[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 17

Chúng ta ba người trùm khăn kín đáo bước đi trong hoàng cung Hitaito. Ôm trong tay bình rượu lớn, ta và Carol giả làm thị nữ, cùng Unasu giả làm người đưa tin đi qua đám thị vệ ở cửa đại điện. Hoàng tử Izumin vừa lúc đang đứng ở cửa, hắn đưa lưng về phía chúng ta, bên cạnh còn có một tên thủ hạ. Đột nhiên tên kia hô to một tiếng “Các ngươi đứng lại!” Chúng ta cả kinh, dừng lại. Chỉ thấy hắn đem văn thư từ tay Izumin giao cho Unasu, rồi cho chúng ta đi

Carol nào có bao giờ trải qua trường hợp này, nên bị dọa chân như nhũn ra. Kỳ thực, mặt ta cũng trắng bệch, thực sự sợ quá. Sự khôn ngoan của hoàng tử Izumin ta chỉ nhìn thấy trong truyện tranh, vạn nhất bị hắn bắt lại, thì không hắn nổi giận lôi đình kinh khủng đến mức nào. Chúng ta ra cửa cung dọc theo con đường nhỏ đến vách núi. Đi đến phía trước thì lại phát hiện ra ở đó có rất nhiều thuyền chiến của quân Hitaito. Muốn đến đảo Ship thì phải mất nửa ngày đi thuyền mới tới nơi. Unasu đề nghị, không bằng chúng ta cùng bơi qua. Sắc mặt của ta càng trắng, không thể nào. Tuy rằng ta có học qua một vài khóa bơi nhưng cũng đã quá lâu rồi, khẳng định không đủ lực để bơi một đoạn đường xa thế này. Ta nhìn thoáng qua Carol, nàng có lẽ cũng không làm được

Chúng ta nhìn nhau một lát, quyết định để một mình Unasu đi. Nhưng chỉ một mình hắn thì làm sao có thể lặn được xuống đáy biển chứ

Vài người đánh cá vừa khéo đi tới, nhìn thấy họ có vài cái túi bằng da. Ta kéo kéo Carol, khẽ chỉ. Carol linh cơ vừa động “Đúng rồi, chúng ta có thể dùng mấy túi da kia làm bình dưỡng khí. Ở Tây Nguyên tám trăm năm trước hoàng đế Mia đã dùng cách này để thóat khỏi kẻ thù”

Carol khoe kiến thức khiến Unasu phục không thôi. Nữ hài này thật xứng đáng là nữ thần phù hộ của Ai Cập. Hắn kìm lòng không được liền quỳ xuống, cung kính hôn tay Carol, thỉnh nàng chờ. Xoay người hướng ta bẩm báo xong, rồi đi trộm mấy cái túi da

Carol có chút mờ mịt “Asisu, rõ ràng là ngươi nghĩ ra, vậy sao Unasu lại cảm tạ ta?”

Ta cười yếu ớt không nói gì. Dù sao tên Unasu kia tâm toàn bộ đặt lên người Carol, việc hắn bỏ qua ta thật bình thường. Mệt hắn còn nhớ rõ lễ nghi cơ bản, nhớ được hướng ta bẩm báo, nếu không ta còn tưởng chủ nhân Ai Cập đã đổi đâu! Kỳ thực ta cũng có chút tức giận, có chút ủy khuất. Nhưng là ta vốn kiên trì không làm cho người cổ đại này chú ý đến. Ta làm gì cùng tiểu nhân vật Unasu kia so đo. Ân, chờ chuyện này chấm dứt, ta cũng phải đi chiêu mộ tử sĩ riêng của ta, tựa như Unasu vậy, trừ bỏ ta về sau, lời của ai cũng không nghe theo. Trước kia rất lười nhác, giờ nên chuẩn bị tốt cho sự an toàn của bản thân

——— —————— ——————-

“Hoàng tử, không thấy cô gái sông Nile và tế ti Ai Cập đâu!”

