[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

Chương 19

- Chị chủ dễ thương thật đó_ Smiley

- Chị ta hung dữ như bà chằn ấy_ Seido bĩu môi

- Chị cậu có vẻ rất thương cậu đấy_ Angry

- Nara không phải chị ruột của em đâu_ Seido cười

- Không phải chị ruột sao?_ Draken bất ngờ

- Nếu không có chị ấy chắc giờ em không ở đây đâu_ Seido nhớ lại

Một ngày hè oi bức, cậu thanh niên chừng 17 tuổi, tay cầm con dao đứng trước căn nhà xập xệ, bên trong phát ra đầy tiếng chửi rủa

- Hôm nay, mọi thứ sẽ kết thúc vào hôm nay_ Cậu nắm chặt lấy con dao trong tay, từ từ bước về phía cánh cửa

- Heh... Nhóc định làm ai đó bị thương với con dao đó à_ Một giọng nói cất lên làm cậu giật mình, theo bản năng cậu giấu con dao ra sau lưng. Là một cô gái, táy mang rất nhiều đồ, hình như là người mới đến, cậu chưa từng gặp ai như vậy ở khu này trước đây

- Không phải chuyện của cô. Bà cô mau lo chuyện của mình đi_ Cậu gằn giọng

- Này, với một cô gái xinh đẹp thì không nên gọi bà cô đâu nhóc con. Phải gọi là chị xinh đẹp_ Người đó trả lời

- Kệ cô, cô mau đi đi không tôi sẽ giết cô đó_ Cậu thanh niên bực tức hướng thẳng mũi dao về phía người kia

- Nhóc định giết chị với con dao đó hả? Thử xem_ Cô gái cợt nhả

- Chị...chị_ Cậu trai dường như bị chọc tức, điên cuồng chạy đến phía cô gái mà đâm dao, cô gái kia cũng chả thèm dịch chuyển. Ngay trước khi mũi dao kịp chạm vào người cô thì nó đã dừng lại

- Thấy chưa? Nhóc không dám đâu_ Cô gái đẩy con dao

- Chị mau đi chỗ khác đi, kệ tôi

- Chị mời vừa dọa bị giết xong đó, đâu thể đi như vậy được, chị muốn bồi thường

- Bồi thường?_ Cậu đơ ra

- Để xem, thời tiết như hôm nay đi ăn kem là thích hợp nhất. Nhóc mau xách đồ cho chị_ Người đó vô cùng tự nhiên ném đồng đồ trên tay mình qua cho cậu

- Này...Này..._ Cậu nhóc loay hoay với đống đồ trên tay

- Nhanh lên nào...._ Người kia thúc giục

- Quá đã_ Người kia trông có vẻ vô cùng hưởng thụ_ Nhóc tên gì ấy nhở?

- Seido_ Cậu trả lời

- Seido... Bao nhiêu tuổi rồi?

- 17

- 17 à, cũng lớn rồi nhỉ. Nói chị nghe xem vì sao lại cầm sao đi nào_ Người đó nói giống như xem chuyện vừa rồi như không có gì vậy, vô cùng thiếu nghiêm túc

- .....

- Nếu muốn giết người thì nhóc chưa giết nổi đâu_ Người đó ăn thêm một miếng kem

- Tôi nhất định sẽ làm được, tôi sẽ làm thế vì mẹ_ Seido nắm chặt hai bàn tay

- Mẹ nhóc làm sao?_ Người đó gật gù

- Ba tôi là một tên khốn nạn, ông ta lúc nào cũng hành hạ mẹ con tôi, dù ông ta có đang say hay tỉnh thì ông ta vẫn luôn làm như vậy. Mẹ tôi sắp chịu không nổi nữa rồi. Nếu tôi không làm gì thì ông ta sớm muộn cũng giết chết mẹ

- Ò hỏ, kể tiếp đi nhóc

- Chỉ cần tôi giết ông ta thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc

- Sau đó...._ Người kia hỏi

- Sau đó... Sau đó.... Nhưng sao tôi lại kể với chị chứ, chị tính báo cảnh sát đúng không? Vậy bây giờ tôi sẽ giết chị luôn_ Seido chợt nhận ra kế hoạch của mình đã bị lộ, ngốc thật

- Nhóc chả giết được chị đâu_ Người kia lắc đầu_ Mà chị đây cũng chả có hứng báo cảnh sát

- Thật không?

