[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 22

Cả nước Hoàng nguyên nhận được 1 tin chấn động: Trần hậu xuất cung thưởng ngoạn bị thú dữ tấn công đã tạ thế, nhị muội Bách Hợp vì bảo hộ cho nàng mà cũng qua đời. Cả nước đưa tang Hoàng hậu 3 ngày, phủ Tướng quốc công khung cảnh cũng tang tóc buồn thảm thê lương. Một tuần sau ngày nhập quan, triều đình lại nổi sóng khi biết tin Tướng quốc công Trần Nghiêm xin từ chức, cáo lão hồi hương. Người người cảm thán ngài đau lòng trước sự ra đi đột ngột của hai nhi nữ tài giỏi, không chịu nổi tin này nên mới đành từ bỏ chốn quan trường. Sự thực thì không khác là bao.

Minh Nhật hoàng đế vừa kết thúc buổi chầu, chậm rãi tản bộ đến lăng mộ của Trần hậu. Hắn ra lệnh không cần ai đi theo. Bước vào lăng tẩm hoa lệ, không khí trở nên thanh lãnh lạ thường, hắn dựa vào ánh sáng phản chiếu từ bên ngoài đến những viên dạ minh châu để đi. Hắn đặt tay men theo từng đường nét chạm trổ hoa văn phượng hoàng trên tường, nhắm mắt tưởng niệm lại đoạn quá khứ về 1 mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành vẫn e lệ chờ hắn trở về sau khi thượng triều. Những viên đá quý chế tác tinh xảo thuộc hàng thượng đẳng, đều là những cống phẩm từ các quốc gia thần phục Hoàng Nguyên. Phía cuối những nấc thang dài tưởng như vô tận là 1 bức tường dày 1 tấc, trung tâm là hình 1 con phượng hoàng lửa đang chuyển mình, chân nó cắp 1 viên dạ minh châu to cỡ cái bát. Hắn đặt tay lên viên dạ minh châu, dùng lực ấn mạnh rồi xoay 1 vòng tròn. Cánh cửa dày lùi lại rồi từ từ mở ra, 1 căn phòng trang hoàng lộng lẫy không khác tẩm cung xa hoa. Hắn thay đổi thần sắc từ tưởng niệm sang lạnh lẽo, bước về phía quan tài đã được đóng nắp đặt ở nơi cao nhất phòng. Dùng 1 chưởng làm bật nắp quan tài, hắn nhìn vào người con gái đang nằm bên trong, mắt còn nhắm nghiền, dung nhan tiều tụy.

Cả người là phục sức sang trọng, mái tóc đen nhánh được búi theo đúng nghi lễ. Gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành trong trí nhớ đang hiển hiện ngay trước mắt nhưng lại khiến mày hắn chau lại hung dữ. Hắn nhét vào miệng nàng viên thuốc nhỏ, quan sát từng biến chuyển từ thân xác của Hoàng hậu quá cố. Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp khó khăn thích ứng với ánh sáng ập đến. Nàng không thể cử động được thân thể, nàng đã chết rồi sao? Sao nơi này lại xa lạ như vậy? Gương mặt tuấn mĩ của hắn xuất hiện trước mắt, đôi đồng tử co lại vẻ sợ hãi kinh hồn bạt vía. Là hắn? Vậy là nàng chưa chết ư? Hắn còn muốn hành hạ nàng đến mức nào nữa đây?

Hắn khinh ghét cái vẻ mặt đê tiện đó. Làm sao mà cô ta xứng đáng với dung nhan thiên tiên của Bách Hợp cho được. Nhấc bổng cô gái lên cao chỉ bằng 1 bàn tay, hắn không lưu tình ném cô xuống đất rồi xé rách mặt nạ da người hoàn mĩ. Vứt cho cô cái nhìn đe dọa, hắn nói:

- Kể từ nay Trắc Bách Diệp đã không còn tồn tại trên thế gian này. Ngươi là Thụy Hương. Một mạng này của ngươi từ nay do ta nắm giữ.

Hắn bước đi, cánh cửa dày cộp lại đóng vào, giam giữ cô gái bất hạnh trong vòng quanh luẩn quẩn của hoàng quyền. Nhìn lớp mặt nạ bên cạnh, Bách Diệp mỉm cười chua xót, kiếp này của cô xem ra muốn chết tử tế cũng không dễ.

