[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 28

Chương 28: Lễ đăng quang

Author: Lakshmi

Trong cơn mơ màng, nàng biết Ismir đang đưa mình đi đâu đó, nàng cố gắng chống lại sự mệt mỏi mà mở mắt ra nhìn hắn. "Yên tâm, ta không chạm vào nàng đâu!" Ismir đau lòng hôn nhẹ lên mí mắt của nàng.

Isis mệt đến mức toàn thân rã rời, nàng chẳng còn sức nhấc nổi cánh tay. Hắn dịu dàng bế nàng vào hồ nước nóng, để làn nước ấm áp xoa dịu cơn đau cho nàng.

Hoàn toàn không mang theo dục vọng, Ismir cẩn thận tắm rửa cho Isis, nâng niu nàng trên tay như báu vật vô giá. Từng tế bào cơ thể giãn nở trong làn nước nóng, khiến Isis thoái mải thở dài.

Hắn không để nàng ngâm mình quá lâu, bế Isis lên bờ rồi mặc y phục cho nàng. Ismir đặt nàng nằm trên chiếc ghế dài rồi gối đầu nàng lên chân hắn, tỉ mỉ lau khô mái tóc dài sủng nước cho Isis.

"Trời đã sáng chưa?" Cuối cùng thì nàng cũng tìm lại được giọng nói, nhớ đến buổi lễ đăng quang vào ngày mai khiến nàng phiền lòng.

Chiếc khăn lông nhẹ nhàng thấm nước trên mái tóc, bàn tay to lớn luồn sâu vào chân tóc đẩy nước ra. "Vẫn còn sớm, ta không để nàng muộn lễ đăng quang của mình đâu." Ismir tiếp tục công việc, cảm nhận cơ thể nàng hơi run rẩy khi nghe hắn nhắc đến lễ đăng quang.

Thật ra Ismir không dám chắc chỉ là phỏng đoán mà thôi, nhưng phản ứng của nàng đã khiến hắn khẳng định.

Y phục trên người Isis tuy đơn giản nhưng được may bằng loại vải quý hiếm, ngay cả trang sức cũng là ám khí ngụy trang. Ai Cập có nô lệ ngoại quốc nhưng những thứ được mặc trên người nàng không phải y phục dành cho nô lệ.

Khi hắn đưa nàng về cung sứ giả thì phía Ai Cập cũng phát binh lùng sục nơi tổ chức lễ hội mấy lần với lý do tìm phạm nhân vượt ngục. Nữ hoàng Ai Cập được miêu tả là một thiếu nữ diễm lệ với tóc đen, mắt đen và làn da trắng mịn, tất cả những điều trùng hợp trên đều dẫn đến một kết luận duy nhất.

Người mà hắn yêu thương hoá ra lại là Nữ hoàng của Ai Cập!

"Ngươi... Biết rồi sao?" Isis xoay đầu nhìn hắn, giữa hai người đã không còn bức tường ngăn cách nào.

Ánh mắt của nàng khiến hắn bật cười, Ismir cúi đầu xuống để trán hắn chạm vào trán nàng, "Ta đã nói chỉ cần nàng còn sống, bất kể trước đây nàng lừa ta chuyện gì, ta đều sẽ tha thứ cho nàng. Nhưng từ nay trở về sau, sẽ không bao giờ có ngoại lệ nữa Isis!"

Phải mất tới bốn năm hắn mới biết được tên thật của nàng, dù người con gái này có thay tên đổi họ hay biến đổi hình dáng ra sao, hắn vẫn thích nàng như cũ.

"Ngươi định xử lý ta thế nào?" Mối quan hệ giữa hai người lúc này hơi buồn cười, không hẳn là kẻ địch mà cũng chẳng phải tình nhân.

Sự bình tĩnh của nàng sau đêm qua khiến Ismir ngạc nhiên, đúng ra nàng phải có gì đó thẹn thùng xấu hổ khi đối diện với hắn nhưng ánh mắt của nàng rất lạnh nhạt, "Nàng... Không có chút cảm xúc gì à?"

"Ta không thích ngươi, điều đó ngươi rõ hơn ai hết." Isis nhắm mắt lại không để tâm đến hắn nữa, bây giờ nàng rất mệt ngay cả giọng nói cũng khản đặc.

