Naruto được Sasuke bắt lấy bay lên không trung nhờ con chim khổng lồ nọ.

-Cậu làm gì vậy? không phải tớ...-Naruto muốn SaSuke cứu lấy nhóm người KaKaShi nhưng SaSuke không làm vậy.

-Naruto, nhìn đằng trước di, tôi Sẽ nói rõ cho cậu hay. Nếu một trong hai chúng ta chết thì thế giới này cũng chấm dứt. Chỉ có Sức mạnh dương của cậu và Sức mạnh âm của tôi là đủ Sức phong ấn cái thứ đứng trước mặt chúng ta. Nếu chúng ta không làm nổi, nhân loại Sẽ bị tiêu diệt. Bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng không được chết. Lúc TSukuyomi vô tận xảy ra...chẳng qua KaKaShi và Sakura đúng đường gần cậu, vậy thôi. Hiểu chưa?

-Ừ...nhưng những lúc thế này thì cơ thể của tớ lại tự di chuyển, như hồi ở cây cầu ấy. Cậu hiểu là tớ đang nói gì mà SaSuke.

SaSuke không nói gì, Naruto quay Sang phía Sau thì kinh ngạc.

-Sakura...-lúc này SaSuke cũng quay lại. Cậu nhìn thấy Sakura đang lơ lửng trên không trung mà không có điệm tựa, bên cạnh cậu xuất hiện một tên áo trắng đang giữ lấy KaKaShi và Obito mỗi người một bên.

-Sakura, cậu bay được à?-Naruto ngạc nhiên hỏi.

Sakura quay Sang nhìn Naruto, hờ hững nói.

-Tớ có nói là không được bao giờ à?

-À, không có, nhưng mà...

-Naruto này cái này cũng không có gì ngạc nhiên đâu, không phải cậu cũng làm được Sao.

-Tớ?

Vừa dứt lời thì Kagura cũng tấn công SaSuke và con diều hâu, bà ta dùng byakugan tấn công à yếu huyệt, khiến con chim rơi xuống, Naruto nhanh tay bắt lấy SaSuke và lơ lửng trên không. Cậu ta cũng bay được.

KaGuya không kiên nhẫn và muốn đồng nhất Chakra một lần nữa.

-Tớ Sẽ lo thầy KakaShi và Obito, hai cậu cứ tự nhiên giải quyết mụ ta đi.

SaSuke và Naruto nhanh chóng đi lên tấn công KaGuya, tôi cùng Niran đưa KaKaShi và Obito đến một vách đá gần đó.

-Sakura, em...-KakaShi nhìn tôi, tôi cũng cười đáp.

-Em cũng giống như Naruto và SaSuke, em có được Sức mạnh này cũng khá lâu về trước rồi.

Sakura không giải thích nhiều, nhìn Naruto và SaSuke đang bị KaGuya chế ngự, tôi quay Sang Niran nói.

-Ở đây nhờ cậu.

-Biết rồi, cô cũng phải cẩn thận-Niran nhắc nhở, tôi gật đầu cười nhạt, cũng bay đi đến chỗ hai người hô.

-Ta hận các ngươi, HaGoromo, Hamura...các ngươi thuộc về ta.

-Vai trò của ta cũng kết thúc, chúng ta phải trở về với mẹ mình, vị thần vĩ đại.-Hắc ZetSu, ý chí của KaGuya.

-Người duy nhất...ngươi không phải là người người duy nhất...tạo nên lịch Sử của Shinobi- Naruto tức giận và thoát ra khỏi KaGuya, đồng thời cũng kéo SaSuke ra.

-Hơn nữa một người mẹ nên vui mừng vì con trai của mình trưởng thành.

-Ngươi thật bất trị, mẹ ta là nguyên bản của mọi Chakra, ngươi không làm gì được đâ...-Naruto, cậu lúc nào cũng ồn ào như vậy!-một âm thanh vang lên phía Sau bọn họ, cắt ngang lời của hắc ZetSu, mọi người nhìn lại, là Sakura.

-Sao cậu lại ở đây?-SaSuke.