Hoàng tử Izumin thực sự giận dữ, hắn vọt tới phòng ở của hai người, phát hiện khóa cửa vẫn còn nguyên. Rõ ràng có nội gian. Đột nhiên nhớ đến, vừa rồi ở cửa đại điện, có hai bóng dáng người quen thuộc. Izumin tức giận đến xanh mặt, hai nữ nhân kia lại dám dưới mắt hắn mà trốn, mà hắn cũng không để ý

Trong cơn thịnh nộ, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng thanh lãnh tuyệt diễm kia. Là chủ ý của nàng hay vẫn là chủ ý của cô gái sông Nile? Mặc kệ là chủ ý của ai, trước tiên bắt họ lại đã. Nữ nhân chậm chạp, khẳng định chạy chưa được xa. Đường bộ có thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, các nàng chỉ còn một đường, đó là đường thủy. Izumin phân phó, tra rõ lai lịch binh lính, khẳng định có người Ai Cập trà trộn vào. Sau đó hắn mang theo số binh lính còn lại thẳng tiến bờ biển

——— —————— ——————

Unasu rất nhanh chóng đã trở lại. Ta phân phó hắn trực tiếp đội túi da lặn xuống biển. Hắn do dự nửa ngày, chính là không chịu. Carol hiểu ý của ta, chúng ta khẳng định là trốn không thoát, chỉ có thể để Unasu trốn đi, tìm được binh lính của Menfuisu rồi tính sau. Nhìn ra sự kiên trì của hai chúng ta, Unasu chỉ có thể nhận mệnh một mình bơi qua Địa Trung Hải. Một mình hắn tốc độ quả nhanh hơn, ta và Carol chỉ là gánh nặng của hắn

Trải qua một hồi suy nghĩ, ta nói với Carol, phân công nhau hành động. Carol gật gật đầu, nàng dọc theo bờ biển hướng nước đi tới, còn ta dọc theo đường nhỏ hướng đất liền đi đến

Izumin hành động thực mau. Unasu vừa mới nhảy xuống biển, hắn liền đuổi tới nơi. Carol mặc váy dài, dáng người tướng mạo lại không giống người thường nên rất nhanh bị phát hiện. Nàng trong tình thế cấp bách, đành mặc cho số phận nhảy xuống biển. Izumin lên thuyền đuổi theo. Hắn lấy lưới đánh cá thả xuống, Carol thành mỹ nhân ngư.

Ta rùng mình một cái. Đoạn này ta chưa đọc. Hoàn hảo ta không nhảy xuống. Ta dè dặt cẩn trọng đi dọc theo con đường nhỏ hướng nội thành. Ta ra đến nơi thì hơi ngây ngốc, nhìn thấy cảnh chợ tấp nập. Sờ sờ túi tiền, bên trong chỉ có tiền vàng Ai Cập. Chắc vẫn được, không biết có dịp nào đến đây nữa không, vẫn là bây giờ chơi thôi (O.O)

Không có Carol tóc vàng làm bóng đèn, ta quả nhiên không bị người ta chú ý. Điều kiện tiên quyết là ta phải hảo hảo che kín mặt mình. Binh lính trong thành đang gấp rút tìm kiếm ta, ai cũng không nghĩ tới ta thế nhưng lại nghênh ngang đi lại trong chợ ăn vặt. Gì chứ, đồ ăn là để ăn mà, dù sao ta cũng nhàn rỗi. Ta cực kỳ nhàn nhã dạo quanh, thẳng đến khi Izumin sắc mặt xanh mét đột ngột xuất hiện trước mặt ta (Tojikachan: Khổ thân anh)

Nhìn nữ nhân trước mặt cực kỳ thoải mái. Izumin rất rất muốn bóp chết nàng. Bản thân ở bờ biển tìm kiếm nửa ngày, cho rằng nàng cũng đào tẩu bằng đường biển, nào biết đâu rằng nàng lại ở chợ đi dạo. Nữ nhân này đầu óc cấu tạo kiểu gì? Nàng thật sự cho rằng hắn sẽ không làm hại nàng sao? Nàng chỉ là một tế ti nhỏ bé, dựa vào cái gì mà có tự tin lớn như vậy?