Thái độ thờ ơ của nàng nằm trong dự đoán của Ismir, nàng không giống những cô gái khác chỉ cần chiếm được thân xác là sẽ có được trái tim của nàng, "Ta không định làm gì nàng cả, đợi tóc nàng khô ta sẽ đưa nàng về."

Hàng chân mày cau chặt không thể giãn ra, động tác trên tay vẫn hết sức nhẹ nhàng. Dù nàng ở rất gần nhưng hắn lại thấy hết sức xa vời, tựa như hai bờ đại dương dù tìm kiếm nhau thế nào cũng không thể chạm mặt.

Trong lòng Isis thoáng cồn cào, nàng đâu ngờ chỉ một phút lơ là đã khiến nàng phải đánh đổi nhiều như vậy. Không chỉ mất đi trinh tiết còn để lộ thân phận Nữ hoàng Ai Cập, khác với vẻ ngoài bình thản thì đáy lòng Isis rối như tơ vò.

Mấy vấn đề nam nữ này trải qua rồi thì thôi không nhắc lại nữa, nàng đã phản kháng quyết liệt nhưng đâu thay đổi được gì.

Xem như ra ngoài chọc chó, nên bị chó cắn vậy!

Bà Ari sẽ hoảng sợ lắm vì lạc mất nàng còn Hassan chắc đang cuống cuồng tìm kiếm, Isis thở dài chán nản suy nghĩ cách giải quyết cục diện hỗn loạn này.

Ismir phe phẩy quạt hong khô tóc cho nàng, bên cạnh là lò xông hương để hương thơm ngấm vào tóc. Động tác thuần thục như thể đã được luyện tập rất nhiều lần, không biết lúc ở Hittite hắn đã dùng cách này để chăm sóc bao nhiêu cô gái rồi.

Hành động dịu dàng của hắn bây giờ trái ngược với thái độ cuồng dã xâm chiếm nàng tối qua.

Nhớ tới những giây phút nóng bỏng ấy bất giác khiến nàng cau mày, "Ta làm nàng đau sao?" Bàn tay vuốt ve mái tóc chợt dừng lại, Ismir vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nàng.

"Không phải." Isis đáp lại ngắn gọn, xoay đầu vùi mặt vào cánh tay.

"Nàng làm sao thế?" Ismir hoang mang vứt cây quạt sang một bên, đỡ nàng dậy để hắn xem cho rõ.

Nàng tức giận vì bị làm phiền, dùng cả hai tay đẩy hắn. "Ta rất mệt, ngươi để ta yên." Có vẻ như nàng vẫn ổn nhưng Ismir tò mò về hành động kỳ lạ của nàng.

"Nàng không nói thì ta không để nàng yên." Đôi môi của hắn lướt trên gò má nàng, hơi thở nam tính đầy vẻ uy hiếp bao trùm lấy Isis.

Chỗ ấy của nàng vẫn còn đau khiến đôi chân bủn rủn, Isis không muốn mình phải nằm trên cáng được người ta khiêng đến lễ đăng quang đâu.

"Dừng lại, ta nói được chưa!" Isis dùng tay chặn môi hắn lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vài vệt hồng đáng yêu, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác: "Ta đang sợ."

Ismir cũng sửng sốt trước câu trả lời của nàng, thân phận của nàng hiện giờ khiến hắn không thể tùy tiện ra tay. Ít nhất thì Ismir vẫn chưa điên cuồng đến nỗi khiến hai cường quốc xảy ra chiến tranh vì chuyện này.

"Nàng sợ điều gì?" Ismir nheo mắt lại, chẳng lẽ ở Ai Cập có kẻ dám uy hiếp nàng.

(Kẻ vừa uy hiếp người ta vừa ở trên đất Ai Cập ngay lúc này chính là anh! Vâng, anh rất tỉnh và đẹp trai)

Hắn càng nói thì mặt Isis càng đỏ hơn, giọng điệu của nàng có vẻ hùng hồn nhưng về sau thì nhỏ dần: "Ta đang trong thời kỳ... Nguy hiểm, nhưng ngươi... Ngươi... Bên trong..."

Sau một hồi im lặng xâu chuỗi mớ từ ngữ lộn xộn của nàng, Ismir gục lên người nàng cười rủ rượi, "Nếu trúng thưởng thật thì ta rất vui!"

"Bốp!" Isis thẳng tay tát hắn, toàn thân run lẩy bẩy vì tức giận.