-Um, hình như tớ chưa nói với hai cậu nhỉ, bản thân tớ cũng giống như hai người vậy, nhưng tớ không phải là truyền nhân của Lục Đạo Tiên Nhân mà là của em trai ông ấy, ngài Hamura.

-Hả?-Naruto hét lên không dám tin.

-Tính ra thì tớ có Sức mạnh này trước hai cậu rất lâu rồi, nhưng vì không dùng đến bao giờ thôi.

-Thật Sao? Thật tớ không nghĩ là cả cậu cũng vậy, Sakura cậu giỏi thật!-Naruto cười nói, SaSuke thì im lặng không nói gì.

-Bà ta có khả năng di chuyển từ không gian này Sang không gian khác, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, thậm chí là triệu hồi không gian khác. Là một dạng thao túng không thời gian. Các cậu nhớ cận thận.

-Làm Sao mà cậu biết?-SaSuke không hiểu hỏi.

-Tớ biết rất nhiều thứ, mà thôi, để Sau đi, lo tập trung mà giải quyết bà ta kìa.

-Ngươi...là truyền nhân của Hamura?-hắc ZetSu nhìn Sakura, từ đầu nó đã thấy con bé này bất thường rồi.

Thật không ngờ, ngoài hai thằng nhóc này ra, ngay cả con bé đó cũng được truyền thừa.

-Hamura...-KaGuya nhìn về phía Sakura, cô cũng đối mặt với bà, nhếch môi nói.

-Bà là một người mẹ, đáng lẽ nên hạnh phúc khi con cái mình trưởng thành, nhưng bà lại phẫn hận, xem ra Thần Mộc cũng đã làm thay đổi con người bà.

-Ta Sẽ đồng nhất Chakra một lần nữa, ta Sẽ lấy lại Chakra từ ngươi và cả hai đứa nó, Chakra là của ta!

-Cố chấp!-Sakura nhíu mày nói.

-Chúng ta phải tạo ra cơ hội để phong ấn bà ta-SaSuke.

-Bà ta hấp thụ được mọi thuật trên thế gian này-Sakura.

-Ừa chúng ta buộc phải dùng đến nó thôi! Chiêu thức đó!-Naruto.

-Chiêu thứa đó?-SaSuke khó hiểu.

Sakura đỡ trán, bất đắc dĩ nhìn Sang Naruto.

-Đừng nói là...cái thuật đó...

-Hehe, Sakura đoán được rồi à!-Naruto cười nhe răng nhìn Sakura nói.

-Có lẽ là Sẽ có tác đụng...-cô bất đắc dĩ quay đi chỗ khác thở dài nói.

-Nghe cho kĩ đây, SaSuke.

-Ta không biết các ngươi định làm gì, nhưng mẹ ta đã hấp thụ tất cả thuật, mọi tính toán của các ngươi là vô ích-Hắc zetSu.

SaSuke nghe xong, cũng khó tin nhìn Sang.

-Khoan! Giỡn hả?

-Chưa thử làm Sao biết.-Naruto rất đắc ý nói.

-Thế gian lắm Sự bất ngờ mà, dù có là thần đi nữa thì tớ nghĩ cũng Sẽ có tác dụng mà-Sakura cười noí.

-Tớ đã luyện tập bí mật nó còn nhiêu hơn cả RaSengan, đáng thử lắm chứ.-Nếu nó có thể tạo ra lỗ hổng trong lớp phòng ngự của địch...thì thử cũng được, mắt trái của tôi đã Sẵn Sàng.

-Vậy được, tớ Sẽ yểm trợ cho hai người.

-Vậy lên nào!

SaSuke phát động hắc hỏa tấn công KaGuya, Naruto và tôi lao lên. Naruto dùng thuật phân thân Sau đó thi triển thuật...

Thuật...Trai Đẹp bao vây!

Hàng loạt hình ảnh những chàng đẹp trai, quyến rũ xuất hiện trước mặt KaGuya khiến bà ta ngỡ ngàng. Sakura khẽ cười, một đấm đánh tới mặt KaGuya khiến bà ta ngã xuống.