Tử Lâm lại nằm mơ. Trong mơ là khung cảnh đêm Thất tịch hôm ấy khi cậu và Bách Diệp kề vai nhau ngồi dưới gốc cây si già. Từng nét mặt, cử chỉ của cô đều sinh động như thực làm cậu cứ ngỡ những gì đã xảy ra không phải là hiện thực. Tận mắt chứng kiến cô nằm yên vị trong quan tài, cả thế giới của cậu dường như sụp đổ. Cậu không tin 1 người con gái mạnh mẽ như thế lại ra đi đột ngột đến vậy, tưởng như cô chỉ là đi làm ăn xa mà thôi, rồi cô sẽ trở về trong nay mai. Ánh mắt trân trân nhìn lên đỉnh màn, cậu nhớ lại những gì cô đã nói đêm đó. Chắc chắn sự việc không hề đơn giản như những gì nó hiển hiện. Từ ngày Huỳnh Khang Kiện bí mật đưa cô vào lăng mộ của Bách Hợp, hắn đều đặn đến thăm cô mỗi đêm và mang theo những nhu yếu phẩm cần thiết. Mặc cho thương thế của cô, hắn chỉ đem đồ đến và để cô tự sinh tự diệt. Ban đầu cô không thể vận động cơ thể, suốt mấy ngày không có chút thức ăn nước uống, vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng nay lại bị bỏ mặc sống chết, có lúc cô còn tưởng mình đã chết thật sự nếu không phải đến phút cuối hắn lại níu giữ chút hơi tàn của mình. Từ sau lần đó, cô luôn cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, cô phải tập cử động tay, dùng chúng để kéo lê thân mình di chuyển, phải luyện tập ý chí để không bao giờ từ bỏ sau mỗi lần thất bại. Một mình cô ở trong lăng cảm nhận thời gian trôi qua rất dài, ngoài lúc hắn đến đem đồ, còn lại cô đều nỗ lực khiến bản thân linh hoạt trở lại. Đã nhiều lần vì quá sức cử động mà những vết thương chưa lành toạc máu, cô vẫn cố gắng kéo lê thân mình trên nền đất tạo nên những vệt máu dài kinh hoàng. Những lần như thế, hắn chỉ ném cho cô ánh nhìn khinh bỉ, hất đổ đồ ăn cô còn chưa kịp động vào rồi xoay lưng bỏ đi. Cô lại phải nhặt nhạnh những gì còn có thể ăn được, nhắm mắt nuốt xuống chờ đến ngày mình có thể tìm cách thoát khỏi nơi này. Cô, không chỉ muốn sống sót, mà còn nung nấu ý định trốn chạy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng ngoại thương của cô cũng khỏi hẳn. Ngày cô mong chờ sẽ càng đến gần hơn, cô đã nắm rõ mọi ngóc ngách của Hoàng cung từ trước, trước mặt hắn cô vẫn tỏ ra mình yếu ớt chưa hề bình phục, lúc nào cũng như thể sắp đứt lìa sinh mệnh, nhiệm vụ trước mắt là tìm cách lẻn ra ngoài mà không bị phát hiện. Lối vào duy nhất cô thấy chỉ có cơ quan ở cánh cửa bên ngoài, nếu không tìm được cánh cửa khác, cô chắc chỉ chờ rũ xưỡng trong này. Chỉ có điều, đôi chân của cô cho đến giờ vẫn không thể đi lại được, đến việc đứng vững trên đôi chân cũng trở nên khó khăn, cô ngày càng lo lắng làm sao mình có thể kéo lê thân thể để trốn chạy cho được. Cánh cửa đá lại mở ra, cô giật mình quay lại nhìn về phía hắn lại bày ra 1 bộ dáng suy nhược. Ánh mắt hắn vẫn mang vẻ chán ghét như vậy, giọng nói đầy vẻ châm chọc:

- Thụy Hương, ngươi không nên cứ mãi ốm yếu thế này. Muốn ta tin tưởng thì nên tỏ ra có chút hồi phục chứ.

- Ta biết ngươi suy tính điều gì, nhưng tốt hơn ngươi nên an phận 1 chút. Biết đâu ngươi còn được hưởng lấy vài ngày tháng yên ổn!

Rồi hắn đột ngột tiến lại gần, xốc cô lên bắt cô phải đứng dậy. Nhưng đôi chân vô lực không thể nâng đỡ nổi cơ thể gầy yếu, cô trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn mỉm cười ấm áp như gió xuân, hơi thở phảng phất bên tai cô:

- Đôi chân này đã trở nên vô dụng, ngươi còn muốn đi đâu?