Phần má bên trái bỏng rát vẫn không ngăn được Ismir bật cười, nàng đang lo sợ mình sẽ có thai. Những lúc triền miên với nàng, hắn chưa từng rút ra ngoài thậm chí còn tiến vào chỗ sâu nhất mà giải phóng tinh hoa.

Hắn cố ý!

Ismir ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng xoa dịu cảm xúc cho nàng, "Đừng tức giận, không tốt cho nàng." Động tác của hắn càng thêm cẩn thận, biết đâu trong bụng nàng lúc này lại đang mang cốt nhục của hắn cũng không chừng.

"Ngươi đừng mơ!" Isis cắn mạnh vào vai hắn một cái, khi thấy máu toé ra mới cam lòng.

"Được rồi, nàng cắn ta chết cũng được! Không nên tức giận nữa, nếu nàng có sức thì nên để dành cho lễ đăng quang." Ismir không hề thấy đau, nhìn gương mặt lạnh nhạt kia ửng hồng thôi đã khiến hắn vui rồi.

Từng chút một quấn lấy Isis, để nàng không thể quên hắn!

*

Bà Ari đợi tin tức của nàng cả đêm, nhìn thấy Hassan trở về một mình nên vô cùng thất vọng: "Lệnh bà có thể đi đâu được chứ?"

Dù không tìm thấy Isis nhưng hắn đã có được manh mối quan trọng, Isis bị một người đàn ông thần bí bắt đi. Tại nơi cuối cùng nàng xuất hiện, hắn tìm thấy chiếc nhẫn mình chế tác cho Isis.

Thân thủ của nàng không tệ, người có thể khống chế được Isis phải nhanh tay hơn nàng. Ở đó còn có một vại bia bị vỡ chứng tỏ hai người có xô xát với nhau và chính nàng cũng không ngờ rằng mình bị bắt.

Kẻ nào dám bắt nàng ngay trước thềm lễ đăng quang chứ? Là kẻ thù trong nước hay gián điệp nước ngoài?

Hassan quay cuồng với những suy đoán bủa vây, hắn trở về chỉ để trấn an Ari. Trước khi trời sáng hắn nhất định phải tìm ra nàng, Hassan không sợ lễ đăng quang bị trì hoãn hắn chỉ sợ nàng gặp chuyện.

Khi Hassan kéo dây cương chuẩn bị dẫn binh ra ngoại thành tìm kiếm thì tin báo nàng trở về đã khiến hắn dừng chân. "Đại nhân, lệnh bà đã về rồi!" Tên lính vội vàng báo cáo, trên mặt là niềm vui khấp khởi.

Trái tim tràn ngập sự sợ hãi thoáng bình yên, hắn lật người xuống ngựa nhanh chân tiến về phía tẩm cung. Khi nhìn thấy Isis vẫn bình an ngồi cùng Ari, hắn rất muốn lao ngay đến để ôm nàng vào lòng.

"Hassan!" Isis vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười, "Khiến mọi người vất vả rồi, ta không sao."

"Lệnh bà, đáng lẽ tôi không nên đứng xa người như vậy." Mỗi lần Ari nhận lỗi thì Isis lại được một phen lau nước mắt cho bà.

"Bà Ari này, giọng nói của lệnh bà khản đặc cả rồi. Bà có thể lấy cho người ít nước ấm được không?" Hassan nhận được ánh mắt cầu cứu của nàng, lập tức thành công khiến Ari chú ý sang chuyện khác.

"Phải rồi, tôi sẽ đi ngay. Lệnh bà, người chờ nô tỳ một lát nhé!" Bà Ari lau nước mắt, vội vàng rời khỏi tẩm điện.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Hassan tiến đến trước mặt nàng rồi khụy người xuống, "Lệnh bà của tôi, là kẻ nào đã gây ra những chuyện đáng kinh tởm này?"

Lý do khiến bà Ari khóc mãi vì bà đã nhìn thấy dấu hôn chi chít trên chiếc cổ tinh tế của nàng, dù đã dùng áo choàng để che đậy nhưng vẫn không thể thoát khỏi con mắt của hai người thân cận nhất. Bà Ari không dám hỏi đêm qua đã có chuyện gì xảy ra với nàng, bà sợ sẽ khơi dậy những ký ức không mấy tốt đẹp kia.