-Quả nhiên có tác dụng a!-quả nhiên, mỹ sắc là không thể cưỡng lại.

-Naruto, tiến lên!

SaSuke và Naruto tiến lên muốn phong ấn bà ta nhưng mà KaGuya đã nhanh chóng triệu hồi Sang một không gian khác, đóng băng mọi thứ.

Sakura bị Niran triệu hồi về khiến cô rời đi chỗ hai người họ,

-Chuyện gì vậy, Niran?

-Bà ta muốn tách mấy người ra để giải quyết từng tên một.

-À, là vậy Sao, cám ơn cậu.

-Được rồi, trước tiên cô cứu anh ta rồi nói.-Niran tránh qua một bên để cho tôi chữa trị cho Obito. KaKaShi một bên nhìn tôi phức tạp.

-Sakura em...ngay từ đầu đã biết mọi chuyện rồi đúng không.

-Ý thầy là gì.-Sakura một bên chữa trị cho Obito, cũng không nhìn Sang KaKaShi mà nhàn nhạt nói.

-Mọi chuyện Sao... có lẽ vậy.

KakShi ngạc nhiên nhìn Sakura, anh có chút không dám tin. Cô bé này luôn mang trong người rất nhiều bí mật, anh biết, nhưng khi nghe em ấy nói như vậy, anh vẫn vô cùng ngạc nhiên.

-Thầy thắc mắc vì Sao em biết mọi chuyện, hay là vì Sao em biết mọi chuyện nhưng không ngăn lại, cái nào mới là điều thầy muốn biết?

-Nếu có thể, thầy muốn biết.

-chuyện này nói ra rất dài dòng, em biết mọi thứ từ rất lâu rồi, còn vì Sao em không ngăn cản, vì đây là truyện nhất định phải xảy ra, nếu em ngăn lại lần này, Sẽ còn có lần Sau và lần Sau nữa. Em muốn nó chấm dứt mãi mãi, kết thúc mọi thứ và nó Sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

-Vì vậy...mọi thứ nên đi theo quỹ đạo vốn có của nó, và em Sẽ ngăn điều này, kết thúc mọi thứ, tất cả trong ngày hôm nay.

Sakura quay Sang nhìn KaKaShi cười nhạt. Anh cũng nhìn cô không biết nên nói gì, một cô bé như em ấy, phải gánh lấy mọi thứ, mang trong mình nhiều bí mật như vậy, áp lực lớn như thế nào, không phải ai cũng chịu được...nhưng em ấy luôn cười, cười rất vui trước mặt mọi người. Sakura em...là một cô gái nhân hậu.

Thầy là thầy của các em, nhưng thầy không làm được gì cả, ngay cả đồng đội của thầy thẫy cũng không cứu được họ. Thầy đã từng an ủi và nói với em mọi chuyện Sẽ tốt thôi, lúc đó có lẽ thầy cũng đang tự lừa dối chính mình. Thầy đã không thể làm gì. Thầy không thể bảo vệ được Naruto, thầy không thể cứu lấy SaSuke, cũng không thể làm gì được cho em. Thầy...quả thật không phải là một người thầy tốt.-Thầy KaKaShi.-Sakura gọi khiến KaKaShi giật mình nhìn Sang, cô đang cười rất nhẹ nhàng nhìn anh.

-Ngày đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, trước đó em đã biết giáo viên hướng dẫn tụi em là thầy. Lúc đó em rất vui. Còn nhớ ấn tượng đầu tiên em dành cho thầy không? Thầy thật là đáng ghét! Quả thật thầy rất đáng ghét, thầy luôn đi trễ, luôn đọc mấy quyển Sách nhảm nhí, lúc nào cũng đưa ra cái bản mặt như vậy, còn nhiều nhiều cái khác nữa. Ngày đó như vậy, bây giờ cũng vậy, nhưng mà... thầy là một người thầy tốt, em luôn nghĩ như vậy, điều đó không thay đổi. Vì vậy, thầy không cần phải làm vẻ mặt đó đâu.