Nhìn vẻ mặt dĩ nhiên không sợ đáng giận của nữ nhân trước mặt. Izumin cầm trụ cánh tay nàng hường hoàng cung đi đến. “Ai…Aini!” Carol thấy Asisu lâu như vậy còn chưa bị bắt trở về, còn nghĩ rằng nàng chạy thoát được ra ngoài, không nghĩ tới nàng lại bị bắt lại. Chỉ thấy Izumin nắm lấy trường tiên, không chút lưu tình quật xuống

“A!” Một cỗ đau đớn đánh úp lại, ta nhịn không được kêu ra tiếng. Đáng chết, ta không nên khiêu khích vương tử nổi giận. Cái này tốt lắm, vừa thay Menfuisu rắn cắn, này lại tiếp theo thay Carol chịu roi. Ra vẻ chỉ cần ta ở đó làm nền, cuối cùng không hay ho luôn là ta? Ta không chịu khuất phục, miễn cưỡng đứng thẳng mình, căm tức nhìn chằm chằm Izumin

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Asisu, đòn thứ hai vừa giơ lên Izumin không hiểu sao lại không đánh xuống. Carol chạy vội tới, gắt gao cầm cánh tay hắn ngăn hắn lại, hắn thuận thế buông roi xuống. Nhìn trước mắt Aini dù chịu đau đớn nhưng vẫn cao ngạo cố đứng thẳng, con ngươi nghiêm nghị trừng hắn không hề chớp. Izumni trong lòng vừa động, nữ nhân này khí thế cường đại như vậy, nàng thật sự chỉ là một tế ti thôi sao?

May mắn, Izumin chỉ đánh một roi. Cảm giác trên lưng nóng bừng, không có chảy máu. Nếu bị đánh thêm mấy roi nữa thì chắc chắn ta sẽ không chịu nổi mà ngất xỉu. Thần tượng xem ra chỉ có thể ngắm, khi giáp mặt hắn rồi, mới phát hiện ra thực lực chênh lệch bao nhiêu lớn. Izumin, ngươi dám đánh ta, chờ ta sau khi về nước, chúng ta sẽ hảo hảo tính toán

Lửa giận trong lòng dần lắng, ta cố gắng ổn định lại tâm tình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

“Hoàng tử Izumin, quân Ai Cập hiện giờ đã qua địa phận đảo Ship” Izumin lạnh lùng rời đi.

“Bệ hạ, hoàng tử Izumin, quân Ai Cập hiện giờ đã ở trước mặt chúng ta”

“Đến rồi? Hừ, hoàng đế Menfuisu, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là bá chủ trên biển!” Izumin đầy tự tin trực tiếp hạ lệnh ”Quân Ai Cập luôn tự hào về thủy quân thiện chiến của chúng, giờ ta sẽ cho chúng thấy thủy quân của chúng ta cũng giỏi không kém”

Vũ khí ở thời đại này hầu hết làm bằng đồng, luôn tạo ra âm thanh lớn. Ta và Carol tới gần cửa, lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài. “Quân Hitaito giỏi về bộ chiến, không giỏi về thủy chiến” Menfuisu đứng ở đầu thuyền đánh giá. Song phương đều cố gắng nắm lấy nhược điểm của địch để dành ưu thế tiến công

Ta và Carol ở trong hoàng cung, chỉ cần thời cơ đến là chạy trốn. Chúng ta ở trong phòng không biết tình cảnh bên ngoài, chỉ nghe thấy quân lính Ai Cập luôn hô to tên cô gái sông Nile. Menfuisu mang một phần đông binh sĩ khí thế, cùng Minue phân công nhau tiến công, bao vây quân Hitaito. Khi hỗn chiến, cố gắng tiếp cận hoàng cung Hitaito

Biết quân Hitaito bị đánh lui, Izumin và quốc vương Hitaito nhìn nhau. Có phải hay không đã coi thường địa vị cô gái sông Nile ở Ai Cập? Sĩ khí ngất trời quân Ai Cập, thế công dời núi lấp biển, mang theo tâm tình bảo hộ con gái nữ thần, áp đảo quyết tâm mở rộng lãnh thổ của Hitaito