"Chuyện kể ra thì dài lắm nhưng ta không sao." Isis nhìn thấy sự đau đớn ánh lên trong đôi mắt Hassan, hình như hắn tưởng nàng vừa bị chà đạp dữ dội lắm.

"Lệnh bà, xin người đừng chịu đựng nỗi buồn tủi ấy một mình. Chỉ cần người ra lệnh, tôi sẽ khiến những kẻ đã gây ra chuyện này phải trả giá đắt!" Sự điên cuồng trong Hassan đã lên đến đỉnh điểm, nghe nàng luôn miệng nói không sao càng khiến hắn nổi giận hơn.

"Hassan, anh nghe ta nói đã." Nàng vươn tay ra chạm vào má hắn, làm dịu sát khí u ám bao phủ Hassan.

Vừa lúc đó Ari cũng đã quay lại, trao cho nàng một tách trà gừng nóng hổi. Isis đón lấy rồi uống một ngụm lớn, cổ họng đau rát lập tức dịu lại.

Lược bớt những chỗ không nên kể, Isis đã tóm tắt chuyện mình gặp Ismir tối qua. Thái độ của Ari và Hassan hoàn toàn trái ngược, bà Ari tỏ vẻ không dám tin còn Hassan lại vô cùng bình tĩnh.

"Là lỗi của tôi khi không kiểm tra đoàn sứ giả cẩn thận!" Hassan cúi đầu trước nàng nhưng Isis lại phẩy tay với hắn.

"Không phải lỗi của anh, hắn đã muốn giấu giếm thì chúng ta đành chịu." Giữa nàng và hắn đã đạt được một vài thoả thuận, trước mắt thì Hittite vẫn chưa phải kẻ thù của Ai Cập.

Điều khiến nàng trăn trở chính là việc này sẽ kéo dài bao lâu, khi Ismir gặp gỡ cô gái sông Nile tuyệt đẹp liệu giữa họ có nảy sinh tình cảm chăng? Kẻ đã nằm chung giường với nàng cũng không thể khiến Isis tin tưởng, nàng muốn Ismir nhìn thấy Carol trong lễ đăng quang để chứng thực suy đoán của nàng.

Vòng xoáy số mệnh đã đưa Carol về Ai Cập, kết mối lương duyên cùng Memphis. Vậy số mệnh ấy có nhắc đến dây tơ hồng trái ngang giữa Ismir và Carol hay không?

Nàng sẽ sớm biết thôi!

"Hãy đánh thức Carol dậy và chuẩn bị để cô bé tham dự lễ đăng quang." Isis ra lệnh cho Ari, bà nhũ mẫu nhanh chóng đi tìm Carol.

Vẫn còn một việc nàng cần làm, Isis vẫy tay bảo Hassan lại gần. Nghe xong yêu cầu của Isis, sự phẫn nộ lại một lần nữa loé lên trong mắt hắn.

"Thưa lệnh bà, tôi sẽ mang đến ngay!" Nếu nàng không nói, hắn cũng sẽ chuẩn bị cho nàng.

Rượu được ngâm từ hoa Silphium* là thứ nàng cần lúc này, và Isis đã yêu cầu hắn tăng gấp đôi liều lượng.

[*Loài cây này có nhiều giá trị dinh dưỡng và có thể dùng làm thuốc. Người ta dùng loại cây này ngâm với rượu, uống hàng tháng để tránh thai.]

Hassan vừa rời khỏi căn phòng, sự bĩnh tĩnh ngụy trang đã lập tức biến mất. Đôi mắt hắn tràn ngập sát ý, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, "Ismir, ngươi sẽ phải trả giá!"

Người con gái mà hắn hết lòng tôn thờ, chỉ chạm vào tay nàng cũng đã khiến Hassan e sợ. Thế mà tên Ismir ấy lại dám đối xử với nàng như vậy, thậm chí là còn coi Isis là của riêng.

Bốn năm trước Hassan đối diện với sự chất vấn của Ismir, hắn vẫn chưa rõ tình cảnh thật sự khi ấy. Nếu thời gian có thể quay ngược, Hassan nhất định sẽ nói hắn thích nàng.

Khi Hassan mang rượu Silphium đến, Isis đã thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đang diễn ra đã quá điên rồ rồi, nàng không muốn có thêm một phiền phức nữa.