KakShi nhìn Sakura, cô vẫn luôn cười dịu dàng như vậy, chưa bao giờ thay đổi, khóe môi hơi cười...

Sakura, cám ơn em!

-Ư...đây là đâu?-Obito tỉnh lại, tôi liền giải thích một chút tình hình hiện tại cho anh ta nghe.

-Mọi chuyện là vậy à...-Obito rũ mắt cuối đầu.

-Được rồi, tôi cần anh dùng Sharingan của mình để mở cánh cổng đến chỗ SaSuke, phải đưa cậu ta trở lại, chúng ta cần cả Naruto và SaSuke. Tôi Sẽ giúp anh một tay.

Chúng tôi chờ thời cơ và đi vào không giant rung lập của KaGuya, tôi truyền Chakra của mình cho Obito để anh ta mở cộng đến chiều không gian của SaSuke. Để tiết kiệm thời gian, tôi đành dùng đến khả năng của thần để tìm kiếm không gian mà SaSuke đang ở.

Tôi nhắm mắt và bắt đầu cảm nhận và nhìn mọi thứ bằng tâm nhãn của mình.

-Thấy rồi, hướng này! Đó là một Sa mạc cát trắng mênh mông.

Obito dùng Sharingan mở cánh cổng đến chỗ SaSuke, không ngoài mong đợi, chúng tôi thấy bóng dáng của SaSuke.

-SaSuke, bên này!

Tôi truyền Chakra cho Obito, với nguồng Chakra của tôi hoàn toàn duy trì được cánh cổng này cho đến khi SaSuke đi qua. Tôi có chút choáng váng Sau khi dùng nhiều Chakra cho nhiều bí thuật như vậy trong một thời gian ngắn, có chút không đứng vững. SaSuke đỡ lấy tôi,

-Cám ơn.

Tôi nhìn Sang SaSuke, thật có chút ngạc nhiên khi cậu ta nói lời này, tôi đứng vững dậy, Sau đó lại tiếp tục truyền Chakra cho Obito để anh ta đưa chúng tôi quay về chỗ của Naruto.

-Sakura-Niran chạy đến đỡ lấy tôi, cậu bế bổng lấy tôi kiểm tra một chút.

-Giao lại nơi này cho các ngươi.-Niran lạnh nhạt nhìn mấy người đó rồi biến mất, tôi được Niran mang đến một vách đá để nghỉ ngơi.

-Cô bây giờ nên ở lại đây, tịnh dưỡng một chút chờ thời cơ đến, cô cần tích lũy một lượng lớn Chakra để thi triễn nhẫn thuật đó.

Tôi nhìn Sang Niran, bắt gặp được ánh mắt lo lắng quan tâm của cậu, cười khẽ.

-Tôi biết rồi, chỉ là hơi mệt một chút, Sẽ không Sao, tôi còn đủ khả năng để làm nó mà.

-hừ-Niran hừ lạnh quay đi, cậu ta đứng một bên bảo vệ cho tôi. Tôi cười nhạt, cậu ta lúc nào cũng khó chịu như vậy, nhưng cậu ta luôn quan tâm đến tôi, và luôn bảo vệ cho tôi mọi lúc, không bao giờ cậu ấy muốn tôi gặp phải bất kì nguy hiểm gì.

Tôi nghỉ ngơi một lúc, đến khi quay lại thì tôi nhìn thấy SaSuke và Naruto đang tấn công KaGuya, và đang chuẩn bị phong ấn bà ta. Tôi biết Sắp đến lúc rồi. Nhìn qua mặt đất phía dưới, tôi khẽ rũ mắt. Obito, chúc anh hạnh phúc bên Rin.

KaGuya muốn trốn Sang không gian khác, nhưng bị KaKaShi dùng Sharingan ngăn lại. Không còn cách nào khác bà ta phải nhảy lên tránh đi phong ấn của Naruto và SaSuke. Nhưng mà Sakura Sẽ cho bà ta được như ý Sao? Câu trả lời là không!

Sakura bay xuống và giáng xuống đầu bà ta một cú đạp xuống.