- Nói chị nghe xem sau đó nhóc tính làm gì nào?_ Người này hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Seido

- Chắc là trốn đi đâu đó với mẹ....

- Sau đó mẹ của nhóc trở thành mẹ của tội phạm giết chính cha đẻ của mình, ngày ngày trốn chui trốn nhủi cùng con trai. Chà viễn cảnh nghe hạnh phúc nhỉ

- Chị im đi, không có chuyện đó đâu, mẹ tôi sẽ hạnh phúc_ Seido tức giận đứng dậy

- Nhưng vẫn là mẹ của kẻ sát nhân thôi_ Cô gái hoàn toàn không quan tâm thái độ của Seido

- Việc đó....

- Nhóc con, việc giết người dễ lắm_ Cô gái bỗng dưng cầm lấy con dao rồi đặt lên những vùng nguy hiểm_ Chỉ cần đâm ở đây, đây, đây, là giết người được rồi. Sau đó mọi hậu quả do mình nhóc gánh lấy, thế là xong, hết câu chuyện. Nhưng mẹ nhóc thì khác, bà ấy sẽ phải sống trong nỗi ân hận suốt đời vì để con mình trở thành tội phạm. Nếu nhóc chỉ có một mình thì làm gì cũng được, nhưng đừng làm liên lụy tới người khác

- Chị.....

- Trời tối rồi, phải về thôi. Cảm ơn vì cây kem_ Người đó nói rồi đứng dậy đi thẳng, bỏ lại Seido một mình

Seido thơ thẫn về nhà, trong đầu không ngừng tua lại đoạn hội thoại lúc chiều, rồi tự nhìn vào yếu điểm trên cơ thể

- Một người kì lạ_ Cậu tự thốt lên một câu. Nhưng mà lúc này cậu chợt nhận ra, hình như mình cầm nhầm túi đồ của người kia rồi, mà cũng chả biết tên chị ta mà để trả lại, thôi thì cứ cầm về nhà vậy

Cạch.... Vừa mở cửa bước vào, một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt cậu. Người mẹ đáng thương của cậu đang nằm trên sàn nhà, trán không ngừng chảy máu. Đồ đạc trong nhà thì lộn xộn, tên già khốn kiếp kia dường như cũng đã bị ai đánh, nhưng ông ta lúc này đang không ngừng dừng thắt lưng da đánh lên nười mẹ cậu

- ÔNG ĐANG LÀM GÌ VẬY?_ Seido nổi điên chạy tới đẩy ông ta ra, lấy thân mình che chắn cho người mẹ

- Seido... Là.. Là chủ nợ_ Người mẹ thều thào

- Ông... Rốt cuộc là ông đã mượn nợ bao nhiêu vậy hả?_ Seido gào lên

- Mày cũng ở đây, được lắm, hôm nay tao sẽ cho 2 mẹ con mày một trận, rồi tao sẽ bán căn nhà này đi_ Ông ta nói

- Không được... Không được bán căn nhà_ Người mẹ yếu ớt

- Ông không được bán căn nhà_ Seido

CHÁT.... Ông ta tát Seido mạnh đến mức cậu ngã lăn ra

- Mày không có quyền lên tiếng, hôm nay tao sẽ đánh chết con mụ này nếu nó không giao giấy tờ nhà ra_ Ông ta cầm roi da không ngừng quất lên tấm thân gầy của người phụ nữ

Seido trơ mắt nhìn người mẹ của mình bị đánh đập, lửa giận trong người cậu lấn át thần trí, trong đầu cậu bây giờ chỉ còn suy nghĩ về việc cứu mẹ mình. Con dao trong túi quần, cậu cầm chặt nó trên tay, nhắm thẳng vào yếu điểm của gã đàn ông kia

- Ya....TÔI GIẾT ÔNG_ Seido lao tới, trong đầu cậu bây giờ trống rỗng

Phập... Máu tươi chảy dài theo con dao nhỏ từng giọt xuống nền


Au: Dạo này tui bị deadline dí tụt quần nên nếu mọi người thích hãy cmt cho tui ý kiến để tui lấy động lực đăng bài sớm. Iu mọi người <3 

Bình Luận (0)
Comment