Cô quay đầu lảng tránh khuôn mặt tuấn dật đó, thâm tâm lại bị cào xé, trái tim như bị rỉ máu. Đau. Đau đến không thở nổi.

Phải, cô đâu cần tự dối mình làm gì. Đôi chân này của cô đã bị phế hoàn toàn, cô nào có hy vọng được trốn thoát khỏi nơi đây.

- Hoàng thượng, nô tì biết tội lỗi của mình gây ra không đáng được dung tha. Nếu có thể nô tì thật mong nói ra toàn bộ sự thật. Chỉ là... Nếu ngài có thể tìm ra cách giải cổ cho nô tì, nô tì nguyện đem toàn bộ kể lại hết cho ngài.

- Nếu đã nói ngươi nguyện trung thành, vậy vì sao khi ta ám chỉ mà ngươi lại còn che dấu? Nếu biết sẽ có ngày hôm nay tại sao ngươi vẫn làm? Ngươi cho rằng ta không bảo toàn cho ngươi được hay sao?

- Là vì Hoàng thượng còn đang ở thế bị động. Trước tiên ngài không thể tự mình quyết định mọi việc trong triều, mọi thực quyền còn nằm trong tay Tướng quốc công và phe cánh của Thái hậu Chiêu Dương. Ngoài mặt Tướng quốc công xem như là hậu thuẫn vững chắc của ngài, thật ra mọi quyết định trước khi ban hành đều phải thông qua ý kiến của ông ấy. Nô tì từng nghe đến Hoàng thượng muốn khởi binh chinh phạt Đặng Hòa quốc, đoạt lấy thảo nguyên tươi tốt của dân tộc du mục Nhĩ Sa. Nhưng quyết định này đã bị Tướng quốc công lên tiếng phản đối ngay trước mặt các triều thần, vì hiện nay nhân dân chỉ mong quốc thái dân an, không động đến binh đao mà xây dựng đất nước phát triển hùng cường về tài lực mới là kế sách lâu dài. Vì gốc rễ quyền lực của họ Trần đã bám sâu vào bộ máy quan lại triều chính, mỗi lời ông ấy nói đều được bách quan kính nể.

- Thế lực của Chiêu Dương Thái hậu tuy chỉ trỗi dậy trong khoảng mười mấy năm trở lại đây, nhưng lúc sinh thời Tiên hoàng rất sủng ái người, những kẻ trong gia tộc cũng nắm chắc nhiều vị trí quan trọng, lại không thiếu những kẻ nịnh bợ làm tay sai. Trong triều đình 2 phe phái lớn đối đầu nhau, luôn giữ cho nhau thế cân bằng không phân định mạnh yếu, Hoàng thượng ở giữa lại không thể nắm toàn quyền.

- Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, có thể về sau có thể xoay chuyển càn khôn, lưu danh sửu sách. Nhưng hiện tại ngài chỉ có thể ẩn nhẫn chờ thời cơ đứng lên thanh lọc toàn bộ quan thần. Vì thế ngài nên giữ lại nô tì rồi ngày sau sẽ cần dùng đến.

- Thụy Hương ơi là Thụy Hương, hay ta nên gọi ngươi với cái tên thực Trắc Bách Diệp nhỉ? Ngươi đáng ra nên hồ đồ 1 chút. Trẫm đang nghĩ xem có nên giết người trừ đi mối họa này không?

- Khẩn xin Hoàng thượng khai ân, chỉ mong ngài thu lưu nô tì, nô tì đảm bảo ngài sẽ không phải hối hận với quyết định này.

- Ngươi có thể làm được gì?

Hắn bắn ra tia nhìn đầy hà khắc, giọng nói cũng nghiêm túc như thể chỉ 1 câu nói vô nghĩa thôi, cô có thể mãi mãi không có kết cục tốt đẹp.

- Nô tì biết được những ai có thể là trợ thủ đắc lực nhất cho Hoàng thượng, điểm yếu của những kẻ không chịu quy phục Hoàng mệnh. Hơn nữa, nô tì muốn giúp ngài bắt kẻ kia phải trả giá cho những tội ác hắn đã gây ra... cho mọi người.

Trước ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy hận thù của cô, lần đầu tiên hắn cảm thấy nên tin tưởng 1 người khác ngoài bản thân mình và Triệu An Bình. Vậy thì, hắn sẽ cho cô 1 cơ hội, nếu đủ khôn ngoan thì cô nên nắm lấy cho chắc.
Bình Luận (0)
Comment