Trước tình thế vô pháp vãn hồi, Izumin nhướng mày, nảy ra ý hay. Hắn bắt chúng ta tới một cái phòng, trực tiếp cầm lấy cánh tay Carol đi ra ngoài. Izumin liếc ta một cái, hai binh lính bên cạnh lập tức quặc trụ lấy ta đẩy ra ngoài. Không tốt! Izumin chuẩn bị lấy Carol làm tấm mộc, để thử địa vị của nàng trong lòng Ai Cập. Ta định tiến lên ngăn cản, nhưng không đủ năng lực. Dù sao, sau này hai chúng ta cũng thoát. Vẫn nên thuận theo tự nhiên.

“Quân Ai Cập chiếm ưu thế, ngươi cao hứng sao?” Thanh âm dễ nghe của Izumin vang lên bên tai ta. Ta có chút kinh ngạc, hắn đang nói chuyện với ta? Ngẩng đầu, ta bất động thanh sắc liếc hắnmột cái rồi quay đầu đi, tiếp tục giả bộ câm điếc. Izumin giống như một quyền đánh vào bông vải. Hắn vẻ mặt đáng sợ nhiìn chằm chằm Carol “Hừ, ta phải thử xem ngươi đối với Ai Cập có bao nhiêu quan trọng”

Bắt lấy chúng ta, Izumin cùng quốc vương Hitaito ngồi trên một con thuyền. Nhìn đầu thuyền địch xuất hiện bóng dáng của Carol, động tác của quân Ai Cập gần như ngừng lại. Carol nhìn thấy Menfuisu liền kích động hô to “Menfuisu, ta ở đây!” Nàng chưa bao giờ vui mừng như vậy khi nhìn thấy hắn. Thiếu niên vương táo bạo kia bất tri bất giác đã đi vào lòng nàng.

Ta khóe miệng mỉm cười, tình yêu cuối cùng cũng bắt đầu rồi a!

Thoáng nhìn thấy Aini cười, Izumin không khỏi tức giận. Hắn không rõ nàng cười cái gì, nhưng nhìn thấy hơn phân nửa thuyền chiến Hitaito đều bị đánh chìm, tổn thất quá lớn làm hắn giận tím mặt.

Một binh lính Ai Cậpbị thương ngã dưới chân Carol, giữ lấy góc váy của nàng, noío rằng luôn ngóng trông nàng có thể sớm trở về. Carol bị sự hy vọng tha thiết của người lính đã mất đánh sâu vào tâm. Nàng ôm đầu khóc, lần đầu tiên cảm nhận được địa vị của mình ở trong lòng người dân Ai Cập. Nhìn Carol khóc thảm thiết, ta đau lòng cúi đầu. Lúc này là cơ hội tốt nhưng nhìn thế hổ rình mồi của quân đội Hitaito, biết được đây không phải thời cơ tốt nhất. Vẫn phải nhẫn nhịn

Nhìn đến bóng dáng anh tuấn của Menfuisu, ta cũng kích động vô cùng. Ta nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn Carol, lướt qua ta. Rõ ràng Menfuisu cũng không muốn để người khác chú ý vào ta nên mới vậy. Nhìn Carol nhu nhược khóc, Menfuisu ánh mắt đau lòng vô cùng. Thừa cơ Menfuisu lơi lỏng, địch quân liền đâm một thương cho hắn. Ta gần như không kìm được mà xông lên trước, Carol còn kích động hơn, nàng xông lên, suýt chút nữa ngã xuống nước. Izumin sớm đã có chuẩn bị một tay giữ lấy nàng đem về. Trực tiếp hạ lệnh, nếu quân Ai Cập không rút lui, hắn sẽ giết chết cô gái sông Nile.

Minue vội đỡ lấy Menfuisu, mệnh lệnh cho thuyền Ai Cập lui về phía sau. Izumin hài lòng kéo chúng ta về hoàng cung.
Bình Luận (0)
Comment