-Có vẻ như bà quên mất tôi rồi nhỉ.

KaGuya bị Naruto và SaSuke phong ấn lại, tôi cười nhạt, cũng đến lúc rồi, công việc cuối cùng cũng tới.

-Niran!-tôi triệu hồi ra Niran, cậu xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi nhanh chóng kết ấn, miệng đọc chú ngữ. Một ấn chú dài và những kết ấn phức tạp.

Vô tận hư vô, thiên địa chuyển dời, vạn vật chuyển Sinh, âm dương vô ngã, lục đạo luân hồi, bất Sinh bất diệt, vạn tinh chíu rọi.

Vô hình hữu hình, chính tà bất phân, nhật nguyệt nguyên Sinh. Ta mang danh nghĩa là Sự tồn tại vô ngã, cho gọi ngươi, Chủ thần thứ 3, Kiếm Tử vong!

Niran được bao trong một chùm ánh Sáng trắng, dần dần hóa thành màu đen. Xuất hiện trước mặt Sakura là một thanh kiếm màu đen tỏa ra hắc khí, khí tức của tử vong bao phủ khắp nơi.

-Sakura!-Naruto hét lên, cậu ném một cánh tay của KaGuya có chưa một phần của hắc ZetSu về phía mặt trăng. Tôi cười nhạt, cầm lấy Kiếm Tử Vong. Một kiếm đâm xuống KaGuya cùng nơi phong ấn bà, hắc khì lan ra, tử vong tràn ngập.

Kiếm Tử vong, thanh kiếm mở đường cho cái chết, kẻ bị nó nhắm vào, mạng Sống bị cướp đi, linh hồn tan biến, cho dù ngươi là thần, ngươi cũng Sẽ chết. Sakura nghe thấy âm thanh hét lên chói tai, tức giận, không cam lòng, vùng vẫy của KaGuya vọng ra. Mắt nhắm lại, một trận nổ bùm lên, từ này KaGuya Sẽ không bao giờ có thể hồi Sinh thêm bất kì lần nào nữa, thập vĩ cũng Sẽ không tái xuất, tất cả...kết thúc rồi.

Sakura tiêu hao một lượng lớn Chakra để cho gọi kiếm tử vong, bây giờ cô không còn bao nhiêu Sức lực. Bản thân ngã xuống, rôi tự do xuống dưới. Tôi nhắm mắt không nhìn gì cả, bất chợt lại rơi vào vòng tay của một người, tôi hé mắt nhìn ra, lại bắt gặp khuôn mặt của Naruto. Tôi cười khẽ, cũng ngất đi.

Lần nữa mở mắt ra, tôi nhìn thấy được chút ánh Sáng của mặt trời đang dần hiện lên.

-A!, Sakura, cậu tỉnh rồi a! cậu làm tớ Sợ chết đi được.

Tôi chống tay ngồi dậy, nhìn qua một chút tình cảnh xung quanh. Các vĩ thú tề tụ, các Kage tụ tập, và trước mặt tôi là Lục Đạo tiên Nhân.

-Ngài Lục Đạo tiên Nhân...

-Con là truyền nhân của Hamura đúng không? Rất vui được gặp con, không ngờ em trai ta cũng tìm được cho mình một truyền nhân tốt như cháu.

-Sakura à, tớ nghe ông già Lục Đạo nói hết rồi, thật không ngờ a, cậu lại giỏi như vậy, giết chết luôn KaGuya.

Tôi nhìn Sang Naruto, khẽ cười không nói gì, lại nhớ ra cái gì, tôi hoảng hốt nắm lấy áo của Naruto giật xuống.

-Niran, Niran đâu? Cậu ấy đâu rồi?

-Niran? Ý cậu là con chó nhỏ trong lòng cậu?-Naruto chỉ tay về phía tôi, tôi cuối đầu nhìn xuống, một con vật lông trắng nhỏ bé đang cuộn tròn trong lòng tôi ngủ thiếp đi. Tôi thở ra nhẹ nhõm, cười dịu dàng vuốt lông nó.
Bình Luận (0)
Comment