Nói như vậy không đồng nghĩa với việc Isis ghét trẻ con, trong kiếp thứ hai nàng từng sẩy thai và điều đó vẫn để lại nỗi đau chưa thể nguôi ngoai trong nàng. Isis muốn làm một người mẹ có trách nhiệm, nếu nàng đã đưa con tới với thế giới thì nàng sẽ yêu thương nó hết lòng.

Nhưng thời điểm này không thích hợp, Isis còn rất nhiều dự định để làm.

...

Nơi khởi đầu cho buổi lễ đăng quang chính là thần điện, các vị tân vương và nữ hoàng sẽ cầu nguyện ở đây và nhận những lời chúc phúc từ các tư tế. Chỉ khi những nghi thức bên trong được hoàn thành, Pharaoh và Nữ hoàng mới cùng đội ngũ tư tế và quan lại triều thần bước ra ngoài quảng trường thần điện để thực hiện nghi thức đăng quang.

Người dân đã tập trung ở quảng trường và xung quanh thần điện từ rất sớm, ai cũng muốn giành được một chỗ tốt để xem cho rõ. Tể tướng Imhotep đứng trước toàn dân mà dõng dạc tuyên bố: "Lời tiên tri của Nữ hoàng đã ứng nghiệm, thần linh đã ban cho Ai Cập, cô gái sông Nile!"

Ông ta vừa dứt lời thì tiếng hoan hô của dân chúng đã vang lên không ngớt, cùng lúc đó Carol dẫn đầu đoàn người xuất hiện ngay trước cửa thần điện. Cô bé vô cùng toả sáng với trang phục truyền thống của Ai Cập, Carol hồi hộp bưng lư hương toả khói tiến về vị trí trung tâm của quảng trường trong tiếng tung hô ngất trời.

"Con gái sông Nile đã đến, Ai Cập sẽ mãi phồn vinh!"

"Lời tiên tri đã ứng nghiệm, nữ thần sông Nile đã nhận lời lệnh bà."

"Pharaoh vạn tuế, nữ hoàng vạn tuế!"

Memphis đội vương miện và bọc mái tóc bằng mảnh khăn trùm sọc hai màu, đeo râu giả với váy hoa văn. Bên cạnh hắn là Isis trong trang phục lộng lẫy của nữ hoàng, trên tay nàng đang nâng chiếc khay lớn chứa đựng biểu tượng hoàng gia.

Đám đông bất chợt im lặng, đợi chờ khoảnh khắc tân vương chính thức lên ngôi.

Các nàng tiến vào vòng tròn do các tư tế đứng vây quanh, Memphis quỳ một chân trước mặt nàng, khuôn mặt hết sức thành kính. Isis trao chiếc khay cho Carol cầm hộ, còn nàng lại cẩn thận nâng từng món đồ lên.

"Ta là Isis, Nữ hoàng và cũng là Đại tư tế của Ai Cập. Nhân danh các vị thần tối cao, ta ban cho Pharaoh những biểu tượng thần thánh. Từ nay thượng và hạ Ai Cập đã có chủ nhân mới, triều đại của Pharaoh sẽ được chư thần chúc phúc và bảo vệ."

Isis dâng quyền trượng lên cao như để mời gọi các vị thần chứng giám, rồi đặt vào tay vị Pharaoh trẻ tuổi trước mặt nàng. Memphis đứng lên bắt chéo hai biểu tượng quyền lực, cái móc và cần dập lúa tượng trưng cho sự cai trị của thượng và hạ Ai Cập.

Tiếng tung hô vạn tuế lại vang lên liên hồi, vọng lại từ khắp mọi nơi chốn. Đàn chim bồ câu trắng muốt được thả ra vỗ cánh tung bay hoà lẫn với những cánh hoa được tung lên bầu trời quãng trường

Cảnh tượng hùng vĩ đến choáng ngợp, dường như cả Ai Cập đều đang vui mừng hân hoan. Memphis xoay đầu tìm kiếm Isis lại thấy nàng cách hắn khá xa, dường như nàng muốn dành trọn thời khắc này cho hắn.

"Hoàng tỷ!" Memphis vươn tay về phía nàng khiến Isis sửng sốt.

Sau một thoáng ngẩn người, nàng tiến lên đặt tay mình vào tay hắn, để Memphis kéo nàng đến trước mặt dân chúng. Hắn đặt vào tay nàng cần dập lúa, "Đây mới là vị trí tỷ nên đứng, không phải phía sau lưng đệ."

"Pharaoh

Bình Luận (0)
Comment